Trăng treo đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn.
Cách UBND quận Tân Hoa không đến m, bên trong quán rượu Hồng Vận.
Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp ngồi đối mặt nhau trong một gian phòng thanh nhã.
Đồ ăn đầy bàn, hai người im lặng ngồi đối diện nhau, nhưng không ai có ý định động đũa.
Liễu Kình Vũ nhìn Tần Duệ Tiệp, bởi vì hắn phát hiện, tối nay Tần Duệ Tiệp làm người ta thật bất ngờ, ăn mặc vô cùng tinh tế, một bộ đồng phục trắng cổ thấp, váy trắng ngắn, tất chân màu da, giày cao gót màu bạc, mái tóc đen phủ xuống vai, cổ trắng nõn đeo một chuỗi ngọc trai, dưới ánh đèn tỏa ra màu hồng phấn sáng bóng mê người.
Ngồi đối diện cách Tần Duệ Tiệp không đến một mét, Liễu Kình Vũ có thể ngửi được một mùi hương dịu dàng trên người Tần Duệ Tiệp, làm người ta say mê.
Trước giờ, trước mặt Liễu Kình Vũ và mọi người trong thị trấn Quan Sơn,Tần Duệ Tiệp luôn mặc một bộ trang phục công sở, thậm chí nhiều khi cô còn đeo một chiếc kính gọng đen, dùng nó để thể hiện thân phận cán bộ của mình.
Nhưng tối nay, trước mặt lại là một phụ nữ cực kì nóng bỏng và rực lửa, một thục nữ vô cùng hấp dẫn kể cả những chàng trai trẻ, nhất là khi Tần Duệ Tiệp hơi cúi người, để lộ ra bộ ngực đầy đặn, săn chắc, so với đậu hũ còn trắng hơn, so với ngọc còn bóng hơn, làm cho đàn ông không kìm nổi muốn đến thưởng thức.
Liễu Kình Vũ tuy rằng biết Tần Duệ Tiệp một thời gian dài, nhưng lại chưa từng gặp hình ảnh nóng bỏng này của cô, rất gợi tình, rất kích tình. Dù Liễu Kình Vũ là một người có tính tự chủ cực cao, nhưng cũng không ngăn được ngọn lửa tình đang từ phía dưới dâng lên, cái chân thứ ba không chút do dự mạnh mẽ, cứng rắn đứng lên, hùng dũng oai vệ, tung hoành ngang dọc.
Cũng may bây giờ đang ngồi, nên trạng thái nửa người dưới của Liễu Kình Vũ không bị phát hiện, nếu không hắn sẽ xấu hổ đến chết mất.
Đây là lần đầu tiên Liễu Kình Vũ sinh ra phản ứng kịch liệt như thế với một người phụ nữ. Bởi vì, bình thường xung quanh hắn đều là mỹ nhân. Hắn không chỉ có mẹ là mỹ nữ, Tào Thục Tuệ, Hàn Hương Di là mỹ nữ, mà ngay cả thời học đại học, xung quanh hắn cũng đều là mỹ nữ, nên sức miễn dịch của hắn vô cùng mạnh. Nhưng hôm nay, đứng trước đại mỹ nữ có thân hình nóng bỏng này, Liễu Kình Vũ có chút thất thố.
Tần Duệ Tiệp cũng đang nhìn Liễu Kình Vũ, vẫn là một bộ Âu phục, vẫn là một người đàn ông tự nhiên phóng khoáng, nhưng ánh mắt của hắn lại càng ngày càng trở nên thuần thục. Còn khuôn mặt góc cạnh, tính cách cương nghị kia của Liễu Kình Vũ lại càng làm Tần Duệ Tiệp say mê hắn.
Vào lúc đó, Tần Duệ Tiệp đột nhiên tròn mắt nhìn.
Bởi vì cô thấy, hai dòng máu theo lỗ mũi của Liễu Kình Vũ chậm rãi chảy xuống.
Tần Duệ Tiệp đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lông mày lập tức nhướn lên, trong lòng thầm hưng phấn. Cô biết rằng, tối nay mình đã thành công hấp dẫn được Liễu Kình Vũ rồi, một Liễu Kình Vũ luôn nhìn mình bằng ánh mắt bình thản, hôm nay rốt cục chảy máu mũi rồi. Tuy rằng nét mặt hắn vẫn như lão tăng nhập thiền như trước, nhưng với chỉ số thông minh của Tần Duệ Tiệp, không khó đoán được Liễu Kình Vũ rốt cuộc cũng bị mình hấp dẫn rồi.
Tần Duệ Tiệp vội vàng đứng dậy, cầm lấy giấy ăn nghiêng người đến trước mặt Liễu Kình Vũ, dùng cánh tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng lau máu mũi cho hắn, vừa lau vừa dịu dàng nói:
- Liễu Kình Vũ, anh làm sao vậy, như thế nào lại đột nhiên chảy máu mũi, có phải bị bệnh rồi hay không?
Lúc nói chuyện, giọng điệu lại tràn đầy chế nhạo.
Giờ phút này, nhìn thấy Tần Duệ Tiệp nghiêng cả người qua đây, cả bộ ngực đầy đặn kia chỉ thiếu chút nữa là chạm vào mặt của Liễu Kình Vũ, máu mũi của hắn lại không ngừng chảy ra.
Không được, người phụ nữ này quá nóng bỏng, quá gợi tình.
Liễu Kình Vũ vội vàng vơ lấy một nắm giấy ăn, sau đó đứng dậy nói:
- Không sao, không sao, thời tiết khô hanh. Tôi đi rửa mặt một chút là ổn thôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh.
Nhìn theo bóng dáng của Liễu Kình Vũ, Tần Duệ Tiệp đầy hưng phấn, trong đôi mắt đầy quyến rũ làm say lòng người, nụ cười ngọt ngào toát ra vài phần đắc ý.
Cô biết rằng, mình đã thành công khơi lên dục vọng từ sâu trong lòng Liễu Kình Vũ. Cô mỉm cười, chỉ sợ từ hôm nay trở đi, mình đã thành công bước thêm một bước vào trong lòng Liễu Kình Vũ. Bởi vì Tần Duệ Tiệp vô cùng rõ ràng, muốn chinh phục một người đàn ông, trước tiên phải chinh phục ánh mắt của bọn họ, chinh phục cảm xúc của bọn họ. Chỉ có làm họ chú ý tới mình, mới có thể từng bước chinh phục tình cảm.
Một lát sau, Liễu Kình Vũ mới chậm rãi đi vào.
Trong lòng Liễu Kình Vũ rất bối rối, hắn thật không ngờ, mình đường đường là Liễu đại thiếu gia, lại mất mặt trước Tần Duệ Tiệp như vậy, thật là bối rối.
Tuy nhiên, cũng may da mặt của Liễu Kình Vũ vô cùng dày, sau khi ngồi xuống, hắn không dám nhìn vào bộ ngực của yêu tinh này nữa, đỡ phải tiếp tục chảy máu mũi, mà nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
- Tần Duệ Tiệp, tôi muốn hỏi cô một chuyện, vì sao cô lại rời bỏ vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn, nhận lời làm Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư? Cô đi, thị trấn Quan Sơn biết làm sao bây giờ?
Tàn Duệ Tiệp tự nhiên cười nói:
- Liễu Kình Vũ, tôi nói thật với anh, tôi sở dĩ muốn tiếp nhận chức vị này, bởi hy vọng được tiếp xúc với anh nhiều hơn, bởi vì muốn theo đuổi anh. Tôi muốn anh làm ông xã của tôi. Chỉ đơn giản vậy thôi, cơ hội thăng quan rất khó có được, nhưng dù sao vẫn còn có cơ hội. Nhưng tìm được người khiến tôi thực sự ngưỡng mộ, thì đúng là quý như lông phượng, sừng lân. Tôi sống hơn năm, mới chỉ phát hiện một người duy nhất làm cho tôi thích. Cho nên, tôi muốn theo đuổi anh, chinh phục anh.
Còn về thị trấn Quan Sơn anh không cần lo. Trước khi đến đây tôi đã bàn với Bí thư Hạ rồi. Tôi đề nghị đồng chí Mạnh Hoan đảm nhiệm ví trí Bí thư Đảng ủy, anh ta rất có năng lực, lại mạnh mẽ quyết đoán hơn tôi, chỉ vì từ trước tới nay, có tôi và anh là hai cái bóng quá lớn, khiến Mạnh Hoan luôn bị lu mờ. Nhưng thực tế, anh ta rất có năng lực, Bí thư Hạ cũng đã đồng ý. Hơn nữa, Hồng Tam Kim cũng sắp được đề bạt làm Phó chủ tịch thị trấn, như vậy, quy hoạch phát triển của thị trấn Quan Sơn vẫn sẽ được thực hiện đúng như dự định. Tôi tin chỉ vài năm nữa thôi, thị trấn Quan Sơn sẽ thay đổi rất nhiều.
Tần Duệ Tiệp tuy là một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng một khi yêu, lại vô cùng cương quyết, vô cùng nhiệt tình. Sự quyết đoán của cô càng làm cho Liễu Kình Vũ vô cùng rung động. Hắn thật không ngờ, Tần Duệ Tiệp lại thổ lộ thẳng thắn với mình.
Người phụ nữ này, đúng là đủ quyến rũ, cũng đủ to gan.
Lần này, Liễu Kình Vũ thực sự có chút rung động.
Một người phụ nữ, có thể vì mình bỏ qua nhiều quyền lợi như vậy, người phụ nữ như vậy, rất đáng để mình trân trọng giữ gìn.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ cũng không phải là một người sống theo cảm tính, hắn là một người có tính trách nhiệm rất cao, hắn hơi trầm ngâm một chút, hết sức cẩn thận nói:
- Tần Duệ Tiệp, tôi không thể không thừa nhận, cô là một người vô cùng xinh đẹp, vô cùng động lòng người. Nhưng tôi hiện tại mới tuổi, đang trong thời kì dốc sức vì sự nghiệp, cuộc sống hôn nhân hiện tại tôi không quan tâm đến, tôi không thể hứa hẹn với cô điều gì.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Tần Duệ Tiệp cười vô cùng tự nhiên, ôn nhu nói:
- Liễu Kình Vũ, anh có thể nói thế, tôi đã vô cùng vui mừng rồi. Tôi biết, một người ưu tú như anh, không thiếu những mỹ nữ vây bên cạnh. Không cần kể đến ai khác, Tào Thục Tuệ so với tôi, chỉ có đẹp hơn chứ không thể kém hơn. Hơn nữa, tôi còn nghe nói, có một mỹ nữ tên là Hàn Hương Di, cả ngày gào thét đòi làm bà xã của anh. Cho nên, anh khẳng định vô cùng đào hoa, nhưng, tôi có tin có thể đánh bại tất cả bọn họ, cuối cùng bắt được anh.
Cho nên, Liễu Kình Vũ, tôi không có yêu cầu gì khác đối với anh, cũng không cần anh phải cảm thấy áy náy. Tôi chỉ muốn anh làm một việc, không cự tuyệt tôi, cho tôi, Tào Thục Tuệ hay những mỹ nữ khác, có một cơ hội cạnh tranh công bằng. Anh yên tâm, tôi sẽ không có hành động gì quá giới hạn với anh. Tôi chỉ hy vọng có thể làm Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư giúp anh nhiều hơn trong con đường sự nghiệp, chỉ hy vọng có thêm nhiều thời gian ở cùng anh. Dù sao anh và Tào Thục Tuệ, Hàn Dương Di đều là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Cho nên tôi muốn thông qua thời gian công tác này, để đền bù khoảng thời gian thiếu sót ấy. Cho nên, tôi tin tưởng, anh sẽ không cự tuyệt, đúng không?
Nói tới đây, Tần Duệ Tiệp ánh mắt ngập nước nhìn Liễu Kình Vũ, ánh mắt nồng nàn, cảm tình như nước.
Giờ phút này, dù là Liễu Kình Vũ tâm rắn như đá, cũng phải cảm động, khó lòng phụ tấm chân tình của mỹ nhân.
Liễu Kình Vũ chỉ có thể cười khổ nói:
- Tần Duệ Tiệp, Liễu Kình Vũ tôi có tài cán gì mà có thể được một đại mỹ nữ như cô thích. Cô yêu cầu như vậy, tôi làm sao có thể cự tuyệt đây. Người đàn ông nào có thể cự tuyệt nổi yêu cầu của một mỹ nữ như cô đây.
Tần Duệ Tiệp mỉm cười, cả gian phòng như bừng sáng, hoa đào đua nhau nở rộ:
- Được, có những lời này của anh, tôi yên tâm rồi. Bây giờ chúng ta nói một chút về công tác đi. Đối với công việc của Phòng Xúc tiến đầu tư, anh có yêu cầu cụ thể gì không?