Lúc này, trong phòng hội nghị, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Liễu Kình Vũ. Mọi người đều rất khó hiểu, Liễu Kình Vũ sẽ tuyên bố việc gì, mà còn là ba việc.
Liễu Kình Vũ từ từ quét ánh mắt một lượt dưới hội trường, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Hàn Minh Cường, giọng điệu vang dội, cứng rắn, không mang theo bất kỳ ngữ khí thương lượng nào, lớn tiếng tuyên bố:
- Việc đầu tiên tôi tuyên bố chính là danh sách cắt giảm mà đồng chí Hàn Minh Cường vừa đọc không có hiệu lực.
Lời vừa dứt, không khí toàn hội trường bỗng trở nên ồn ào. Ánh mắt mọi người đều tràn đầy vẻ kinh ngạc, khó hiểu. Rất nhiều người bắt đầu ghé đầu ghé tai nhau bàn tán. Ánh mắt của những người có tên trong danh sách cắt giảm Hàn Minh Cường đọc lúc trước tràn đầy vẻ vui mừng, phấn khởi, cảm kích. Có người bắt đầu vỗ tay, nhảy nhót, vui mừng đứng dậy.
Toàn hội trường bỗng xôn xao, náo nhiệt hẳn.
Lúc này, người kinh ngạc nhất là Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh. Họ không ngờ, Liễu Kình Vũ lại tuyên bố những lời như vậy tại Đại hội toàn thể. Đặc biệt là Hàn Minh Cường, gương mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ, nhìm chằm chằm về phía Liễu Kình Vũ, giọng điệu lạnh lùng nói lớn:
- Trưởng phòng Liễu, tôi cần một lời giải thích hợp lý.
Hàn Minh Cường vừa dứt lời, hội trường vốn xôn xao bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Mọi người đều biết, mặc dù Liễu Kình Vũ tuyên bố những lời trước đó của Hàn Minh Cường không có hiệu lực, nhưng nếu không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, với thân phận của Hàn Minh Cường, e là Liễu Kình Vũ không được lợi gì, thậm chí y có thể phản công lại. Cho nên lúc này, trong lòng những nhân viên có tên trong danh sách cắt giảm được Hàn Minh Cường đọc trước đó đang tràn đầy nỗi lo lắng. Họ nhìn Liễu Kình Vũ với ánh mắt chờ mong, hy vọng lời nói của Liễu Kình Vũ sẽ thành sự thực. Trái ngược hoàn toàn với họ là những người không có tên trong danh sách cắt giảm. Bọn họ hy vọng lời nói của Liễu Kình Vũ không được thông qua. Bởi vì nếu lời nói của hắn được thông qua, họ lại phải đối mặt với đợt khảo hạch thêm một lần nữa, như vậy, chưa chắc họ đã vượt qua. Theo danh sách của Hàn Minh Cường, ít nhất bọn họ có % cơ hội không bị cắt giảm.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Hàn Minh Cường, trầm giọng nói:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, tôi muốn hỏi đồng chí một câu, với tư cách là Phó phòng Thường vụ Phòng quản lý đô thị, đồng chí có hiểu gì về quy trình công tác trong Phòng không?
Hàn Minh Cường cười lạnh:
- Đương nhiên, đương nhiên là tôi hiểu.
Lúc này, Hàn Minh Cường tuyệt đối không thể để lộ vẻ sợ hãi.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Tốt. Nếu đồng chí đã hiểu hết quy trình công tác trong Phòng, vậy tôi muốn hỏi đồng chí một câu. Dựa theo quy trình công tác, quá trình khảo hạch của nhân viên hiệp quả đợt một cũng như kết quả khảo hạch có cần phải báo cáo với Trưởng phòng là tôi không? Danh sách cắt giảm nhân viên có cần thông qua tôi ký tên xác nhận không? Nếu không cần tôi ký tên xác nhận, không cần tôi tiến hành bước thông qua cuối cùng, vậy một khi danh sách này xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm sẽ thuộc về Liễu Kình Vũ tôi hay ông? Nếu không cần tôi ký tên, vậy tôi để làm gì, để trưng bày hay là con rối?
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hàn Minh Cường.
Lúc này, ánh mắt vốn tràn đầy vẻ quyết không thỏa hiệp của Hàn Minh Cường bỗng yếu ớt hẳn. Y không thể không thừa nhận, những phản vấn liên tiếp của Liễu Kình Vũ đều hỏi về trọng điểm, chỉ ra mục đích của y là lộ mặt làm việc xấu, để Liễu Kình Vũ gánh vác trách nhiệm.
Nhưng hiện tại, y không ngờ Liễu Kình Vũ lại bày ra vấn đề trước mặt mọi người. Điều này khiến y không thể rút lui. Y một lần nữa ý thức được rằng, tên Liễu Kình Vũ này không phải là người xuất bài theo lý lẽ thông thường. Nếu là mấy vị Trưởng phòng trước, bị thua thiệt là bị thua thiệt, chỉ có thể nhịn. Còn Liễu Kình Vũ, không chỉ không nhịn mà ngược lại còn mang ra nói trước mặt mọi người. Đây cơ bản là không coi quy tắc quan trường ra gì.
Lúc này, giọng điệu Liễu Kình Vũ lại một lần nữa hùng hổ bức người:
- Sao, Phó phòng Hàn, ông có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?
Trong khoảnh khắc này, Liễu Kình Vũ đã dùng lời nói lúc trước của Hàn Minh Cường để phản bác lại.
Sắc mặt Hàn Minh Cường bỗng chốc trầm xuống, trầm ngâm một lúc mới lạnh lùng đáp:
- Thật ngại quá, không tìm anh xin chữ ký là sơ suất của tôi. Nhưng kết quả này là do tôi cùng Phó phòng Lưu, Phó phòng Trương cùng thảo luận thông qua. Anh không nên hủy bỏ tính hiệu lực của chúng tôi.
Liễu Kình Vũ cười lạnh, trầm giọng:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, tôi không quan tâm đồng chí thảo luận cùng ai, nhưng tôi nghĩ đồng chí đã bỏ qua điểm quan trọng nhất. Lúc đầu ai giao nhiệm vụ khảo hạch cắt giảm nhân viên hiệp quản đợt một cho đồng chí? Không phải là ai khác, mà là tôi – nhân vật số Một của Phòng quản lý đô thị. Vì sao tôi lại không giao nhiệm vụ này cho người khác? Bởi vì nhiệm vụ này liên quan đến vấn đề đi hay ở của nhân viên hiệp quản chúng ta. Đây là việc vô cùng quan trọng, bởi nó liên quan đến vấn đề khảo hạch đợt hai. Tôi tin Phó phòng Thường vụ là đồng chí có thể làm tốt việc này, bởi tôi tin, đồng chí chắc chắn sẽ làm việc đâu ra đấy. Nếu đến Phó phòng Thường vụ như đồng chí cũng không làm việc theo đúng quy định trình tự, vậy ai sẽ tuân thủ chế độ quy định của Phòng? Chúng ta chế định những chế độ này có tác dụng gì? Hiện tại quốc gia yêu cầu bắt buộc phải chấp pháp văn minh, làm việc theo trình tự. Đồng chí là Phó phòng Thường vụ, sao có thể gây ra tác dụng phản diện như vậy chứ?
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ bỗng dừng lại một lát rồi lại tiếp tục phê bình Hàn Minh Cường:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, đồng chí là Phó phòng Thường vụ, đáng ra không nên làm như vậy. Đồng chí làm như vậy, không chỉ làm nhiễu loạn trình tự công tác bình thường của Phòng quản lý đô thị chúng ta mà còn khiến người khác cho rằng Trưởng phòng tôi là một con rối. Điều này đả kích vô cùng lớn đến hình tượng cá nhân tôi. Mặc dù tôi tin đồng chí với tư cách là Phó phòng Thường vụ, chắc chắn không có suy nghĩ này, nhưng là người đứng đầu, đứng thứ hai, chúng ta nên cùng nhau nỗ lực, bảo vệ hình tượng của nhau, duy trì quy trình công tác của Phòng, không phải vậy sao?
Khi Liễu Kình Vũ nói xong những lời này, Hàn Minh Cường tức đến sắp hộc máu. Lời này của Liễu Kình Vũ quả thực quá âm hiểm. Mặc dù bề ngoài nhìn cơ bản là nói chuyện ôn hòa, nhưng thực tế, lời nói ẩn chứa bên trong như từng mũi dao đâm vào cơ thể y. Hắn nói như vậy chẳng phải biến Phó phòng Thường vụ là y trở thành người mưu quyền soán vị hay sao? Nhưng những lời này của Liễu Kình Vũ lại không có cách nào phản bác, điều này khiến y hết sức nghẹn khuất.
Những lời của Liễu Kình Vũ cũng khiến nhân viên toàn Phòng quản lý đô thị không thể không có cách nhìn khác về hắn. Không ai ngờ, vị Trưởng phòng trẻ tuổi này lại có lời lẽ sắc bén đến vậy, khiến vị Thổ Hoàng đế Hàn Minh Cường không nói thành lời.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại lần nữa phát động đợt tiến công mới:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, các đồng chí trong tổ Đảng và toàn thể các đồng chí đang ngồi tại đây, các đồng chí nói xem, lần này đồng chí Hàn Minh Cường không làm việc theo trình tự, tôi có thể tuyên bố danh sách cắt giảm trước đó có hiệu lực không?
- Không thể, không thể.
Lời vừa dứt, rất nhiều người có tên trong danh sách cắt giảm trước đó đồng loạt đứng dậy, lớn tiếng trả lời, bày tỏ sự ủng hộ mãnh liệt với Liễu Kình Vũ. Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, bởi bọn họ biết, với thế cục hiện nay, ngoài Trưởng phòng Liễu Kình Vũ ra, không ai xuất đầu lộ diện vì họ, không ai làm chủ cho họ. Bởi họ không quyền, không tiền, không thế, chỉ có thể mặc người chém giết. Về phần những thành viên trong tổ Đảng kia, tất cả cũng ỉu xìu. Lúc này, ai dám ra mặt phản đối chứ.
Nghe được tiếng trả lời của mọi người, Liễu Kình Vũ nhẹ gật đầu, cười thản nhiên rồi nhìn về phía Hàn Minh Cường trầm giọng:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, tôi tin đồng chí cũng nghe thấy tiếng lòng của mọi người đang ngồi phía dưới. Chúng ta thân là cán bộ cấp cao của Phòng quản lý đô thị, bắt buộc phải làm việc theo trình tự, phải tuân thủ quy trình có liên quan. Hơn nữa, tôi cũng nghe được không ít nhân viên phản ứng, nói đồng chí và Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh trong quá trình khảo hạch đã nhận quà, nhận lễ. Đối với những người tặng lễ, hoặc dựa dẫm vào các ông thì sẽ được giơ cao đánh khẽ, khi xét điểm khảo hạch sẽ chiếu cố. Còn đối với những người không tặng lễ, không muốn dựa vào các ông thì sẽ bị các ông kéo điểm thấp. Đây không phải là việc làm tốt đâu.
Liễu Kình Vũ vừa nói đến đây, hai mắt Hàn Minh Cường bỗng sáng lên. Bởi đây lại đúng là cạm bẫy mà y gài đặt cho Liễu Kình Vũ. Y chỉ đợi Liễu Kình Vũ nhảy xuống, cho nên, y lập tức nói:
- Trưởng phòng Liễu, rốt cuộc là ai phản ánh với anh? Bảo người đó đứng ra đây. Hàn Minh Cường tôi làm việc công tâm, không sợ người khác chỉ trích, nhưng nếu tôi không như vậy, Trưởng phòng Liễu phải có lời với tôi đấy.
Hàn Minh Cường lập tức nắm thời cơ, phản kích Liễu Kình Vũ.
Tuy nhiên, nghe Hàn Minh Cường nói xong, Liễu Kình Vũ chỉ cười thản nhiên:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, đồng chí không cần nóng vội, đợi tôi nói xong rồi đồng chí phát biển ý kiến có được không? Vừa rồi tôi có nói đồng chí không đúng không? Không có mà. Đồng chí Hàn Minh Cường, lúc này tôi không thể không phê bình đồng chí vài câu rồi. Tôi dù gì cũng là Trưởng phòng, cũng coi là cấp trên của đồng chí. Lúc tôi nói, đồng chí có thể tôn trọng tôi một chút, đợi tôi nói xong rồi phát biểu ý kiến được không. Hay là đồng chí thay tôi làm chức Trưởng phòng này vậy.
Lúc này, Hàn Minh Cường lại một lần nữa bị Liễu Kình Vũ chọc tức đến suýt hộc máu. Y không ngờ, vấn đề tiểu tiết này lại bị Liễu Kình Vũ mang ra phê bình, chỉ lạnh giọng nói:
- Vậy lời trước đó của Trưởng phòng Liễu là có ý gì?
Lần này Hàn Minh Cường trực tiếp lược qua phê bình vừa rồi của Liễu Kình Vũ, hướng về trọng tâm lời nói lúc trước. Y phải nghĩ cách để dẫn dụ Liễu Kình Vũ vào cái bẫy mà mình gài đặt.