Liễu Kình Vũ có thể thấy rõ, Lý Đức Lâm muốn thúc ngựa chạy nhanh, lại không cho ngựa ăn cỏ, đây rõ ràng là muốn chống đối với điều kiện mà hắn đưa ra.
Nhưng, điều khiến Liễu Kình Vũ không ngờ là Lý Đức Lâm vẫn chưa nói hết, lúc nãy mới chỉ nói điểm đầu tiên, sau đó lại tiếp tục nói thêm:
- Tôi nói điểm thứ hai, việc anh đảm nhiệm Chủ nhiệm Khu công nghệ cao, tôi không có ý kiến gì. Nhưng còn những chuyện có liên quan đến công tác của anh tại Khu công nghệ cao, tôi chỉ có thể nói là sẽ cố gắng ủng hộ anh hết sức có thể. Tôi có thể đồng ý không nhúng tay vào việc sắp xếp nhân sự của Khu công nghệ cao, nhưng còn người khác có đụng hay không thì tôi không thể quản được. Còn việc do Đường Kiến Quốc đến chủ quản Khu công nghệ cao, tôi có thể quyết định việc này, không có vấn đề gì. Nhưng những việc này cần phải có một điều kiện tiên quyết. Đó chính là trong thời gian nửa năm anh nhất định phải tạo ra thành tích cho Khu công nghệ cao. Bằng không, ở Thành phố và Tỉnh rất có khả năng hủy bỏ Khu công nghệ cao này. Tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ điều này.
Liễu Kình Vũ nghe xong, tuy rằng trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng bản thân hắn dám ra một cái giá trên trời, nên cũng đã chuẩn bị tinh thần với câu trả lời của Lý Đức Lâm. Cho nên, hai điều kiện Lý Đức Lâm đề ra đều nằm trong dự tính của hắn.
Tuy là hắn đã có chuẩn bị và chấp nhận hai điều kiện mà Lý Đức Lâm đưa ra, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ vô cùng bất mãn và do dự. Hắn nhất định phải cho Lý Đức Lâm cảm thấy hắn không phải hoàn toàn chấp nhận yêu cầu của Lý Đức Lâm, nhằm tránh trong lòng y cảm thấy khó chịu.
Đây là dự cảm và phán đoán của Liễu Kình Vũ đối với nhân tính và nhân tâm.
Quả nhiên, Lý Đức Lâm nhìn thấy Liễu Kình Vũ nhăn mặt, giống như không vừa ý, khẽ chột dạ. Trong lòng nghĩ có phải hai điều kiện mình đưa ra khiến hắn khó chịu hay không? Có cần thay đổi không? Y tuy nghĩ như vậy, nhưng không để lộ ra chút cảm xúc gì. Y chỉ nghiêm mặt không nói một câu, lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ, ra vẻ không thoả hiệp.
Liễu Kình Vũ trầm tư một chút, thông qua nét mặt và thần thái của Lý Đức Lâm, cảm nhận suy nghĩ của Lý Đức Lâm một chút, lúc này, mới lạnh lùng nói:
- Chủ tịch Lý, nói thật lòng, đối với hai điều kiện ông vừa nêu tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi cũng biết, ông có thể nói như vậy, chứng minh rằng ông không có gì giấu tôi, mà là có gì nói đấy, coi như miễn cưỡng cho tôi có chút cảm giác thành thật.
Nhưng mà Chủ tịch Lý, tôi nhất định phải nói rõ ngay từ đầu, điều kiện lúc nãy ông đã hứa với tôi thì phải chấp hành. Tuy tôi biết thu phục trước trả thù sau là xu thế trên quan trường, tôi cũng không sợ ông tính sổ với tôi, nhưng tôi hy vọng ông có thể coi trọng đại cục của thành phố Thương Sơn. Đừng làm việc gì quá đáng. Bằng không, Liễu Kình Vũ, tôi cũng không dễ chơi đâu.
Lý Đức Lâm nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, biết rằng việc y giả vờ trong lòng khó chịu đã có hiệu quả, thầm chửi trong bụng Liễu Kình Vũ quả là non nớt, đồng thời khuôn mặt hiện lên vẻ mặt trịnh trọng, khẽ gật đầu:
- Liễu Kình Vũ, việc này anh không cần quan tâm, tôi vẫn là Chủ tịch Thành phố, cũng chưa đến mức thất hứa với hậu bối, anh tiếp tục nói hai điều kiện còn lại xem.
Liễu Kình Vũ gật đầu, trầm giọng nói:
- Được, tôi sẽ nói tiếp điều kiện thứ hai.
Chủ tịch Lý, tôi tin ông cũng rất rõ, Liễu Kình Vũ, tôi có thể tại thành phố Nam Bình tỉnh Hà Tây đạt được hơn hai tỷ tiền đầu tư, đó không chỉ là công lao của mình tôi, mà là của cả Đội thu hút đầu tư. Trong đó, Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư Tần Duệ Tiệp và Phó phòng Chu Khôn Hoa là xuất sắc nhất. Không có họ, một mình tôi cơ bản không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Nhưng hiện tại, những người có cống hiến lớn lao như vậy lại ngang nhiên bị một số người điều chỉnh đến vị trí nhàn rỗi. Như vậy chẳng phải là lãng phí nhân tài, cũng là đả kích, chống đối Liễu Kình Vũ tôi sao? Đối với hành vi này, tôi vô cùng khó chịu. Cho nên, điều kiện thứ hai chính là điều Tần Duệ Tiệp từ Phòng cán bộ lão thành quận Tân Hoa về làm Phó chủ nhiệm thường trực Khu công nghệ cao. Diêu Chiêm Phong nhiều năm vẫn chưa làm ra thành tích gì, là kẻ chỉ biết chơi mạt chược, nhất định phải đổi. Còn chức vụ Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư sẽ do Chu Khôn Hoa đảm nhiệm.
Chỉ có như vậy tôi mới đảm bảo toàn bộ hệ thống thu hút đầu tư quận Tân Hoà hoạt động bình thường, không lãng phí tinh lực, và chỉ có như vậy mới có thể khiến tất cả các nhà đầu tư hài lòng, mới đảm bảo thành quả của Hội giao lưu kinh tế tỉnh Hà Tây. Chủ tịch Lý, tôi nhắc lại lần nữa, điều này nhất định phải được xác định ngay bây giờ, không được thương lượng, nhất định phải chứng thực toàn bộ.
Liễu Kình Vũ nói xong, lạnh lùng nhìn Lý Đức Lâm.
Lý Đức Lâm nghe xong, trong lòng càng khó chịu. Y biết rõ, Tần Duệ Tiệp và Chu Khôn Hoa đều là người của Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ rõ ràng đang kéo bè kéo cánh. Nếu như lần này làm theo lời của hắn, e rằng không chỉ bản thân mình mà cả đám người Trâu Hải Bằng cũng phải bẽ mặt, sợ rằng quyền uy của Liễu Kình Vũ ở quận Tân Hoa đạt tới cảnh giới mới, đây là điều y kiêng kị nhất.
Nhưng thấy thái độ và lời nói của Liễu Kình Vũ hết sức nghiêm túc và kịch liệt, y liền âm thầm tính kế, trầm giọng nói:
- Liễu Kình Vũ à, việc điều động vị trí của Tần Duệ Tiệp và Chu Khôn Hoa, đợi anh đảm nhận chức vụ Chủ tịch quận Tân Hoa và Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao rồi là có thể chính thức xác nhận, chúng ta tạm thời chưa nói đến được không?
Liễu Kình Vũ ha hả cười lạnh nói:
- Chủ tịch Lý, chúng ta đừng giả vờ trước mặt nhau nữa. Tôi không phai kẻ ngốc. Tôi hiểu rõ, nếu như không có cái gật đầu của ông thì việc điều động chức vụ của hai người đó chỉ dựa vào tôi thì không thể được. Tôi tin ông cũng cảm nhận được, tôi là người thật tâm muốn làm việc, tôi và ông có chút không thoải mái với đối phương. Nhưng tôi tin, nếu ông là người lãnh đạo rộng lượng, có lẽ sẽ không phản đối với điều kiện của tôi. Bởi lẽ một trợ thủ tốt có thể giúp ích được rất nhiều, không có mấy người có khả năng làm được việc như Tần Duệ Tiệp, Chu Khôn Hoa. Nếu như tất cả đều giống như Trịnh Hiểu Thành và Diêu Chiêm Phong, e rằng cho dù tôi có đảm nhiệm Chủ tịch quận Tân Hoa, tôi cũng không thể làm được thành tích gì cả. Nếu như vậy, tôi căn bản không cần thiết phải ở lại thành phố Thương Sơn.
Liễu Kình Vũ nói xong, Lý Đức Lâm không khỏi nhướn mày.
Y không thể không thừa nhận, lời nói của Liễu Kình Vũ cũng có đạo lý của nó. Mặc dù y không ưa hắn, nhưng không thể không thừa nhận, hắn là người chịu làm và làm được việc. Nếu như vứt bỏ thành kiến đi, so với Trịnh Hiểu Thành thì hắn mạnh hơn rất nhiều. Vấn đề mấu chốt là, hắn chính xác là người có thể khiến cho quận Tân Hoa, đặc biệt là Khu kinh tế kỹ thuật cao của thành phố Thương Sơn phát triển mạnh lên. Dù sao, nếu Khu công nghệ cao bị hủy bỏ, cũng chẳng khác gì đánh vào mặt y. Bởi vì Khu công nghệ cao là do y chỉ đạo thành lập khi nhậm chức Phó chủ tịch thường trực thành phố. Y cũng hy vọng có thể phát triển Khu công nghệ cao này.
Cho nên, Lý Đức Lâm hơi trầm ngâm một chút, gật gật đầu nói:
- Được, điều kiện thứ hai tôi chấp nhận. Nói đi, điều kiện cuối cùng là gì?
Thấy Lý Đức Lâm chấp nhận điều kiện thứ hai của mình, ánh mắt Liễu Kình Vũ nhìn y có chút tán dương. Lý Đức Lâm tuy rằng giỏi về đùa bỡn quyền mưu, nhưng đối với một số chuyện lớn y khá tỉnh táo. Nếu không, chức Chủ tịch thành phố này, y cũng không thể ngồi được lâu như vậy. Nhưng Liễu Kình Vũ biết rằng, tuy y chấp nhận điều kiện thứ hai của hắn, nhưng không biết sau này y sẽ dùng thủ đoạn gì để xử lý mình đây. Nhưng điều này không phải vấn đề hắn cần suy nghĩ bây giờ, cần phải lo việc trước mắt đã.
Liễu Kình Vũ thoáng suy tư một chút, mới trầm giọng nói:
- Chủ tịch Lý, điều kiện thứ ba của tôi rất đơn giản, đó là đòi nợ. Theo tôi được biết, khi Khu kinh tế kỹ thuật cao được thành lập, đã chiếm đoạt rất nhiểu đồng ruộng của nông dân ngoại ô. Lúc đấy Chính phủ đồng ý đền bù, nhưng cho đến bây giờ, / khoản đền bù phần ấy cũng chưa thấy có. Còn nữa, tôi đã điều tra, Ủy ban nhân dân thành phố đã từng cấp chi phí bồi thường cho Khu công nghệ cao này là khoảng mười triệu.
Tuy nhiên, tiền tuy đã được thành phố chuyển xuống, nhưng trên thực tế, những người nông dân này chỉ nhận được một khoản ít ỏi. % khoản tiền bồi thường đó chưa ai thấy qua. Tôi không muốn truy cứu hay đào bới tin tức gì bên trong, nhưng tôi yêu cầu, đối với khoản bù đắp cho nông dân, Uỷ ban nhân dân và Thành ủy nhất định phải nghĩ cách giải quyết. Nếu không cho dù tôi có lôi kéo được các doanh nghiệp đầu tư vào Khu công nghệ cao nhưng sau đó nông dân lại kéo đến gây chuyện, e rằng không bao lâu các nhà đầu tư sẽ sợ mà bỏ chạy. Chủ tịch Lý, ông nói xem có đúng không?
Lý Đức Lâm nghe Liễu Kình Vũ nói xong, không khỏi nhíu mày.
Những lời này của Liễu Kình Vũ cũng chính là nỗi đau sâu tận đáy lòng y. Lúc trước khi y hùng dũng bước chân vào muốn phát triển Khu công nghệ cao, tập trung đầu tư một khoản tiền khổng lồ, giải phóng mặt bằng, hơn nữa còn hứa hẹn với người dân bị mất đất mất nhà là sẽ có bù đắp chính đáng, còn hứa hẹn Khu công nghệ cao nhất sẽ tạo ra nhiều thành tích khiến người dân có được nhiều lợi ích thực tế.
Nhưng, y tuyệt đối không ngờ, do bản thân gấp rút muốn làm ra thành tích, lơ là khảo sát tình hình, cuối cùng làm xong việc giải phóng mặt bằng Khu công nghệ cao, điện nước và cơ sở hạ tầng cơ bản cũng đã làm xong, chi phí đầu tư cũng đã gần xong, nhưng cuối cùng, việc kêu gọi đầu tư lại thất bại, hầu như không thu hút được nhiều hạng mục kỹ thuật tiên tiến. Sau này, chỉ thu hút được vốn đầu tư của những doanh nghiệp nhỏ, rồi tiển bồi thường cho nhân dân cũng không thực hiện được. Sau đó chính y cũng bị mọi người chửi mắng là Chủ tịch thành phố chỉ biết nói suông, đây là giai đoạn khó khăn nhất y từng trải qua.
Lý Đức Lâm không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ này còn chưa được bổ nhiệm làm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao, mà lại dám đề xuất Ủy ban nhân dân thành phố phải bồi thường cho nông dân. Nhưng vấn đề ở chỗ tài chính của thành phố Thương Sơn vẫn chưa có chuyển biến tốt, nếu muốn bỏ ra hơn hai trăm triệu để bồi thường thì không thực tế cho lắm.
Lý Đức Lâm nhíu chặt mày, làm thế nào bây giờ.