Nghe được sự nhắc nhở thiện ý của anh chàng kia, lòng của Liễu Kình Vũ dễ chịu hơn hẳn. Cùng lúc đó, trong lòng hắn ý thức trách nhiệm cũng dâng cao. Bao nhiêu dân chúng thiện lương, thuần phác như vậy, mình sắp nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thị xã Đông Giang rồi, sao có thể dễ dàng tha thứ cho sự áp bức của bọn quan lại tham ô này với dân chúng?
Không được, tuyệt đối không được, nếu mình đã tới đảm nhiệm chức vụ ở Đông Giang, mình nhất định phải vì dân chúng Đông Giang làm chủ, nhất định phải khiến không khí quan trường ở thị xã này đổi mới, tuyệt đối không thể tha thứ cho bất kì thế lực, bất kì cán bộ nào đem quyền lợi của mình đặt lên trên dân chúng. Tuyệt đối không thể tha thứ.
Làm quan, nhất định phải hết lòng vì dân chúng, nếu không thì về nhà bán khoai lang cho rồi.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ hướng về phía anh chàng kia phất phất tay, cũng không để ý đến nhắc nhở của anh ta, lập tức hướng đường cao tốc đi đến. Hắn muốn tự mình kiểm tra một chút, đoạn đường km này công ty Thiên Hoành rốt cuộc đã làm gì, sao chất lượng lại kém tới mức ấy?
Liễu Kình Vũ đi dọc theo đồng ruộng, tiến về phía trước khoảng m, khi còn cách bốt tuần tra khoảng m, đối phương lúc này cũng đã nhìn thấy Liễu Kình Vũ.
Lúc này, một tên to con đang chơi mạt chược, cầm lấy một cái loa to đùng, hướng về phía Liễu Kình Vũ, hô lớn:
- Này, mày đang làm gì đấy? Lập tức rời xa chỗ này ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Liễu Kình Vũ đã từng từ núi thây biển máu bước ra, sao có thể để ý ngữ điệu uy hiếp này của đối phương, hắn vẫn tiếp tục cất bước đi đến.
Nhìn Liễu Kình Vũ chẳng coi mình ra gì, tên to con kia hung hăng ném cái loa đi, đứng phắt dậy, cực kì khinh thường nói:
- Ai da! Hôm nay không ngờ lại đụng đến một thằng nhãi con, muốn sinh sự ở địa bàn của chúng ta. Các anh em, ngừng đánh bài, vài ngày nay còn chưa được hoạt động gân cốt, chúng ta cũng nên vận động một chút.
Nói xong, tên kia hướng Liễu Kình Vũ vọt tới.
Tên to con đó cao khoảng m, khuôn mặt ngăm đen, cánh tay để trần, quần cộc, trên tay là một hình xăm vằn hổ, thoạt nhìn vô cùng dũng mãnh. Bên cạnh tên đó đứng thêm đứa nữa, mặc dù không to con như tên kia, nhưng bộ dạng cũng vô cùng kiêu ngạo, nghe được tên to con hô như vậy, lập tức đứng dậy, hùng hùng hổ hổ nói:
- Con bà nó, lại dám đến trước chúng ta diễu võ dương oai, đánh gãy hai chân của hắn rồi nói tiếp.
Rất nhanh, mấy người này đã đứng ngăn trước mặt Liễu Kình Vũ, làm thành hình quạt vây Liễu Kình Vũ ở giữa.
Tên to con mặt đen lấy tay chỉ Liễu Kình Vũ rồi lạnh lùng nói:
- Nhóc con, mày đang làm gì, vừa rồi không thấy bọn tao nói à?
Liễu Kình Vũ mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Anh cho anh là ai? Nơi này cũng không phải là nhà của các anh, tôi muốn đi đâu thì đi, sao lại phải sợ các anh? Lập tức tránh ra, tôi muốn đi bộ lên phía trước.
Tên to con mặt đen nghe Liễu Kình Vũ nói xong, không kìm nổi bật cười ha hả:
- Muốn đi bộ lên phía trước sao? Nhóc con, tao cho mày biết, mày là người ngoài nên không biết, phạm vi m xung quanh đường cao tốc này là vùng cấm, không ai được bước vào. Nếu không hậu quả tự mày gánh.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Vùng cấm? Ai nói đây là vùng cấm? Có văn kiện của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Đông Giang không? Nếu có tôi chắc chắn sẽ không bước vào.
Lúc này, nột người cao gầy mặc quần cộc trực tiếp giơ ống sắt trong tay lên hướng về đầu của Liễu Kình Vũ mà đánh, vừa đập vừa cười lạnh nói:
- Đây là hậu quả.
Tên to con thấy thế, nghĩ Liễu Kình Vũ cũng chỉ là một tên sinh viên quèn, cũng cầm một thanh sắt hướng eo Liễu Kình Vũ đánh tới, trong khoảng thời gian ngắn, bốn người đều cùng xuống tay vô cùng độc ác với Liễu Kình Vũ.
Ánh mắt của Liễu Kình Vũ trở nên vô cùng sắc bén.
Hắn vạn lần không ngờ, đối phương không hề nói lý đã hạ thủ với mình, nếu như mình chỉ là dân chúng bình thường, chỉ sợ hiện tại không chết cũng tàn tật rồi. Những người này quá độc ác, trách không được anh chàng đồng hương kia nói, đã từng có phóng viên bỏ mạng ở đây, sau đó không còn có ai dám đưa tin chuyện này, xem ra những người này quả thực vô cùng hung tàn. Nhưng bọn họ vì sao lại không e sợ gì, bọn họ đánh người đến tàn tật sẽ bị luật pháp trừng phạt, nhưng vấn đề là bọn họ vẫn vô cùng vui vẻ, giương nanh múa vuốt ở đây, vì sao?
Vì sao, đây rốt cuộc là vì sao, thị xã Đông Giang này làm sao vậy?
Trong một khoảng thời gian ngắn, từng nghi vấn nối tiếp nhau ở trong đầu Liễu Kình Vũ, tâm tình của hắn trở nên vô cùng bực bội. Nhất là khi hắn nhìn thấy mấy cái ống sắt hướng về những chỗ yếu điểm trên người mình mà đánh, Liễu Kình Vũ nổi bão rồi.
Ngay tại thời khắc nước sôi lửa bỏng này, Liễu Kình Vũ giơ tay lên, tránh được cú đánh của tên cao gầy, cũng lúc đó, Liễu Kình Vũ đột nhiên nắm chặt ống sắt, cánh tay gầy của tên kia run lên, buông ra ống sắt, ống sắt nháy mắt rơi vào trong tay của Liễu Kình Vũ, cùng lúc đó, hắn đem ống sắt đỡ cú đánh của tên to con.
Lập tức, không đầy một phút sau, cả bốn tên đều bị Liễu Kình Vũ đánh ngã. Cùng lúc đó, hắn đem ống sắt hung hăng quơ, dạy dỗ bọn chúng một phen.
Suy xét đến vấn đề an toàn, nơi này cách xa nội thành, nếu chẳng may xảy ra đổ máu thì chết người cũng không hay, nên Liễu Kình Vũ cũng không hề đánh gãy tay chân bọn chúng, nhưng ai cũng bị đánh cho bảy, tám gậy.
Tám gậy này, nhìn bên ngoài không hề xây xước hay gẫy xương, nhưng bốn người trúng gậy đều ngã lăn trên mặt đất, miệng phun máu tươi, muốn đứng lên cũng khó.
Bọn chúng không hề biết, Liễu Kình Vũ vì hận bọn chúng thấu xương, thời điểm hạ thủ liền dùng thủ pháp Bát Khóa thái dương côn. Tám gậy này chính là đánh vào tám huyệt vị mấu chốt, một khi bị đánh trúng, dương khí trên người đều ngừng lưu thông. Từ nay về sau, bốn người này, dương khí sẽ dần dần héo rút, em trai nhỏ của bọn họ cũng không thể ngẩng đầu lên được nữa, mà râu mép cũng sẽ dần dần biến mất, tiếng nói cũng nhỏ dần, bọn họ tuyệt đối sẽ trở thành Đông Phương Bất Bại.
Sau khi giải quyết xong bốn người này, Liễu Kình Vũ tiếp tục hướng phía đường cao tốc đi tới. Đến khi hắn tới nơi, liền giật mình há hốc mồm, chỉ thấy về phía tây, lẽ ra phải là con đường cao tốc bằng phẳng thông tới thị xã Đông Giang, nhưng lại biến thành một đám đất cao thấp lổn nhổn không đều nhau, mà hai bên đường, là những vật liệu của đường cao tốc, còn bị nước bào mòn thành một cái mương nhỏ. Tuy nước đã bốc hơi hết, nhưng vẫn còn giữ lại hình dáng của mô đất.
Ở phía đông là km mặt đường không bị phá hủy, nhưng trên mặt đường là vô số hố lớn nhỏ, có cái lớn như chậu rửa mặt, có cái nhỏ như miệng chén, xa xa còn có vài cái khe nứt dài đến mấy chục mét. Liễu Kình Vũ đi qua cẩn thận xem xét, khe rộng nhất lên đến cm, nếu như đi xe đạp qua, chắc chắn bánh xe sẽ lọt vào cái hố này. Liễu Kình Vũ đưa tay vào khe nứt quệt thử, không ngờ đều là đất sét.
Nói đùa sao, không ngờ phía dưới mặt đường lại là đất sét.
Cho dù là đường bình thường ở nông thôn, bên dưới cũng phải thêm một ít vật liệu đá để gia cố. Đường cao tốc yêu cầu càng nghiêm khắc hơn, không chỉ yêu cầu vài tầng nhựa đường, còn thêm một tầng bê tông, lót thêm một tầng đất, còn phải có một tầng cát chảy. Mà dựa theo kĩ thuật thi công bình thường, phía dưới lớp nhựa đường phải là một tầng bê tông nữa, nhưng mình chỉ quệt nhẹ đã chạm đến đất sét. Liễu Kình Vũ thử một vài chỗ khác, tất cả đều là đất sét.
Liễu Kình Vũ lấy điện thoại lên mạng một chút, phát hiện dựa theo quy định, tầng nhựa đường độ dày hợp lý phải từ - cm. Liễu Kình Vũ lấy tay đo đạc một chút, đoạn đường này nhựa đường không ngờ chỉ dày có cm. Đây còn là kết quả hắn đo tương đối, chỉ sợ nếu đo thực tế, có thể chỉ có cm thôi.
Nhìn đến kết quả này, Liễu Kình Vũ cũng hiểu vì sao đường này lại nứt ra rồi.
Căn bản không hề dựa theo tiêu chuẩn để thi công, như vậy mặt đường không xảy ra vấn đề mới là lạ.
Nhìn đến đây, trái tim Liễu Kình Vũ cũng lạnh ngắt. Hắn đã hiểu ra rất nhiều vấn đề, hắn cũng biết vì sao thị xã Đông Giang lại phải vội vàng đấu thầu lại đoạn đường này, cuối cùng cũng hiểu vì sao lại phải bố trí nhân viên giám sát ở đây.
Đây tuyệt đối là công trình bã đậu điển hình.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp rút ra điện thoại di động, tiến hành chụp ảnh để lưu giữ chứng cớ. Từng chi tiết nhỏ hắn cũng không bỏ qua.
Nhưng Liễu Kình Vũ cũng không hề chú ý tới, cách đó hơn m, tên to con thấy Liễu Kình Vũ rút điện thoại ra chụp ảnh, trên gáy mồ hôi chảy ròng ròng, cũng vội vàng gọi điện:
- Sếp, đoạn đường chúng tôi phụ trách gặp một tên phóng viên. Hắn đánh bọn tôi bị thương, còn đang chụp ảnh làm bằng chứng, sếp mau phái người qua đây đi.