Thời gian cứ thế trôi đi mà Liễu Kình Vũ vẫn không nghĩ ra được cách nào khả thi.
Lúc này, Tần Duệ Tiệp liền cười, nói:
- Phó chủ tịch quận Liễu à, tôi thấy địa điểm này của chúng ta e rằng thành phố không thể đổi cho chúng ta được đâu, dù thế nào thì chúng ta cũng chỉ có thể biến chỗ này thành căn cứ của mình thôi. Theo tôi trước tiên chúng ta hãy cùng suy nghĩ một chút, sau đó nói ra ý kiến của mình, không chừng mọi người lại nghĩ ra cách hay ấy chứ.
Nghe đề nghị của Tần Duệ Tiệp, Liễu Kình Vũ bèn gật đầu, nói:
- Được, vậy chúng ta hãy cùng nghĩ xem.
Không thể không nói sức mạnh của mọi người cộng lại là rất lớn, theo đó tất cả mọi người anh một câu, tôi một câu lần lượt đưa ra ý kiến của mình, rất nhiều vấn đề đã dần được giải quyết trong lúc mọi người cùng thảo luận. Mọi người đã thảo luận được gần hai giờ đồng hồ, mới nhận thấy khả năng sáng tạo của mình đã cạn, chẳng có ý tưởng nào tốt, nhưng qua cuộc thảo luận của mọi người, Liễu Kình Vũ đã dần có được phương án hay.
Đặc biệt là vừa rồi trong đầu Liễu Kình Vũ bỗng lóe lên tia sáng, một ý tưởng tuyệt diệu đã hiện lên.
Liễu Kình Vũ bật cười, nói:
- Hay lắm, tôi đã có một cách tuyệt vời có thể giải quyết được vấn đề trước mắt của chúng ta rồi.
- Ồ, cách gì thế? Tần Duệ Tiệp hỏi giọng đầy nghi hoặc.
Liễu Kình Vũ cười và nói phương án của mình. Sau khi mọi người nghe xong vẫn còn bán tin bán ngờ, bởi vì trong suy nghĩ của mọi người, phương án của Liễu Kình Vũ thực sự có chút mạo hiểm, hơn nữa cũng chưa chắc đã đạt được hiệu quả, nhưng Liễu Kình Vũ là Phó chủ tịch quận, cũng là người chủ đạo của cuộc chiến thu hút vốn ở quận Tân Hoa lần này, cho nên mọi người không ai có ý kiến phản đối.
Sau đó, Liễu Kình Vũ bắt đầu điều binh khiển tướng triển khai các hoạt động.
Lúc này, ở gian triển lãm bình thường khác của thành phố Thương Sơn cách đoàn Liễu Kình Vũ không xa, rất nhiều người của Phòng Xúc tiến đầu tư các huyện sau khi biết được vị trí của Phòng Xúc tiến đầu tư quận Tân Hoa đều lần lượt tới tham quan. Sau khi xem xong mọi người đều đắc ý cười, sau đó lại đi ra. Mọi người bắt đầu thảo luận, theo như tất cả mọi người của Phòng Xúc tiến đầu tư các huyện thì vị trí này của quận Tân Hoa e rằng trong những ngày diễn ra triển lãm này không thể đạt được bất kỳ thành quả nào, dù sao thực tại của gian triển lãm quận Tân Hoa rất vắng vẻ.
Mặc dù diện tích gian triển lãm của họ lớn đấy, nhưng muốn vào gian triển lãm của họ phải bước qua một bậc thềm gỗ lắc lư, e rằng người nhút nhát không dám đi qua. Hơn nữa, bậc thang này về cơ bản không thể chịu được lực , người cùng giẫm lên, cho nên lần này họ rất yên tâm để triển khai công việc của mình. Mọi người đều cho rằng hoạt động thu hút đầu tư lần này quận Tân Hoa chắc chắn là đứng cuối bảng.
Lúc này, ở sảnh của nhà hàng năm sao cách khu triển lãm chưa đầy m, Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư thành phố Thương Sơn - Đường Tư Khải và Chủ tịch quận Tân Hoa - Trịnh Hiểu Thành đang ngồi trên sa lon thư thả thưởng thức trà.
Đường Tư Khải cười, nói với Trịnh Hiểu Thành:
- Lão Trịnh à, anh có nhất thiết phải đối xử với Liễu Kình Vũ như vậy không? Nếu lần này hắn và Phòng Xúc tiến đầu tư không đạt được thành tích thì chẳng phải cũng rất bất lợi cho Chủ tịch quận là anh sao?
Trịnh Hiểu Thành cười, nói:
- Sao mà tôi không biết điều này kia chứ, song anh nghĩ mà xem, cấp trên tôi sớm đã hận cái tên Liễu Kình Vũ ấy đến tận xương tủy rồi, nếu tôi không nhân cơ hội này thể hiện một chút, vị trí của tôi liệu có chắc được không. Trên con đường quan trường của tôi, hiểu được tâm tư của lãnh đạo cấp trên quan trọng hay đạt được thành tích quan trọng đây?
Là bạn tâm giao, cho nên trước mặt Đường Tư Khải, Trịnh Hiểu Thành chẳng có gì phải kiêng dè, thổ lộ những suy nghĩ trong lòng mình.
Sau khi Đường Tư Khải nghe xong liền gượng cười, nói:
- Điều này còn phải nói nữa sao, đương nhiên là tâm tư và chỉ thị của lãnh đạo cấp trên cũng khá là quan trọng. Chúng ta thân là người trong giới quan chức, không đạt được thành tích là điều hết sức bình thường, dù sao nhân tài trong quan trường đông đúc, quan hệ hai bên rắc rối, phức tạp, muốn đạt được thành tích không phải là chuyện một sớm một chiều. Dù không đạt được thành tích cũng chưa hẳn là không được thăng chức. Nhưng nếu chúng ta không đoán biết được tâm tư thực sự của lãnh đạo cấp trên, làm theo chỉ thị của lãnh đạo cấp trên thì dù chúng ta có đạt được nhiều thành tích thế nào cũng chưa chắc được thăng chức, thậm chí còn bị đì nữa ấy chứ.
Nói tới đây, Đường Tư Khải thở dài:
- Cũng như Liễu Kình Vũ bây giờ, dù hắn có muốn đạt được thành tích, hơn nữa còn phải nỗ lực hết sức, nhưng hắn lại đắc tội với lãnh đạo cấp trên là anh đây, không làm theo ý anh liền bị anh dùng mọi cách đì hắn. Tôi thấy lần này, chính là cái vị trí anh đề nghị tôi phân cho Liễu Kình Vũ, dù hắn muốn dẫn dắt quận Tân Hoa đạt lấy chút thành tích còn khó hơn cả lên trời ấy chứ.
Trịnh Hiểu Thành cũng cười, nói:
- Ôi chao, thân ở trong quan trường, thân không tự chủ được. Tuy nhiên cho dù là tôi đã gây bất lợi cho Liễu Kình Vũ về mặt vị trí gian triển lãm, tôi vẫn có chút không yên tâm. Lát nữa tôi ra khu triển lãm chút xem sao, thằng nhãi Liễu Kình Vũ này gần đây không theo lệ thường mà nổi tiếng khắp thành phố Thương Sơn chúng ta, quả thật ta không thể xem nhẹ hắn được, phải tận dụng mọi cách ngáng chân hắn mới thành công được.
Đường Tư Khải gật đầu đáp:
- Được, lát nữa tôi cùng anh tới xem sao.
Hai người tiếp tục nói chuyện hơn nửa giờ nữa, tới khoảng h sáng mới đi bộ đến khu triển lãm, rảo bước tới gần gian triển lãm của đoàn Liễu Kình Vũ. Tiếp đến, Trịnh Hiểu Thành bước lên bậc thang gỗ lắc lư, đi vào phía trong gian triển lãm của đoàn Liễu Kình Vũ.
Lúc này, trong gian triển lãm chỉ có hai nhân viên của Phòng Xúc tiến đầu tư quận Tân Hoa là Triệu Vĩ Kiệt và Lý Hiểu Hà. Hai người đang quét dọn vệ sinh gian triển lãm, thấy Trịnh Hiểu Thành và Đường Tư Khải đi tới, Triệu Vĩ Kiệt và Lý Hiểu Hà liền đứng dậy chào hỏi họ.
Sau màn chào hỏi, Trịnh Hiểu Thành bèn hỏi:
- Thế Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp đâu rồi, sao không thấy họ đâu?
Lý Hiểu Hà với vẻ mặt đầy uất ức nói:
- Thưa Chủ tịch quận Trịnh, chúng tôi chỉ là lính quèn thôi, lãnh đạo đi đâu chúng tôi không biết ạ. Chúng tôi chỉ biết sau khi chúng tôi cùng Phó chủ tịch quận Liễu và Trưởng phòng Tần tới, Phó chủ tịch quận Liễu không hài lòng với vị trí triển lãm này, sau đó đã gọi một cuộc điện thoại, lại còn nổi giận với chúng tôi, sau đó bắt chúng tôi quét dọn trong ngoài gian triển lãm này, còn ngài ấy đã đi cùng Trưởng phòng Tần rồi.
- Họ đi đâu rồi?
Trịnh Hiểu Thành hỏi.
Lý Hiểu Hà đáp:
- Hình như họ đi ra ngoài dạo phố rồi …
Lý Hiểu Hà vừa nói tới đây, phần sau còn chưa kịp nói hết Triệu Vĩ Kiệt bèn nói:
- Lý Hiểu Hà, không được nói linh tinh. Phó chủ tịch quận Liễu chỉ nói là ra ngoài đường phố thành phố Nam Bình dạo vài vòng xem có cách nào trang trí cho gian triển lãm của chúng tôi không.
Nói tới đây, Triệu Vĩ Kiệt còn cố ý thận trọng liếc nhìn Lý Hiểu Hà.
Lý Hiểu Hà thấy ánh mắt ra hiệu của Triệu Vĩ Kiệt liền đổi cách xưng hô:
- À, đúng, Phó chủ tịch quận Liễu đi lên phố xem một chút.
Thấy cuộc đối thoại và thái độ của Triệu Vĩ Kiệt và Lý Hiểu Hà, với kinh nghiệm quan trường lão luyện nhiều năm của hai con cáo già Trịnh Hiểu Thành và Đường Tư Khải làm sao không biết được rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra. Hiển nhiên những gì Lý Hiểu Hà nói là sự thật rồi, hẳn là Liễu Kình Vũ muốn lấy lòng người đẹp Tần Duệ Tiệp này, cho nên đã dẫn cô ả đi dạo phố rồi.
Cũng là đàn ông, hai người tự nhiên hiểu ẩn tình sâu xa khi lãnh đạo cấp trên đưa thuộc hạ cấp dưới là mỹ nữ đi làm việc. Còn về phần Triệu Vĩ Kiệt này, rõ ràng là vẫn muốn giả bộ ngớ ngẩn để nói dối cho Liễu Kình Vũ. Nhưng, hành vi anh ta nháy mắt với Lý Hiểu Hà sớm đã bị Trịnh Hiểu Thành và Đường Tư Khải phát hiện ra rồi, ngoài mặt họ ăn khớp với nhau, nhưng hoàn toàn là bán tranh chữ trước cửa thánh nhân mà thôi.
Cho nên, hai người đứng lại một lúc, tán dương hành động chăm chỉ làm việc của Triệu Vĩ Kiệt và Lý Hiểu Hà, đồng thời phê bình hành vi của Liễu Kình Vũ. Sau đó nói với họ, nếu Liễu Kình Vũ có dặn dò và hành động gì thì phải báo cáo với họ kịp thời. Sau khi dặn dò một hồi với bọn họ, Trịnh Hiểu Thành và Đường Tư Khải mới cảm thấy hài lòng bỏ đi.
Đây là bọn họđang đào hầm cho Liễu Kình Vũ, cho dù không thể chèo kéo được Triệu Vĩ Kiệt và Lý Hiểu Hà, nhưng lợi dụng hai người này đang bất mãn với Liễu Kình Vũ, chia rẽ tinh thần đoàn kết của toàn đội Liễu Kình Vũ. Trịnh Hiểu Thành rất thông thạo việc này.
Sau khi đi ra ngoài, Đường Tư Khải lắc đầu, nói:
- Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng Liễu Kình Vũ rất có bản lĩnh, không ngờ hắn cũng là hạng người thấy sắc nảy sinh lòng tham mà thôi.
Trịnh Hiểu Thành cười ha hả:
- Anh Đường à, điều này quả thực anh nói rất đúng. Nói thật với anh, đừng nói là chàng trai trẻ Liễu Kình Vũ, ngay cả tôi mỗi lần gặp Tần Duệ Tiệp cũng thấy cứng hết cả lên rồi. Cái cô Tần Duệ Tiệp đó quả thật rất đẹp. Tôi chẳng phải khen gì, Tần Duệ Tiệp quả đúng là người đẹp số một trong giới quan chức quận Tân Hoa chúng ta. Chỉ sợ rằng toàn thành phố Thương Sơn, tôi thấy cũng không có ai đẹp bằng cô ấy, nếu có cơ hội tôi cũng nên xem xét một chút, điều cô ấy về làm việc ở Ủy ban nhân dân quận Tân Hoa chúng ta.
Đường Tư Khải thấy Trịnh Hiểu Thành nói vậy bèn lắc đầu không nói, chỉ tay vào mặt Trịnh Hiểu Thành nói:
- Lão Trịnh ơi là lão Trịnh, anh thực sự có chút sa đọa rồi đấy.
Trịnh Hiểu Thành ha hả cười:
- Sa đọa? Sao lại gọi là sa đọa, có quyền không dùng quá hạn thì phí à, nhân lúc cơ thể còn cường tráng, nên hưởng thụ thì hưởng thụ, chờ sau này về hưu rồi, dù anh muốn hưởng thụ thì còn ai cho anh nữa.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa dần.
Lúc này, trong gian triển lãm, Triệu Vĩ Kiệt giả vờ đi ra làm vệ sinh phía ngoài, vừa phụ trách canh gác, còn phía trong gian triển lãm, Lý Hiểu Hà lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Kình Vũ báo cáo chi tiết cuộc đối thoại giữa họ với Trịnh Hiểu Thành.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, sắc mặt hơi trùng xuống, trong lòng thầm nhủ: “Thật không ngờ, tên khốn kiếp Trịnh Hiểu Thành này đã ép mình tới mức này mà vẫn còn muốn ném đá xuống giếng, tới xem xem mình có phương án gì không, may mà mình sớm đã có sắp xếp, nếu không lần này lại bị tên khốn kiếp này tính kế rồi”.
Nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Kình Vũ bất giác bật cười: “Hừ hừ, Trịnh Hiểu Thành, Đường Tư Khải, các người hãy đợi đấy, ngày mai tôi sẽ làm cho tất cả các người phải kinh ngạc”.