Giờ phút này, đối với việc điều chỉnh nhân sự của quận Tân Hoa và thành phố Thương Sơn, Liễu Kình Vũ không hay biết gì cả. Bởi vì hắn đã giao di động cho Đường Trí Dũng, để Đường Trí Dũng quản lý, còn chính mình ngồi lên chiếc ghế trên bờ đập chứa nước Quan Sơn, trong tay mang theo cần câu, híp mắt hưởng thụ.
Ánh nắng cuối thu tỏa bóng trên người Liễu Kình Vũ, hắn ngáp một cái, mắt bắt đầu nhắm chặt hơn. Một lát sau, từng đợt tiếng ngáy vang lên.
Ở bên cạnh, cách Liễu Kình Vũ chừng m là Đường Trí Dũng. Gã nhìn bộ dạng ngủ say của Liễu Kình Vũ, không khỏi bật cười.
Vị đại ca này của mình quả thực quá giỏi rồi, câu cá mà còn có thể ngủ. Mà điều chân chính khiến Đường Trí Dũng bội phục chính là vị đại ca này còn có tuyệt kỹ hạng nhất, lúc ngủ cũng có thể câu được cá lên.
Qua hơn mười phút, chỉ thấy cổ tay Liễu Kình Vũ đột nhiên run lên, sau đó thuận thế kéo cần câu phía bên phải lên, phía bên trái cũng có động, lập tức nhấc lên. Một con cá trắm cỏ nặng chừng hơn kg bị giật mạnh lên. Lúc này tiếng ngáy của Liễu Kình Vũ cũng ngừng lại.
Đây là kỹ năng đặc thù Liễu Kình Vũ bồi dưỡng được khi ở đại đội Nanh Sói. Bất cứ lúc nào có thời gian cũng có thể ngủ để đảm bảo khôi phục thể lưc, nhưng bất cứ lúc nào cũng cảnh giác bốn phía. Như vậy, hắn lúc nào cũng có thể nhanh chóng ngủ say, nhưng chỉ cần gió thổi cỏ lay là có thể tỉnh ngay. Kỹ năng này khiến cho hắn có thể tồn tại được dù trong những hoàn cảnh chiến đấu ác liệt nhất.
Liễu Kình Vũ chậm rãi mở hai mắt ra, đung đưa cần câu tới trước mặt, gỡ con cá ra ném vào cái thùng nước bên cạnh. Sau đó lại móc mồi câu, ném lưỡi câu vào trong nước rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Khi Liễu Kình Vũ lần thứ ba câu được một con cá chép lớn, Đường Trí Dũng cất bước đi qua.
- Đại ca, vừa rồi em tiếp mấy cuộc điện thoại, nói hai ngày nay bên quận Tân Hoa xảy ra chuyện lớn.
Sắc mặt của Đường Trí Dũng có vẻ có chút lo âu.
Liễu Kình Vũ một bên gỡ cá, một bên cười nói:
- Xảy ra chuyện gì? Nói tôi nghe xem.
Đường Trí Dũng cười khổ nói:
- Đại ca, anh vừa mới rời khỏi không lâu, Thành ủy liền triệu tập Hội nghị thường vụ, Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm đề nghị tạm thời bãi miễn chức vụ Phó chủ tịch quân Tân Hoa của anh, điều một gã tên Dương Kiệt đến thay. Tần Duệ Tiệp của Phòng xúc tiến đầu tư cũng bị điều đến Phòng cán bộ lão thành. Vị trí của Chu Khôn Hoa không bị động đến nhưng bị phân công quản lý những việc râu ria, triệt để gạt ra ngoài rìa. Có thể nói, những người mà anh cực khổ tạo dựng nên khi ở quận Tân Hoa đều bị chèn ép.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, thản nhiên cười, mắt lại díp vào, ngáp một cái, nói:
- Không có việc gì, đều ở trong dự liệu của tôi. Cứ để cho bọn họ tùy tiện điều chỉnh đi, chúng ta chỉ cần câu cá là được.
- Sếp à, Bí thư Vương gọi điện đến muốn nói chuyện với anh. Ông ấy hi vọng anh mau chóng quay lại. Anh xem có nên gọi lại cho ông ấy không?
Đường Trí Dũng có chút lo lắng nói.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong cười lắc đầu nói:
- Không cần, bây giờ trở về cũng không có tác dụng gì. Tôi phỏng chừng hiện tại Bí thư Vương cũng không có biện pháp gì hay.
Nghe được Liễu Kình Vũ không ngờ trực tiếp cự tuyệt gọi điện lại cho Bí thư thành ủy, Đường Trí Dũng đối với Liễu Kình Vũ là tràn đầy khâm phục, trong lòng tự nhủ Đại ca chính là đại ca, làm việc quả nhiên rất hoành tráng.
Vừa lúc đó, điện thoại trong tay Đường Trí Dũng lại vang lên, là số điện thoại của cha Đường Trí Dũng, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc gọi tới.
Đường Trí Dũng cười khổ xem với Liễu Kình Vũ:
- Là cha em gọi tới.
Liễu Kình Vũ vươn tay ra nói:
- Đưa cho tôi, tôi tán gẫu với chú Đường mấy câu.
Điện thoại của Vương Trung Sơn, Liễu Kình Vũ có thể không nhận, cũng không gọi lại, nhưng Đường Kiến Quốc lại khác, bởi vì dù sao quan hệ với Đường Trí Dũng cũng khác.
Sau khi điện thoại chuyển đến tay, Đường Kiến Quốc lớn tiếng nói:
- Liễu Kình Vũ, thằng nhóc cậu rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao sau khi nói từ chức thì ai cũng không gặp?
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Chú Đường, cháu muốn ra ngoài nghỉ ngơi một chút. Đơn từ chức của cháu Chủ tịch thành phố Lý, Phó bí thư thành ủy Trâu cũng đã ký, chỉ còn Bí thư Vương ký tên nữa là đủ rồi. Cho nên hiện tại xem như % là người không còn chức vụ gì nữa. Hơn nữa chức Phó chủ tịch quận của cháu cũng đã có người làm, giờ cháu chỉ là thường dân thôi.
Đường Kiến Quốc nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, lập tức cau mày nói:
- Được, Liễu Kình Vũ, người khác không biết cậu nhưng tôi lại không biết cậu sao. Với cá tính của cậu mà đồng ý chịu thiệt, tôi không tin đâu. Nào, hãy nói thật đi, cậu rốt cuộc đang chơi trò gì? Nếu muốn lấy lui làm tiến cũng không thể đùa như vậy chứ. Cậu cho rằng cậu là ai. Với tình huống này, tôi thấy cậu muốn phục nguyên chức cũng là không có khả năng rồi. Chỉ e ngay cả quay trở lại quan trường Thương Sơn cũng không có khả năng.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Chú Đường, cháu cũng không chơi cái trò lấy lui làm tiến gì cả. Cháu thực sự muốn từ chức, cháu thực sự chán ghét chốn quan trường Thương Sơn anh lừa tôi gạt lắm rồi. Thật sự không có ý nghĩa gì cả. Nếu bọn Lý Đức Lâm muốn tranh giành quyền lợi, vậy cứ để bọn họ tranh giành đi.
Đường Kiến Quốc lại liên tiếp ép hỏi vài câu, kết quả Liễu Kình Vũ đều trả lời như cũ, thật sự không hỏi ra được điều gì. Đường Kiến Quốc cũng chỉ có thể nói với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ à, tôi không biết rốt cuộc cậu tính toán điều gì, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, ngàn vạn lần cậu phải nhớ kỹ, không được khinh thường thực lực của Lý Đức Lâm ở Thương Sơn.
Tuy rằng những lúc bình thường, nhìn bên ngoài thì Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm kẻ tám lạng người nửa cân, thế lực ngang nhau, nhưng trên thực tế, Lý Đức Lâm ở Thương Sơn lăn lộn nhiều năm như vậy, nội ứng vô số. Việc bí thư Vương bại trận trong Hội nghị thường vụ thành ủy có liên quan đến dự án thu hút đầu tư của quận Tân Hoa các cậu chính là một minh chứng chính xác. Cậu đã khiến cho Lý Đức Lâm cũng như toàn bộ phe ông ta căm thù rồi. Bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cậu quay lại quan trường Thương Sơn, cho nên chính cậu cần cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được đùa với lửa.
Liễu Kình Vũ có thể cảm nhận được Đường Kiến Quốc đối với mình là thật sự quan tâm. Không giống như Vương Trung Sơn quan tâm đến mình như cấp trên với cấp dưới, sự quan tâm của Đường Kiến Quốc với mình như bậc cha chú đối với con cháu mình.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Chú Đường, chú yên tâm đi, nên làm thế nào trong lòng cháu rất rõ ràng. Người nào muốn trừng trị Liễu Kình Vũ cháu, coi chừng mất hai cái răng cửa đấy.
Nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, Đường Kiến Quốc tuy rằng không biết Liễu Kình Vũ rốt cuộc có tính toán gì, nhưng trong lòng cũng có chút yên tâm. Dù sao từ lời nói đó của Liễu Kình Vũ có thể nghe ra một chút manh mối, chính là Liễu Kình Vũ sẽ không để chịu thiệt, mà như vậy, chắc chắn hắn còn kế hoạch về sau.
Chẳng qua kế hoạch sau đó Đường Kiến Quốc tạm thời không nghĩ ra. Bởi vì ông ta cũng từng đặt mình vào vị trí của Liễu Kình Vũ để suy nghĩ, nhưng phát hiện nếu như mình là Liễu Kình Vũ thì thật sự rất khó có cơ hội phản kích.
Sau khi ngắt điện thoại, Liễu Kình Vũ lại nửa tỉnh nửa ngủ câu cá.
Giờ phút này, trong văn phòng UBND quận Tân Hoa.
Lần nữa quay trở lại cương vị Trưởng phòng xúc tiến đầu tư, Trưởng phòng Diêu Chiêm Phong chính là đang nửa ngồi nửa quỳ trên ghế, lưng khom về phía trước, trên mặt mang theo vẻ tươi cười nịnh hót, nhìn Chủ tịch quận Tân Hoa đang ngồi trước mặt, nói:
- Sếp à, hiện tại Phòng xúc tiến đầu tư qua một cuộc điều chỉnh nhân sự, tôi lại quay về nắm giữ chức vụ Trưởng phòng. Mà mấy dự án Thành phố phân cho quận Tân Hoa tôi cũng rất quen thuộc. Trong đó hai dự án trọng điểm chính là dự án của tập đoàn Tiêu Thị và tập đoàn Hoàn Bảo, địa điểm xây dựng nhà máy của bọn họ tôi cũng đã lựa chọn được rồi. Bước tiếp theo chính là giải phóng mặt bằng, lấy đấy. Giờ phút này mong ngài hỗ trợ một chút.
Trịnh Hiểu Thành vừa lòng gật gật đầu nói:
- Ừ, không tệ. Chiêm Phong vẫn là có năng lực. Đã liên hệ với Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân chưa?
Diêu Chiêm Phong vội vàng cười nói:
- Đã liên hệ rồi. Sáng ngày mai bọn họ sẽ cùng bay tới đây để khảo sát địa điểm mà chúng ta chỉ định. Chủ tịch quận à, ngày mai mời ngài đến tự mình chủ trì việc tiếp đón hai người họ. Không có ngài chủ trì thì Phòng xúc tiến đầu tư thật không có phúc rồi. Tôi cũng đã liên hệ với Đài truyền hình quận, Đài truyền hình thành phố và Tỉnh, ngày mai sẽ có phóng viên đến tiến hành theo dõi và đưa tin toàn bộ quá trình.
Diêu Chiêm Phong nịnh bợ không biết ngượng mồm.
Không thể không nói, Diêu Chiêm Phong làm việc gì cũng không có năng lực nhưng bản lĩnh vuốt mông ngựa chính là hạng nhất. Y biết rõ rằng Trịnh Hiểu Thành thích nhất là được lên TV, lên báo, cho nên vừa mới xác nhận kế hoạch với Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân xong, trước tiên liền vận dụng các mối quan hệ để liên hệ với giới truyền thông, vì tuyên truyền cho công tác tiếp đón ngày mai, cũng để ghi ấn tượng trong lòng Trịnh Hiểu Thành.
Diêu Chiêm Phong vô cùng rõ ràng, Trịnh Hiểu Thành chỉ cần có thành tích, tâm tình thoải mái thì cuộc sống của mình cũng dễ chịu rồi. Trịnh Hiểu Thành tùy tiện ký vài chữ là Phòng xúc tiến đầu tư hàng năm có thể đạt thêm nhiều kinh phí, mà những khoản tiền đó, sau một loạt biến hóa thì sẽ rơi vào túi của mình.
Trịnh Hiểu Thành nghe được Diêu Chiêm Phong nói như vậy, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng:
- Ừ, Chiêm Phong, không tệ. Được, Phòng xúc tiến đầu tư đã có lời mời, tôi sẽ thay mặt các anh đến chủ trì tiếp đón. Đúng rồi, đã thông báo cho đồng chí Khương Tân Vũ chưa?
Diêu Chiêm Phong lập tức dùng sức lắc đầu nói:
- Không có, sếp à, tôi cho rằng Bí thư Khương chắc bận quá rồi, khả năng không bớt chút thời gian đến được, cho nên cũng không thông báo cho ông ấy.
Trịnh Hiểu Thành nghe được Diêu Chiêm Phong nói như vậy, trong lòng càng thêm hài lòng. Y biết rằng, chính mình một lần nữa đề bạt Diêu Chiêm Phòng làm Trưởng phòng xúc tiến đầu tư là một nước đi đúng rồi. Diêu Chiêm Phong từng bị ngã ngựa, nay được quay trở lại vị trí nên càng làm việc hăng hái hơn, càng thêm trung thành với mình hơn, về sau có thể bồi dưỡng thêm để trở thành tâm phúc của mình.
Hơn h sáng ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ đang câu cá thì nhận được tin từ Phòng xúc tiến đầu tư, nói cho hắn biết sáng hôm nay Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong cùng đến sân bay nghênh đón Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân.
Liễu Kình Vũ nghe được tin này, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu, sau đó cười nói với Đường Trí Dũng:
- Trí Dũng à, cục diện bắt đầu mở màn rồi. Hôm nay cậu cũng không phải theo tôi nữa, quay về xem trò vui đi.