Giờ phút này, toàn bộ phòng họp đều trầm mặc, tất cả mọi người cùng yên lặng chờ đợi.
Còn Chung Thiên Hải cũng đã suy sụp ngồi trên ghế, cúi gầm mặt xuống.
Chung Thiên Hải biết, mình có lẽ là xong đời rồi. Bởi vì Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật huyện Dương Kiếm Thịnh tuy mới nhậm chức, nhưng đã bắt hai Trưởng phòng tham ô, rất có năng lực, thủ đoạn cứng rắn không khoan nhượng. Toàn bộ quan trường huyện Cảnh Lâm đều phải dè chừng, làm việc càng ngày càng cẩn thận, chỉ sợ bị Dương Kiếm Thịnh tóm được nhược điểm.
Nhưng bây giờ, Dương Kiếm Thịnh phái người đón mình tới nói chuyện, liệu mình còn có cơ hội đi ra hay không? Lâm Tiểu Tà liệu có nắm được nhiều chứng cứ không?
Hiệu suất công tác của Ủy ban Kỉ luật vô cùng cao, chưa đầy phút sau, nhân viên của Ủy ban Kỉ luật đã tới phòng họp của Phòng Quản lí đô thị, Chung Thiên Hải ngay lập tức bị đưa đi.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Liễu Kình Vũ nhìn qua mọi người một lượt, rồi nhìn về phía Lâm Tiểu Tà và Trần Thiên Lâm:
- Đồng chí Lâm Tiểu Tà, đồng chí Trần Thiên Lâm, việc cắt giảm nhân sự, mọi người làm đến đâu rồi?
Trần Thiên Lâm liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Tà một cái rồi trầm giọng nói:
- Danh sách nhân viên bị cắt giảm đợt một đã được công bố, bọn họ cũng đã bị sa thải, tôi đã giúp bọn họ liên lạc với trung tâm việc làm, hỗ trợ bọn họ tìm công việc mới.
Nghe Trần Thiên Lâm báo cáo xong, Liễu Kình Vũ gật đầu.
Lúc này, Lâm Tiểu Tà cũng ngẩng đầu lên, nói:
- Tôi cũng đã có danh sách nhân viên bị cắt giảm đợt hai. Hôm nay chuẩn bị nói chuyện qua với bọn họ, chuyển hồ sơ của bọn họ đến trung tâm việc làm, hỗ trợ tìm công việc mới.
Liễu Kình Vũ lại gật đầu:
- Tốt, việc cắt giảm nhân sự trên cơ bản đã hoàn thành. Hiện tại tôi thông báo một chút ý kiến cải cách và chỉnh đốn, để đảm bảo tính trong sạch và ổn định cho Đại đội Chấp pháp Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta. Để đảm bảo toàn bộ nhân viên đều có thể chăm chỉ, nghiêm túc làm việc, tôi quyết định, / nhân viên còn lại trong diện biên chế phải tiến hành sát hạch toàn diện, kiểm tra năng lực làm việc, danh tiếng, ý kiến của dân chúng và nhiều yếu tố khác. Cuộc sát hạch này đã được thử nghiệm trên / số nhân viên bị sa thải, kết quả cũng không tệ, dân chúng cũng cực kì ủng hộ việc cắt giảm nhân sự, những nhân viên bị cắt giảm cũng là những người thường xuyên bị dân chúng phàn nàn, bọn họ không có ý kiến gì vớivới kết quả này. Cho nên, bất kể là nhân viên trong biên chế hay ngoài biên chế của Đại đội Chấp pháp, đều phải tiến hành sát hạch, trong biên chế và ngoài biên chế hàng năm đều phải sát hạch lại một lần, hàng năm sẽ có hai người bị loại khỏi danh sách, hai người này là hai người đứng cuối trong kì sát hạch. Ai đã bị cắt giảm, tuyệt đối không tuyển lại.
Liễu Kình Vũ nói xong, cả hội trường lại tiếp tục trầm mặc.
Tất cả mọi người đều biết Liễu Kình Vũ sớm đã có ý tưởng chỉnh đốn lại toàn bộ Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, nhưng sau khi nhậm chức, hắn vẫn chỉ chỉnh sửa đôi chút, dù cho có cắt giảm nhân viên cũng chỉ cắt giảm từng phần. Nhưng không ai ngờ, chỉ sau tết âm lịch, Liễu Kình Vũ lại đưa ra hành động cương quyếtnhư vậy, mà lại còn nhằm vào những nhân viên trong biên chế, chiêu này quả thực là thâm hiểm.
Mọi người đang ngồi trong phòng đều rất rõ, nếu như đa số những nhân viên ngoài biên chế đều dựa vào quan hệ hoặc đút tiền mà được chọn, thì những nhân viên trong biên chế lại không đơn giản như thế. Đa phầnnhững nhân viên trong biên chế phải có những mối quan hệ chống lưng, ít nhất cũng phải là lãnh đạo cấp phòng, muốn vào biên chế thực sự quá khó khăn. Liễu Kình Vũ chỉ là một Trưởng phòng thôi, mà lại dám chỉnh đốn một cách mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ không sợ người khác thù ghét?
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại lên tiếng:
- Tôi biết rằng, lần chỉnh đốn này sẽ khiến rất nhiều người bất mãn, thậm chí có một số nhân viên trong Phòng chúng ta còn muốn tôi chết đi. Nhưng tôi không hối hận, tôi sẽ kiên quyết thực hiện chính sách này, vì tệ nạn của Phòng Quản lý đô thị của chúng ta đã kéo dài quá lâu. Nếu không chỉnh đốn một cách gắt gao chỉ sợ sẽ dẫn đến những vấn đề lớn hơn, bùng nổ biểu tình tập thể ở huyện Cảnh Lâm trở thành vấn đề nghiêm trọng nhất trong khu vực.Mà một khi những sự kiện biểu tình đã phát sinh, sẽ gâyảnh hưởng nghiêm trọng tới cái nhìn của dư luận với Phòng Quản lý đô thị và huyện Cảnh Lâm, Bí thư Hạ và Chủ tịch Hạ đều đã tán thành, bọn họ đối với chính sách của tôi vô cùng ủng hộ, nên một số đồng chí ở Phòng chúng ta dù có bất mãn, nhưng cũng không cần làm hành động châu chấu đá xe, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Hàn Minh Cường, khi ánh mắt hai người giao nhau khoảng một giâu mới rời đi, trong ánh mắt Liễu Kình Vũ tràn đầy cảnh cáo.
Hàn Minh Cường thực sự rất muốn làm trái ý Liễu Kình Vũ, nhưng khi bị ánh mắt của Liễu Kình Vũ lướt qua, gãlại từ bỏ, bởi vì gã đã nghe được chuyện Hạ Quang Minh và Hạ Chính Đức đều ủng hộ chuyện này. Nếu lúc này mình làm trái, chẳng khác gì đưa mặt cho Liễu Kình Vũ đánh, không bằng mình ngấm ngầm ngáng chân, còn về lời cảnh cáo của Liễu Kình Vũ, đương nhiên gã chẳng buồn để tâm.
“Buồn cười, anh nói không được ngầm ngáng chân là tôi sẽ không ngáng sao, chẳng lẽ tôi lại còn phải lộ liễu đối đầu với cậu. Tôi không có ngốc, hừ, Liễu Kình Vũ, anh cứ việc gây sức ép đi, lần này, tôi sẽ khiến cho cậu chịu không nổi. Muốn đấu cùng Hàn Minh Cường này sao, anh còn non lắm.”Hàn Minh Cường âm thầm nghĩ.
Sau khi tan họp, Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh cùng vào phòng làm việc của Hàn Minh Cường.
Lưu Thiên Hoa bình tĩnh nói:
- Sếp Hàn, anh có phát hiện gì hay không, uy nghiêm của Liễu Kình Vũ ở Phòng Quản lý đô thị càng ngày càng tăng cao rồi. Trước kia những người ủng hộ Liễu Kình Vũ rất ít, nhưng bây giờ người ủng hộ càng ngày càng nhiều, nhất là bây giờ Chung Thiên Hải đã bị bắt, cũng không biết sẽ cử ai tới thay vị trí của ông ta. Quyền phát ngôn của chúng ta trong cuộc họp tổ Đảng cũng càng ngày càng ít, nhất là bây giờ, ngay cả nhân viên biên chế trong Đại đội Chấp pháp, Liễu Kình Vũ cũng bắt đầu sa thải từ vị trí cuối. Cứ như vậy, những nhân viên trong biên chế muốn lưu lại, sẽ tìm mọi cách lấy lòng Liễu Kình Vũ, còn những nhân viên ngoài biên chế, đại đa sốđều là quan hệ bình thường hoặc không thông qua quan hệ của chúng ta mà được tuyển. Bọn họ sẽ càng ngày căng có xu hướng dựa vào Liễu Kình Vũ, tình hình của chúng ta càng ngày càng nguy hiểm.
Trương Tân Sinh cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, sếp Hàn, chúng ta phải mau chóng giải quyết Liễu Kình Vũ thôi. Bằng không, để uy quyền của hắn càng ngày càng mở rộng, khả năng khống chế của chúng ta càng ngày càng nhỏ. Tương lai chỉ sợ Liễu Kình Vũ sẽ nắm toàn bộ Phòng Quản lý đô thị trong tay mất.
Hàn Minh Cường cười lạnh, nói:
- Lần trước không phải tôi đã nói với các ông rồi sao, kế hoạch kéo Liễu Kình Vũ xuống ngựa. Tôi đã bố trí xong hết rồi, hơn nữa cam đoan lần này hắn chắc chắn sẽ rớt đài. Về phần những nhân viên ngoài biên chế còn lại, các anh không cần lo lắng. Đúng rồi, những người còn lại trong danh sách mà Lâm Tiểu Tà tuyên bố, các anh thông báo cho bọn họ, tối nay tôi mời bọn họ ăn cơm ở khách sạn Cẩm Tú. Đối với những người này, chúng ta chỉ cần cho bọn họ một chút lợi ích nhỏ, dụ dỗ bức ép một chút, bọn họ sẽ ngay lập tức nghe lời thôi. Dù sao chúng ta cũng là Phó phòng, khả năng đưa được bọn họ vào biên chế là không cao, nhưng muốn lấy cớ trách phạt bọn họ, hay là đập bát cơm của bọn họ, là chuyện vô cùng dễ dàng. Dù sao cũng đủ để bọn họ không dám dựa vào Liễu Kình Vũ.
Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh cùng gật đầu. Dù lòng tin của bọn họ vào Hàn Minh Cường càng ngày càng ít, nhưng bọn họ cũng biết, nếu không có Hàn Minh Cường, vị trí của bọn họ cũng không thể vững chắc, quyền lực sẽ càng ngày càng giảm, bọn họ chỉ còn cách bước từng bước theo Hàn Minh Cường, kéo Liễu Kình Vũ xuống ngựa, giúp Hàn Minh Cường đi lên.
Khoảng ba giờ chiều cùng ngày, Lâm Tiểu Tà nói chuyện với đám nhân viên bị cắt giảm đợt hai, rồi công bố danh sách. Chuyện này đã gây ra một chấn động không hề nhỏ trong Đại đội Chấp pháp, có thể nói là người vui người buồn, những người bị cắt giảm thì mặt mày nhăn nhó, những người còn lại thì cười nhăn nhở. Tuy rằng vẫn sẽ tiếp tục đào thải từ vị trí cuối, nhưng con người là một loại động vật vô cùng kì lạ, dù phía trước là nguy hiểm, nhưng nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó của những nhân viên bị cắt giảm, bọn họ đương nhiên cảm thấy vô cùng thành công. Hơn nữa rất nhiều người cũng bắt đầu tính toán, nghĩ cách dựa vào Liễu Kình Vũ. Dù sao trước kia, bọn họ ở Đại đội Chấp pháp cũng không hề được coi trọng, đều phải làm những công việc vất vả, lương lại ít, còn thường xuyên bị những nhân viên đã bị cắt giảm ức hiếp. Giờ những người đó đều đã bị sa thải, không còn ai có thể ức hiếp bọn họ, điều này đều nhờ Trưởng phòng Liễu ban tặng.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, những nhân viên được lưu lại liền nhận được thông báo, Phó phòng Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh mở tiệc thiết đãi bọn họ ở Khách sạn Cẩm Tú. Điều này làm cho bọn họ có chút thụ sủng nhược kinh. Nhưng trong số đó cũng có những người thông minh, đã nghĩ tới mục đích Hàn Minh Cường mở tiệc. Nhưng Hàn Minh Cường đã mở tiệc chiêu đãi thì không ai dám cự tuyệt, dù sao gã cũng có sức ảnh hưởng rất lớn ở Phòng Quản lý đô thị.
Tối ngày hôm đó, trong buổi tiệc, ba người luôn cao cao tại thượng Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh lại gỡ xuống vẻ cao ngạo, cùng mọi người thoải mái chè chén, xưng huynh gọi đệ. Trong hoàn cảnh này, không ít người đã bắt đầu có ý gia nhập vào phe Hàn Minh Cường. Đối với những người không có chỗ dựa, có thể được Trưởng phòng để ý đến quả là vô cùng khó khăn. Tuy rằng bọn họ cũng muốn dựa vào Liễu Kình Vũ, nhưng đây cũng chỉ là ý tưởng mà thôi. Mà Liễu Kình Vũ cũng chưa chắc sẽ nhận, cho nên, qua bữa tiệc này, địa vị của Hàn Minh Cường, Trương Tân Sinh, Lưu Thiên Hoa ở Đại đội chấp pháp đã lại vượt qua Liễu Kình Vũ.
Sáng ngày thứ hai, vừa mới đi làm, Long Tường đã tới phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, bình tĩnh báo cáo lại sự việc Hàn Minh Cường mở tiệc chiêu đãi nhân viên đêm qua, sau đó trầm giọng nói:
- Trưởng phòng, Hàn Minh Cường bọn họ đúng là không làm mà hưởng lộc. Chúng ta cực khổ loại bỏ bọn ô hợp, còn lại những nhân viên chăm chỉ làm việc. Kết quả chỉ vì một bữa cơm mà bị lôi kéo, quả thật quá âm hiểm vô sỉ. Chúng ta nhất định phải phản công mới được.