Mặc dù Vương Trung Sơn và đám người Lý Đức Lâm có ý nghĩ khác nhau nhưng cả hai bên đều hy vọng Liễu Kình Vũ đến xử lý ba doanh nghiệp này. Cuối cùng hiệp nghị rất nhanh được hoàn thành. Khu Công nghệ cao được mở rộng phạm vi, toàn bộ phạm vi m cạnh bờ sông Ô Lạp đều tính vào phạm vi của khu Công nghệ cao.
Như vậy, Lý Đức Lâm có thể bảo vệ thuộc hạ tin cậy của mình là Lục Chấn Phong, tránh cho gã tương lai có thể vướng vào phiền phức, đồng thời cũng kéo Liễu Kình Vũ vào. Nếu Liễu Kình Vũ xử lý tốt thì Chủ tịch thành phố là y cũng có công lao. Nếu hắn xử lý không tốt y có thể chối bỏ trách nhiệm. Cho dù sự việc thôn ung thư có bị bại lộ, con đường sống của y cũng còn nhiều.
Nhưng mà, sau khi mọi người biểu quyết xong, Lý Đức Lâm nhìn về phía Liễu Kình Vũ lại phát hiện ra hắn ngồi một chỗ không nói lời nào, sắc mặt có vẻ vô cùng âm trầm, y lập tức cảm giác được có chút không ổn, cau mày nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, hiện tại cả ba doanh nghiệp đều do khu Công nghệ cao các cậu xử lý rồi, cậu còn chỗ nào không hài lòng?
Liễu Kình Vũ trực tiếp ngẩng đầu lên nói với Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch thành phố Lý, nói thật với ngài, cho dù ngài đem toàn bộ quận Lộ Bắc cho Khu Công nghệ cao chúng tôi quản lý, tôi cũng bất lực. Tôi không biết ngài có biết hay không. Lực lượng khu Công nghệ cao chúng tôi đừng nói là xử lý ba nhà máy, đến một nhà máy cũng không xứ lý nổi. Chúng tôi đã ra thông báo bắt buộc ngừng sản xuất đối với nhà máy phân hóa học, bọn họ căn bản không chấp hành. Chúng tôi cũng đã phối hợp với Phòng thuế vụ và Phòng điện lực, yêu cầu cắt điện toàn bộ nhà máy phân hóa học, bọn họ cũng không tuân thủ. Dựa vào sức mạnh như thế này mà đòi xử lý cả ba doanh nghiệp, đây rõ ràng là lý luận suông.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ cười khổ với Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch thành phố Lý, nếu không ngài để tôi rút lui không giữ chức Chủ nhiệm Ban quản lý nữa. Hiện tại tôi không khác gì một tư lệnh tay không, trong tay không có bất cứ thuộc hạ cùng vũ khí gì? Căn bản không tạo được uy tín để phát triển khu Công nghệ cao. Vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý này thật sự tôi ngồi không nổi.
Lý Đức Lâm nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng thoải mái hẳn. Xem ra Liễu Kình Vũ ở vị trí này vô cùng bất lực, như vậy không phải rất tốt sao. Nhưng mà hắn lại đòi từ chức. Thoải mái được một lúc, trong lòng Lý Đức Lâm lại suy nghĩ, hiện tại tuyệt đối không thể để Liễu Kình Vũ từ chức. Trước kia, Ban quản lý Khu Công nghệ cao thành lập với chức năng chủ yếu là giải quyết vấn đề biên chế. Nhưng hiện tại, vấn đề ô nhiễm của ba doanh nghiệp lớn nổi lên. Lúc này, nếu Liễu Kình Vũ từ chức, cho dù vị trí này có hấp dẫn đến thế nào cũng chỉ sợ không có ai muốn ngồi vào.
Nhất là tiểu tử Liễu Kình Vũ này làm việc vô cung xảo quyệt. Nếu chẳng may sau khi hắn từ chức liền đem chuyện này nói ra, Thành ủy và ủy ban nhân dân nhất định sẽ chịu sóng gió lớn. Cho nên, mặc kệ xem xét từ góc độ nào, để Liễu Kình Vũ ngồi ở vị trí này đối với y vẫn vô cùng có lợi. Nếu sự kiện thôn ung thư bị bại lộ, Liễu Kình Vũ phải là người chết thay đầu tiên.
Nghĩ đến đây, Lý Đức Lâm lập tức trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, nói thật đối với năng lực làm việc và tác phong của cậu, tôi rất coi trọng. Cậu là một người rất kiên định. Đương nhiên tôi cũng biết hiện tại lực lượng chấp pháp của Khu Công nghệ cao vô cùng yếu. Đây cũng là việc không có cách nào khắc phục. Tuy nhiên, cậu yên tâm, thành phố sẽ hết sức nghĩ cách giải quyết giúp cậu. Hơn nữa, giai đoạn hiện nay, có rất nhiều doanh nghiệp đều đang đợi gia nhập khu Công nghệ cao, không có người cầm lái cũng không được. Tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng.
Lúc này, Lý Đức Lâm phá lệ khẳng định năng lực của Liễu Kình Vũ, thậm chí còn tâng bốc lên tận đỉnh, loại biểu hiện của Lý Đức Lâm khiến Vương Trung Sơn có chút không ngờ đến. Tuy nhiên sau khi hiểu suy nghĩ của Lý Đức Lâm, trong lòng Vương Trung Sơn lại đắc ý cười.
Liễu Kình Vũ cười khổ:
- Cảm ơn Chủ tịch Lý động viên và coi trọng, xem ra vị trí Chủ nhiệm ban quản lý khu Công nghệ cao này tôi vẫn phải miễn cưỡng đảm nhiệm rồi.
Lý Đức Lâm dùng sức gật đầu:
- Ừ, xuất phát từ đại cục, cậu nhất định phải cầm lái khu Công nghệ cao.
Liễu Kình Vũ thoáng do dự một chút, lập tức nói:
- Chủ tịch Lý, các vị lãnh đạo. Tôi tiếp tục lãnh đạo Khu công nghệ cao cũng không phải là không được. Tuy nhiên để có thể xử lý tốt ba doanh nghiệp gây ô nhiễm lớn, tôi hy vọng thành phố có thể ủng hộ chúng tôi.
Vương Trung Sơn cười nói:
- Cần gì cậu cứ nói, chỉ cần xử lý tốt sự việc của khu Công nghệ cao, đảm bảo cho các nhà đầu tư thuận lợi tham gia, đối với yêu cầu của cậu, thành phố sẽ suy tính cẩn thận.
Nói tới đây, Vương Trung Sơn đột nhiên cau mày nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi nghe nói có tin tức nói rằng các nhà đầu tư lo ngại sông Ô Lạp của khu Công nghệ cao ô nhiễm quá mức nghiêm trọng, bọn họ đầu tư vào chỉ sợ tổn hại đến hình tượng công ty, cũng đang lo lắng đến việc rút vốn rồi. Đây không phải là một hiện tượng tốt. Cậu nhất định phải khiến họ coi trọng, tích cực xử lý tốt chuyện này, nhất định không thể để bọn họ rút vốn. Nếu không, thành phố Thương Sơn thật sự nổi tiếng rồi.
Nghe Vương Trung Sơn nói như vậy, trong lòng Lý Đức Lâm cũng run lên. Y cũng có nghe nói đến tin tức như vậy nhưng lại cố tình lơ đễnh. Y cho rằng đây nhất định là thông tin Liễu Kình Vũ cố ý tung ra. Nhưng hôm nay xem ra sự việc không đơn giản như vậy. Cho nên, giờ phút này, trong lòng y càng kiên quyết để Liễu Kình Vũ ở vị trí này.
Liễu Kình Vũ khổ sở nói với Vương Trung Sơn:
- Bí thư Vương, vấn đề ngài nói tôi cũng đã bàn bạc với các nhà đầu tư. Đại bộ phận bọn họ tuy rằng coi trọng tương lai phát triển của khu Công nghệ cao, bao gồm cả yếu tố địa lý và con người, nhưng đối với vấn đề ô nhiễm môi trường lại vô cùng đau đầu. Tôi thật sự không có cách nào bảo đảm. Trừ khi chúng ta xử lý tốt vấn đề này. Nếu không tôi đoán nhất định sẽ có nhiều nhà đầu tư xem xét đến việc đình chỉ đầu tư. Tôi nghĩ đến lúc này, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, thành phố nhất định sẽ cách chức Chủ nhiệm Ban quản lý của tôi.
Vương Trung Sơn nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng thẩm nghĩ: “Nhóc con Liễu Kình Vũ thật sự rất giảo hoạt. Cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu có mối quan hệ thế nào với các nhà đầu tư sao. Bọn họ làm như thế nào còn không phải do cậu nói sao?”
Tuy nhiên Vương Trung Sơn cũng biết, tuy rằng Liễu Kình Vũ và các nhà đầu tư có mối quan hệ không tệ, nhưng nếu hoàn cảnh đầu tư cơ bản không khả quan, cho dù có cho nhau một lần mặt mũi thì sau này hợp tác cũng nhất định sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề. Cho nên, Vương Trung cũng không nói gì thêm mà nhìn về phía Lý Đức Lâm.
Lý Đức Lâm cũng hiểu được ý tứ của Vương Trung Sơn, biết ông ta đang đợi mình bày tỏ thái độ, y chỉ có thể trầm giọng nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu nói xem, cậu có cách giải quyết vấn đề này không? Nếu có thì điều kiện của cậu là gì?
Liễu Kình Vũ suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói:
- Bí thư Vương, Chủ tịch thành phố Lý, các vị lãnh đạo. Thật ra tôi có cách giải quyết vấn đề ô nhiễm, nhưng trước tiên chúng ta phải giải quyết vấn đề của làng ung thư đã, tôi cần sự ủng hộ mạnh mẽ của các vị.
Lý Đức Lâm gật đầu:
- Cần ủng hộ mặt nào, cậu nói đi.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Tôi cho rằng để giải quyết vấn đề, thành phố phải ra mặt, thành lập một tổ liên hợp giải quyết. Tổ liên hợp này nhất định phải bao gồm năm Phòng ban quan trọng là Công an, công thương, bảo vệ môi trường, thuế vụ, ủy ban kỷ luật. Hơn nữa nhất định phải để Bí thư Mạnh của Ủy ban kỷ luật làm tổ trưởng, phân công công việc của tổ liên hợp. Tôi sẽ đảm nhiệm Phó tổ trưởng. Các cơ quan phối hợp khác ít nhất cũng phải đưa ra một Phó phòng chủ quản vào tổ liên hợp điều tra. Chỉ có như vậy mới có thể giải quyết vấn đề thực sự.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ trực tiếp đề nghị thành lập tổ liên hợp điều tra, thậm chí ngay cả tổ trưởng cũng đã xác định xong, các Ủy viên thường vụ ở đây đều nhìn hắn với vẻ mặt khiếp sợ.
Liễu Kình Vũ chỉ là một cán bộ cấp Phó phòng mà dám ở Hội nghị Thường vụ Thành ủy nói xằng nói bậy, thay thành phố sắp xếp cả nhân viên tổ liên hợp điều tra. Không phải hắn đang nói đùa chứ.
Liễu Kình Vũ nói xong, toàn bộ hội trường đều yên lặng. Lúc này, Vương Trung Sơn càng không ngờ, ánh mắt nhìn Liễu Kình Vũ tăng thêm vài phần nghi hoặc và khó hiểu.
Theo ông ta, nếu có đề nghị thành lập Tổ liên hợp điều tra cũng phải để Bí thư Thành ủy là ông ta đảm nhiệm vị trí tổ trưởng. Nhưng Liễu Kình Vũ lại cố tình đề nghị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành làm tổ trưởng. Rốt cuộc thằng nhãi này đang nghĩ cái gì?
Bây giờ, Lý Đức Lâm cũng bị đề nghị của Liễu Kình Vũ làm cho hoảng sợ. Lá gan của hắn quá lớn rồi, hắn tự coi mình là một Ủy viên Thường vụ Thành ủy à? Dám đề xuất một đề nghị như vậy tại Hội nghị Thường vụ Thành ủy.
Nhưng mà, Lý Đức Lâm không thể không thừa nhận, đối với đề nghị này y không hoàn toàn đồng ý nhưng cũng không phản đối nhiều. Lý do rất đơn giản, Vương Trung Sơn không có trong danh sách. Nếu để Vương Trung Sơn vào, nhất định sẽ đảm nhiệm chức tổ trưởng. Mà y cùng lắm cũng chỉ đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng. Một khi ra quyết định nhất định phải thông qua Vương Trung Sơn. Mà tên cáo già Vương Trung Sơn này nếu phát hiện ra những người đứng sau ba doanh nghiệp kia, nhất định sẽ không buông tha mình và những người khác.
Tuy nhiên, để Mạnh Vĩ Thành đảm nhiệm chức tổ trưởng, y có chút băn khoăn. Bởi vì ở Hội nghị Thường ủy ông ta vẫn giữ thái độ trung lập, đối với việc đấu tranh giữa y và Vương Trung Sơn cũng không có hứng thú nhiều. Cho nhiên, việc Mạnh Vĩ Thành đảm nhiệm chức tổ trưởng y có thể chấp nhận. Hơn nữa, những Phó phòng mà Liễu Kình vũ nhắc đến, y đều tín nhiệm. Nếu như mình thao tác tốt, ở thời điểm thích hợp, có thể sắp xếp tổ liên hợp điều tra, điều chỉnh hướng đi của bọn họ.
Lúc này, người có cảm giác không ngờ nhất là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành.