Đỉnh Cao Quyền Lực

chương 249: khiêu chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nắm đấm của Liễu Kình Vũ cũng không đánh xuống. Sau khi nhấc lên, hắn lại từ từ buông tay xuống

Liễu Kình Vũ không phải đồ ngốc, Trịnh Hiểu Thành khiêu khích như thế hẳn là có một số mục đích nham hiểm, mình không thể mắc lừa y. Bằng không, hiện tại trước mặt nhiều người như vậy, Lý Đức Lâm lại đang chủ trì hội nghị, chỉ sợ đối với mình cũng chẳng có lợi gì.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Trịnh Hiểu Thành, hạ giọng nói:

- Chủ tịch quận Trịnh, nếu một cán bộ ngay cả lĩnh vực mình chủ quản, lợi ích của khu vực mình cai quản cũng không thể bảo vệ được, ông nói xem người như vậy không phải là phế vật sao? Nếu cán bộ này ngay cả lợi ích khu mình chủ quản cũng có thể bán đứng, người như thế này không phải là đặc biệt vô liêm sỉ, đặc biệt rác rưởi, đặc biệt hèn nhát sao?

Nói xong, Liễu Kình Vũ ngẩng đầu lên, tỏ thái độ chú ý lắng nghe cán bộ quận huyện khác phát biểu.

Liễu Kình Vũ rất bình tĩnh, nhưng Trịnh Hiểu Thành lại buồn bực và phẫn nộ.

Y thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại nói ra những lời này ngay trước mặt y. Tuy rằng Liễu Kình Vũ không trực tiếp nói ra, là y uy hiếp nhưng Liễu Kình Vũ cũng đã ám chỉ rất rõ ràng, Liễu Kình Vũ dường như đang chửi vào mặt mình.

Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại đang trong cuộc họp, mình căn bản không có cách nào xử được Liễu Kình Vũ, cho dù muốn cao giọng bác bỏ lời hắn nói cũng không thể.

Căm tức, vô cùng tức giận.

Lại thấy Liễu Kình Vũ tỏ vẻ ngước đầu lên chăm chú lắng nghe từng lời nói của đối phương, Trịnh Hiểu Thành hận không thể đấm cho hắn một phát.

Liễu Kình Vũ này thật sự quá kiêu ngạo rồi, thật không coi ai ra gì. Tốt xấu gì mình cũng là lãnh đạo trực tiếp của Liễu Kình Vũ. Không ngờ trong mắt tên tiểu tử này lại không có chút khái niệm tôn trọng lãnh đạo nào còn khiêu khích mình nữa. Thật quá đáng, về sau phải nhân cơ hội dạy dỗ hắn một trận mới được.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay khi hai người Liễu Kình Vũ và Trịnh Hiểu Thành âm thầm phân cao thấp.

Chủ tịch quận, Bí thư Quận ủy của các quận huyện khác đều nhanh chóng báo cáo xong, đến lượt quận Tân Hoa tiến hành báo cáo rồi.

Trịnh Hiểu Thành hai mắt đầy nham hiểm liếc Liễu Kình Vũ một cái, sau đó, đầu tiên là cùng các cán bộ khác nói vài lời khách sáo rồi mới đi vào chủ đề:

- Trong buổi họp ngày hôm nay, quận Tân Hoa chúng tôi tuy không thu hoạch dược gì, nhưng mong các lãnh đạo yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, nhất định sẽ nghĩ ra cách để tạo ra thành tích sau này.

Trịnh Hiểu Thành bây giờ hạ quyết tâm phải chơi Liễu Kình Vũ một vố rồi. Y nói như vậy đồng nghĩa với việc phủ nhận tất cả những gì đám người Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp đã làm trong hôm nay, lại trực tiếp đem quyền làm chủ dự án của tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây giao cho quận Lộ Bắc.

Trong hoàn cảnh bình thường, ở Hội nghị này, chỉ có thể có một người của mỗi quận lên phát biểu, hoặc là Bí thư Quận ủy, hoặc là Chủ tịch quận, còn Phó chủ tịch quận chủ quản tham gia hội nghị cũng không có quyền phát biểu.

Hiện tại, Trịnh Hiểu Thành chính là dựa theo quy tắc ngầm này, muốn hung hăng đâm Liễu Kình Vũ một đao.

Nếu là Phó chủ tịch quận, bình thường trong tình huống này chỉ có thể thầm giận thầm nín. Dù sao, người chủ trì hội nghị chính là Chủ tịch thành phố, nếu để Chủ tịch thành phố lưu lại ấn tượng xấu, về sau muốn lên chức cũng khó rồi.

Nhưng, Trịnh Hiểu Thành đã tính nhầm một bước. Anh bạn Liễu Kình Vũ này căn bản không phải là người bình thường.

Trịnh Hiểu Thành vừa mới nói xong, Liễu Kình Vũ liền vỗ mạnh xuống bàn, đứng dậy, đầy tức giận nhìn Trịnh Hiểu Thành nói:

- Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, tuy rằng ông bất mãn với Liễu Kình Vũ tôi, nhưng ông cũng không thể trắng trợn nói lời bịa đặt như vậy. Chẳng lẽ ông đã quên buổi trưa hôm nay, tôi cùng Tần Duệ Tiệp và các đồng chí đã từng báo cáo với ông, nói là chúng tôi đã kí kết hợp đồng với tập Đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây, dự định đầu tư năm mươi triệu tệ. Ngay từ lúc trước khi bắt đầu hội nghị, chúng tôi vẫn luôn cùng bọn họ bận rộn, việc này ông không thể không nhớ được.

Nói tới đây, vẻ mặt Liễu Kình Vũ đầy tức giận nói:

- Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, tôi còn một việc chưa rõ. Vì sao quận Lộ Bắc lại tìm tới tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây? Hơn nữa khi đó chúng tôi và tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây cũng đã ký kết hợp đồng dự bị rồi.

Thấy Liễu Kình Vũ đột nhiên đập bàn lên tiếng, tất cả mọi người trong phòng họp đều sợ tới ngây người, bao gồm cả Lý Đức Lâm. Ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại dám đập bàn trước mặt một Chủ tịch thành phố như ông ta.

Mà Trịnh Hiểu Thành càng khiếp sợ hơn, đôi mắt đầy tức giận nhìn Liễu Kình Vũ, định nói gì đó nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại tìm không ra lời nào thích hợp để phản kích Liễu Kình Vũ.

Vừa lúc đó, Liễu Kình Vũ lại nói :

- Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, ông không cần phải nói nữa, tôi biết ông muốn giải thích rằng căn bản không phải ông cố ý đem tin tức này nói cho quận Lộ Bắc kia. Phải, mặc dù biết quận Tân Hoa chúng ta và tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây đã sớm dự định kí hợp đồng, chuyện này ngoài nhân viên của chúng tôi, những người luôn bận rộn cho đến tận hôm nay trước khi tham gia hội nghị, chỉ có mình ông biết. Tôi không có bất cứ bằng chứng nào có thể chứng minh là ông cố ý truyền tin cho quận Lộ Bắc. Cho nên, tôi vốn dĩ không thể chỉ trích ông cố ý tiết lộ thông tin cơ mật như vậy, càng không cách nào hoài nghi nhân phẩm và quan đức của ông.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ liền đổi giọng, có chút tức giận nói:

- Nhưng, đồng chí Trịnh Hiểu Thành, đồng chí Chủ tịch quận của quận Tân Hoa chúng ta, cho dù ông muốn chơi Liễu Kình Vũ tôi, vô cùng bất mãn với tôi, ông làm như thế nào cũng không thể làm như thế này. Ông luôn miệng nói quận Tân Hoa chúng ta lần này không có thành tích gì. Ông có biết ông làm như thế này khiến cho toàn bộ đoàn tham gia thu hút đầu tư của quận Tân Hoa chúng ta lần này đều vô cùng thất vọng hay không?

Dù sao, chúng ta cực khổ phấn đấu suốt cả một ngày, không chỉ ký kết được một hợp đồng dự bị, mà thậm chí còn đàm phán được với mấy nhà thu hút đầu tư tương đối có hứng thú với quận Tân Hoa chúng ta. Những tình tiết này tôi đều đã từng báo cáo trực tiếp với ông rồi. Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, ông làm như vậy thật sự khiến chúng tôi rất thất vọng. Ông không thể vì không vừa mắt Liễu Kình Vũ mà làm liên lụy đến toàn bộ đoàn của chúng tôi được.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ liền nhìn về phía Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm nói:

- Chủ tịch thành phố Lý, ngài là lãnh đạo lớn, ngài nhất định phải làm chủ cho toàn bộ Đoàn thu hút đầu tư của quận Tân Hoa chúng tôi. Ngài xem, đây là tất cả hợp đồng dự bị đã kí của Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây - Trần Long Bân. Tuy rằng quận Lộ Bắc luôn miệng nói bọn họ muốn cùng tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây kí kết hợp đồng chính thức, nhưng bọn họ có bất kỳ tư liệu nào có thể chứng minhviệc này không? Không có bằng chứng thì ai biết được đây? Tôi cũng có thể nói tôi cùng công ty lớn nào đó ký kết hợp đồng một trăm triệu, nhưng có ích không?

Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy ra một phần hợp đồng mẫu từ bên trong túi sách mang theo bên mình, tự mình đưa đến tận tay Lý Đức Lâm.

Lần này, toàn bộ trong phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại.

Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn từ Liễu Kình Vũ sang Trịnh Hiểu Thành rồi đến Lý Đức Lâm.

Lúc này, người buồn bực chính là Trịnh Hiểu Thành.

Những lời nói vừa rồi của Liễu Kình Vũ tuy rằng luôn miệng nói không hoài nghi nhân phẩm và quan đức của mình, nhưng mỗi câu của hắn dường như đều đang ám chỉ một việc. Đó chính là sở dĩ quận Bắc Lộ nói trước sẽ cùng tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây ký kết hợp đồng chính thức, kỳ thực là quận Bắc Lộ cướp đoạt từ tay quận Tân Hoa. Mấu chốt nhất chính là mọi người ở đây đều không phải là đồ ngốc. Theo lời Liễu Kình Vũ, mọi người có thể nhanh chóng đoán ra, nhất định là Trịnh Hiểu Thành đã tiết lộ tin tức này cho quận Lộ Bắc.

Nếu thật sự như vậy, nhân phẩm và quan đức của Trịnh Hiểu Thành này thật sự có vấn đề. Không ngờ vì muốn xử lý Liễu Kình Vũ lại có thể đem thành tích lớn như vậy của quận mình ném vào tay người khác.

Người trong quan trường đều hiểu rõ nguyên tắc, cho dù là làm quan kiếm tiền cũng phải giữ nguyên tắc “thành tín”, thậm chí còn có người tổng kết ra nguyên tắc “Bốn không nhận (tiền)” trong quan trường. Chính là việc lãnh đạo giao làm không nhận tiền, sợ lãnh đạo có cái nhìn không tốt đối với chính mình, ảnh hưởng đến việc lên chức. Hai người cùng đưa trực tiếp không nhận, sợ có nhân chứng hoặc dùng công khoản kí sổ. Việc mình không thể xử lý được thì không nhận, muốn làm chính nhân quân tử. Bốn là xử lý chuyện không tốt thì không nhận, sợ mang đến phiền toái cho mình, dẫn lửa thiêu thân.

Làm quan kiếm tiền còn như thế, huống chi là khi nói đến thành tích, người nào làm quan không nghĩ đến thành tích, ai không nghĩ đến việc tạo ra thành tích cho quận của mình. Nhưng hành động lần này của Trịnh Hiểu Thành rõ ràng là hại người không lợi mình. Người như vậy, hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là quá điên cuồng. Cho dù là lý do nào, cùng cộng sự với người như thế sẽ rất nguy hiểm.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt nhìn Trịnh Hiểu Thành của mọi người thật sự có chút thay đổi.

Trịnh Hiểu Thành hiện tại rất khó chịu. Bởi vì khi Liễu Kình Vũ vừa nói xong những lời này, dù không nói chính xác là do ông ta làm nhưng lại đặt bản thân vào một góc độ yếu thế. Liễu Kình Vũ cố tình nói như vậy sẽ dễ dàng đạt được sự tán thành của người khác, vì mọi người đều có tâm lý đồng tình thông cảm cho kẻ yếu.

Nhất là khi Liễu Kình Vũ vừa nói đã từng báo cáo qua tất cả sự việc với Trịnh Hiểu Thành, nhưng Trịnh Hiểu Thành lại hết lần này tới lần khác nói quận Tân Hoa không làm ra thành tích. Lời của Liễu Kình Vũ nửa thật nửa giả, nhưng lại cố tình nói như vậy là để khiến cho người khác dễ dàng tin tưởng.

Nhìn ánh mắt của mọi người sẽ biết, bây giờ Trịnh Hiểu Thành muốn vãi ra quần, không phải là cứt cũng là phân.

Nhất là khi mọi người thấy Liễu Kình Vũ đem hợp đồng dự bị đặt ở trước mặt Lý Đức Lâm, mọi người nhìn Liễu Kình Vũ ánh mắt có thêm vài phần khác thường.

Dù sao, tất cả mọi người đều không phải đồ ngốc, nếu chủ tịch quận Lộ Bắc nói muốn kí kết hợp đồng, hơn nữa Liễu Kình Vũ lại lấy ra hợp đồng, điều này chứng minh hạng mục này là thật, chứ không phải là giả. Do vậy, mọi người liền không thể không khâm phục năng lực của vị Phó chủ tịch quận trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này .

Dù sao, tính đến hiện tại, tổng cộng cũng mới có ba hợp đồng hợp tác có thể ký kết. Hơn nữa đều là do các quận huyện xếp hạng đầu ký kết. Thậm chí trong đó có hai cái là trước khi Triển lãm bắt đầu đã liên hệ ổn thỏa rồi. Ngoài ra kinh phí dự án cũng chỉ đến mấy triệu, cho nên, vụ hợp tác lần này Liễu Kình Vũ quá lớn rồi.

Lý Đức Lâm nhìn bản hợp đồng dự bị Liễu Kình Vũ đưa tới, lại nhíu mày. Đối với việc này nên quyết định như thế nào, khiến cho ông ta gặp chút khó khăn. Bởi vì ông ta không muốn ủng hộ Liễu Kình Vũ, ông ta càng hy vọng Trịnh Hiểu Thành có thể chặn được Liễu Kình Vũ. Chủ tịch quận Lộ Bắc cũng là người của mình, ông ta làm ra thành tích thì mình cũng được rạng danh theo. Nhưng Liễu Kình Vũ lại cố tình lấy ra phần hợp đồng này, mình rốt cuộc nên ủng hộ ai?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio