Rời khỏi văn phòng Liễu Kình Vũ Vương Ngọc Cần vô cùng mất mát, vô cùng uể oải, vô cùng thê lương.
Vương Ngọc Cần biết rằng, lần này mình rời khỏi phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, chỉ sợ về sau không còn cơ hội trở về nữa rồi, về sau, đợi mình sẽ là luật pháp nghiêm trị. Để tự bảo vệ mình, để có thể giảm bớt tội của mình, chị ta đi tới phòng làm việc của Hàn Minh Cường, nói cho Hàn Minh Cường biết Liễu Kình Vũ đã nhờ Phòng Kiểm toán đến kiểm toán, hơn nữa sổ sách cũng bị Long Tường mang đi, còn mình nhất định sẽ bị bắt. Chị ta sẽ gánh tất cả trách nhiệm lên vai, nhưng chị ta hy vọng Hàn Minh Cường có thể ở sau lưng đứng ra, lợi dụng mạng lưới quan hệ của anh trai y giúp mình giảm nhẹ tội, như mới có thể hai bên cùng thắng. Nếu không mình sẽ khai Hàn Minh Cường ra, hai bên cùng thua, Liễu Kình Vũ ngư ông đắc lợi.
Hàn Minh Cường nghe Vương Ngọc Cần nói xong rất kích động. Y thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại ra độc chiêu này, điều này làm cho y vô cùng buồn bực. Ybiết rằng, lần này, mình lại thua rồi. Đối diện với Vương Ngọc Cần khóc lóc kể lể, y chỉ có thể gật đầu cam đoan chỉ cần Vương Ngọc Cần gánh vác tất cả trách nhiệm, y sẽ tận lực vận dụng các quan hệ cam đoan Vương Ngọc Cần sẽ không ngồi tù, cho dù là ngồi tù, cũng sẽ không quá lâu, hơn nữa còn giúp chị ta mau chóng được thả ra.
Có được sự cam đoan của Hàn Minh Cường, Vương Ngọc Cần mới rời khỏi phòng làm việc của y, gọi điện thoại tới Ủy ban Kỷ luật và bộ môn có liên quan tiến hành tự thú.
Nhìn bóng lưng Vương Ngọc Cần rời khỏi, Hàn Minh Cường lộ ra ánh mắt đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, thật không ngờ, thủ đoạn của mày lại tàn nhẫn như vậy. Không ngờ lại ra đòn này, tuy nhiên mày chờ xem, bố mày đã sớm chuẩn bị cho mày nhiều thủ đoạn âm hiểm hơn nữa. Đợi sau tết âm lịch, bố mày sẽ cho mày thê thảm cút khỏi Phòng Quản lý đô thị. Tất cả mọi chuyện, tao đã sớm bố trí ổn thỏa cả rồi. Chúng ta chờ coi, hừ, muốn đấu với tao sao, Liễu Kình Vũ mày còn non lắm.
Nếu giờ phút này Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh ở chỗ đó, trong lòng của bọn họ nhất định sẽ lại run sợ đó. Bởi vì bọn họ đã sớm bị ám ảnh nặng nề bởi câu nói "Muốn đấu với tôi sao, Liễu Kình Vũ cậu còn non lắm" của Hàn Minh Cường.
Cùng ngày, khi cả Phòng Quản lý đô thị huyện biết được Trưởng phòng Tài vụ vì có vấn đề nghiêm trọng về tài vụ đã tự thú, và bị khởi tố, tất cả mọi người đều thất kinh. Bởi vì bọn họ đều biết rõ, Vương Ngọc Cần sở dĩ bị khởi tố, sau lưng tuyệt đối do Liễu Kình Vũ tác động. Thật không ngờ, Liễu Kình Vũ không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền sắc bén như vậy.
Điều khiến mọi người trong Phòng Quản lý đô thị giật mình còn ở phía sau. Trưởng phòng Tài vụ mới là một người phụ nữ mà Liễu Kình Vũ thông qua quan hệ với Hạ Chính Đức điều từ bên Phòng Tài chính huyện tới, tên là Từ Vân Hà. Ngày hôm sau sau khi Từ Vân Hà nhậm chức, dưới chỉ thị của Liễu Kình Vũ, liền phát tiền thưởng năm nay cho toàn bộ Phòng Quản lý đô thị. Mà điều khiến tất cả mọi người đều thất kinh chính là tiền thưởng năm nay của cán bộ công nhân viên chức bình thường gần như tăng lên gấp đôi so với năm trước. Nhìn thấy kết quả này, mọi người đều kinh ngạc, mặt mày rạng rỡ như hoa, đối với quần chúng cán bộ bình thường mà nói, cho dù ai làm Trưởng phòng, cho dù ai nắm đại cục trong tay, chỉ cần tiền lương phát đúng hạn, tiền thưởng không ít, bọn họ căn bản không thèm để ý. Ai phát nhiều tiền cho bọn họ, bọn họ sẽ ghi nhớ. Hiện giờ, gần như đại bộ phận nhân viên bình thường của Phòng Quản lý đô thị công tác đều tán thưởng Liễu Kình Vũ, bởi vì từ sau khi Liễu Kình Vũ nắm Phòng Tài vụ trong tay, tiền thưởng năm nay liền nhiều gấp đôi lúc trước. Đây là chuyện chưa từng xảy ra, chuyện này, khiến cho số thành viên tổ Đảng trong Phòng Quản lý đô thị tán thưởng Liễu Kình Vũ ngày càng tăng, bởi vì tiền thưởng của bọn họ cũng tăng lên gấp đôi so với năm trước.
Đương nhiên, cũng có mấy người khó chịu, mấy người này chính là Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh. Tiền thưởng bọn họ giảm hơn / so với năm trước, điều này làm cho mấy người hận Liễu Kình Vũ đến nghiến răng kèn kẹt.
Sau khi tiền thưởng phát ra, Tết âm lịch cũng tới ngay sau đó, Phòng Quản lý đô thị cũng bắt đầu nghỉ.
Buổi chiều trước ngày nghỉ một ngày, Liễu Kình Vũ nhận được điện thoại của mẹ mình, Liễu Mị Yên gọi tới:
- Kình Vũ à, ngày mai con nhất định phải mau chóng trở về cho mẹ, mẹ đã an bài cho con một chuyện rất quan trọng.
Liễu Kình Vũ vừa nghe mẹ nhắc tới chuyện quan trọng, trong lòng liền run sợ. Bởi vì hắn rất rõ, mỗi lần mẹ hắn nhắc tới chuyện quan trọng đều là thời điểm mình phải buồn bực hoặc chịu khổ.
Cho nên, hắn vội vàng hỏi:
- Mẹ, chuyện gì vậy?
Liễu Mị Yên cười nói:
- Ồ, kỳ thật, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là mẹ mới an bài cho con một cuộc xem mắt thân mật mà thôi.
- Cái gì, xem mắt, mẹ, mẹ có lầm không vậy, con của mẹ như cây ngọc đón gió, tướng mạo phong lưu phóng khoáng còn phải đi xem mắt sao? Không phải mẹ đã nói hôn nhân đại sự do con tự mình làm chủ sao?
Lúc này Liễu Kình Vũ vô cùng buồn bực, hết sức khó hiểu.
Lúc này, thanh âm của Liễu Mị Yên từ trong điện thoại truyền tới:
- Đúng vậy, mẹ từng nói hôn nhân đại sự do con tự mình làm chủ, nhưng mẹ cũng chưa từng nói sẽ không sắp xếp cho con đi xem mắt. Tên tiểu tử thối này đừng trách lão nương mẹ vô nghĩa, kêu con trở về xem mắt là xem mắt, mẹ cũng đâu có nói là muốn bức con cưới người ta đâu. Nếu con vừa ý người ta thì theo đuổi, không muốn theo đuổi, mẹ cũng sẽ không miễn cưỡng con. Nhưng buổi xem mắt lần này con nhất định phải đến tham gia cho mẹ. Thời gian đã định rồi, là giờ tối ngày mai. Tiểu tử đến lúc đó con ăn mặc tử tế cho mẹ, đừng để mẹ mất mặt. Nếu không chờ xem mẹ xử lý con thế nào.
Nghe được mẹ lời nói này sau khi, Liễu Kình Vũ hoàn toàn buồn bực.
Hắn thật không ngờ, mình đường đường là đại thiếu gia gia tộc Liễu thị, Trưởng phòng Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, bất kể là ở trong nước hay nước ngoài cũng đều được coi là một chàng cao ráo bảnh bao, vậy mà lại phải đi xem mắt. Liễu Kình Vũ cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy, nhưng hắn biết, đây không phải nằm mơ, đây là thật, bởi vì hắn rất hiểu tính cách của mẹ, mẹ là một người tuyệt đối không chịu thua. Cho nên, mặc dù vô cùng khó hiểu với cuộc xem mắt mà mẹ an bài cho mình, nhưng hắn cũng biết, chuyện này mình phải làm cho tốt, nếu không chọc giận mẹ rồi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.
Sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Kình Vũ xác nhận lại tất cả công tác trong cục khi nghỉ, sau khi tiễn đám người Long Tường, Đường Trí Dũng, liền từ thành phố Thương Sơn bay thẳng đến thành phố Yến Kinh.
Tuy nhiên lần này trở về Liễu Kình Vũ cũng không thông báo với bất kỳ ai, bởi vì hắn lo nếu nói cho các anh em sẽ bị bọn họ cười chết mất. Tuy rằng da mặt của Liễu Kình Vũ rất dày, nhưng hắn vẫn không muốn bị những người kia lấy chuyện này ra làm trò cười. Cho nên, lần này, vị Trưởng phòng Quản lý đô thị Liễu Kình Vũ được người ta gọi là sát phạt quyết đoán, thủ đoạn kiên quyết, cứng rắn sớm đã không còn sự mạnh mẽ, cứng rắn, kiêu ngạo khí thế như trước. Ở trước mặt anh em, bạn bè và người thân, hắn vĩnh viễn chỉ là một người bình thường, một đứa con bình thường, một người bình thường có thể uống rượu với nhau, anh em tốt cùng nhau tán gái.
Liễu Kình Vũ lặng lẽ chuồn về nhà, gặp mẹ mình Liễu Mị Yên, vẻ mặt u sầu nói:
- Mẹ à, mẹ không có chuyện gì làm cũng đừng sắp xếp cho con đi xem mặt vậy chứ.
Lúc này Liễu Mị Yên mới cười khổ giải thích cho Liễu Kình Vũ nguyên nhân vì sao bà lại an bài cho Liễu Kình Vũ xem mắt.
Hoá ra, Liễu Mị Yên có một người bạn học từ hồi trung học, bọn họ trung học, đại học đều học cùng nhau, hơn nữa cho tới nay vẫn rất thân thiết, quan hệ giữa hai người rất tốt, vẫn giữ vững được nhiều năm như vậy. Có điều người bạn học kia cũng không biết rằng thân phận thật sự của Liễu Mị Yên, mà người bạn học kia cũng cảm thấy mình cũng không tệ, gả cho một kim lĩnh thành phố Yến Kinh. Ông xã của bà một năm thu nhập cũng hơn trăm triệu, hơn nữa bọn họ còn có nhà ở thành phố Yến Kinh, cuộc sống cũng không tệ. Bọn họ còn có một đứa con gái, nghe nói lớn lên vô cùng xinh đẹp.
Thời gian trước khi hai người cùng nhau dạo phố, có nói tới chuyện con cái, bạn học của Liễu Mị Yên nghe nói con trai của Liễu Mị Yên thân cao gần m, hơn nữa còn là nhân viên công vụ, cảm thấy không tệ. Cho nên liền khuyến khích nói muốn giới thiệu con gái của mình một chút, cho hai người bọn họ xem mắt thử xem, xem có thể thành đôi hay không. Nếu có thể thành đôi, như vậy hai người cũng có thể bớt lo chuyện hôn sự của con cái rồi.
Người bạn học này của Liễu Mị Yên rất nhiệt tình, hơn nữa còn không ngừng khoe con gái của bà ấy xinh đẹp nhường nào, lại hiểu biết. Liễu Mị Yên mặc dù biết tiêu chuẩn của Liễu Kình Vũ rất cao, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của người bạn học nhiều năm, liền gật đầu đồng ý. Cho nên mới có buổi xem mắt này của Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong cười khổ nói:
- Mẹ à, tấm chân tình này của mẹ, con không thể chối từ, con đành chịu khổ đi xem mắt vậy ha ha.
- Thôi đi, tiểu tử thối, ai mà không biết tiểu tử con đối phó với mỹ nữ rất thủ đoạn, chớ giả ngốc trước mặt mẹ. Ảnh chụp con gái người bạn học này, mẹ cũng xem rồi, thực sự vô cùng xinh đẹp, cũng thuộc loại hoa khôi trong trường. Ô, đúng rồi, cô ấy chính là hoa khôi Học viện điện ảnh thành phố Yến Kinh. Con tự mình nắm bắt, mẹ chỉ có thể giúp con làm quen mà thôi. Nếu không phải vì con bé là con gái bạn học cũ của mẹ, cho dù là hoa hậu thế giới, mẹ cũng không thèm liếc nhìn con bé đâu.
Liễu Mị Yên cười nói.
Đối với tính cách của mẹ Liễu Kình Vũ khá hiểu. Tiêu chuẩn của mẹ mình rất cao, tất nhiên là không chê vào đâu được. Bằng không mình cũng không rơi vào cảnh đến tận bây giờ vẫn không tìm được một người bạn gái thích hợp. Bởi vì mình thừa kế thói yêu cầu cao của mẹ. Những mỹ nữ bình thường rất khó lọt vào mắt xanh của mình. Bằng không, Tô Lạc Tuyết ôn nhu, thiện lương, đáng yêu như vậy, Liễu Kình Vũ cũng không thể không động tâm được.
Lúc này, Liễu Mị Yên lườm Liễu Kình Vũ nói:
- Tiểu tử thối, thật không biết cuối cùng con sẽ đưa về cho mẹ một cô con dâu như thế nào đây.
Liễu Kình Vũ cười ha hả, nói:
- Mẹ, về điểm này mẹ có thể yên tâm, người vợ tương lai của con, tuyệt đối sẽ không khiến cho mẹ thất vọng đâu.
Trong lòng Liễu Mị Yên khẽ động, lập tức trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú truy hỏi:
- Ồ, chẳng lẽ con đã có mục tiêu rồi sao?