Giờ phút này, nhận vé rượu của Minh Đức Tửu Trang, La Hải Phong không khỏi kích động. Ông ta biết rõ giá trị của tấm vé này, tuy bản thân nó không có giá trị gì nhưng vạn kim khó cầu. Người có thể có vé này căn bản không phải người thiếu tiền, người thiếu tiền muốn bán vé này cũng không ít. Loại vé này ở chợ đen có giá ít nhất cũng phải . một tấm mà còn không có để mua. Trên thực tế, một lọ Minh Đức Tửu Trang cũng chỉ mới có một, hai trăm tệ.
Nhận tấm vé rượu, ánh mắt nhìn Liễu Kình Vũ thêm vài phần cảm kích, vài phần khâm phục, càng thêm phần tôn trọng. Tuy rằng ông ta không biết thân phận thật của Liễu Kình Vũ nhưng chỉ cần dựa vào thẻ VIP trong tay hắn thì ông ta biết, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không phải người bình thường. Nhất là khi ông ta biết Liễu Kình Vũ sắp nhậm chức Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, ông ta càng thêm khiếp sợ và khâm phục. Phải biết rằng, tuổi là cán bộ cấp cục trưởng, đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
- Chủ nhiệm Liễu, xem ra chuyến xin lỗi của tôi hôm nay không chịu thiệt, ngược lại được lời quá rồi. Tôi cũng không khách khí nữa, đồ tốt, vạn kim khó cầu.
Vừa cười nói, La Hải Phong vừa cẩn thận đút mấy tấm vé vào túi áo cất kỹ:
- Các vị lãnh đạo, nếu đã là bạn tốt của Chủ nhiệm Liễu thì cũng chính là bạn tốt của tôi. Để tỏ lòng áy náy, chỗ thẻ VIP này coi như là lời cảm ơn của tôi đi.
Nói xong, La Hải Phong lấy ra một chồng thẻ VIP chia cho mọi người.
Với thân phận của mọi người rất khó có thể có được thẻ VIP của Khách sạn Khải Hoàn, phần lớn đều chỉ là thẻ Huyền, tốt hơn một chút thì là thẻ Địa. Cho dù là thẻ Địa cũng khó có thể tới phòng Địa trước số . Vì thẻ VIP phòng Địa cũng phân ra cấp nhất phẩm và cấp nhị phẩm. Cấp nhất phẩm có thể đặt trước từ phòng số về trước, cấp nhị phẩm chỉ có thể đặt trước từ phòng số trở về sau.
Nhưng mà, hôm nay La Hải Phong chia cho mọi người đều là thẻ Địa cấp nhất phẩm. Hâm mộ nhất là, La Hải Phong đưa cho Khương Văn Quốc thẻ Thiên cấp nhị phẩm. Phòng chữ Thiên được chia làm cấp: Chữ Thiên nhất phẩm có thể đặt phòng Thiên số . Chữ Thiên nhị phẩm có thể đặt phòng số đến phòng số , chữ Thiên tam phẩm có thể đặt phòng số trở về sau. Cho dù là Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long cũng chỉ có thẻ chữ Thiên tam phẩm mà thôi.
Nhìn tấm thẻ trong tay, lòng của Khương Văn Quốc cũng vừa động. Tuy rằng ông ta không để ý đến nó, nhưng ông ta biết La Hải Phong phát tấm thẻ này cho mình đều có dụng ý cả. Người này tuy rằng chỉ là Tổng giám đốc của Khách sạn Khải Hoàn, nhưng trên thực tế cũng không phải là một thương nhân bình thường. Quan hệ của ông ta ít nhất có thể bao trùm đến tỉnh. Đây cũng là lý do vì sao ông ta chia cấp bậc phòng rõ ràng như thế, nhưng đám người Tôn Ngọc Long cũng không dám xuống tay.
Một nhân vật vênh váo như thế ngay lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Kình Vũ đã nghĩ cách lấy lòng, thâm chí chủ động giúp Liễu Kình Vũ giữ gìn quan hệ, công phu hạ xuống cũng quá dụng tâm rồi. Cho dù đối mặt đường đưỡng lão đại của Đông Giang là Tôn Ngọc Long, La Hải Phong cũng chưa từng dụng tâm như thế.
Sau khi phát xong thẻ, La Hải Phong lấy cớ có việc rời đi. Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Lên tiếng đầu tiên là Khương Văn Quốc, ông ta giơ chén rượu lên cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Chủ nhiệm Liễu, một chén này tôi cùng mọi người mời cậu, xem như đón gió tẩy trần cho cậu.
Những người khác cũng phụ họa theo sau:
- Đúng vậy, Chủ nhiệm Liễu, chén này đón gió tẩy trần cho cậu.
Sau khi chạm cốc, Liễu Kình Vũ và mọi người đều một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái.
Khương Văn Quốc lại giơ lên một chén, định mời riêng Liễu Kình Vũ nhưng hắn ngăn lại, giơ chén rượu lên nói:
- Chính ủy Khương, các vị đồng nghiệp, chén thứ hai Liễu Kình Vũ tôi xin đáp lễ. Sự việc xảy ra hôm nay tôi tin rằng trong lòng mọi người đều có cân nhắc. Nhưng đối với tình huống này mọi người vẫn như cũ đến tham dự bữa tiệc này, từ đáy lòng Liễu Kình Vũ tôi xin cảm ơn, cảm ơn mọi người đã cho tôi chút mặt mũi, tôi xin cạn chén rượu này.
Nói xong, Liễu Kình Vũ uống một hơi cạn sạch
Không thể không nói, một chén rượu này hắn mời vừa đúng.
Sở dĩ mọi người đồng ý ở lại là hy vọng Liễu Kình Vũ có thể nhớ kỹ tên của mình. Nếu được có thể dẫn dắt họ một chút. Nếu chẳng may vi phạm kỷ luật, Liễu Kình Vũ có lẽ sẽ nhớ đến sự việc hôm nay mà mở ra một chút lỗ hổng. Nói như vậy, chuyến đi này cũng không tệ rồi. Nếu như có thể lọt vào mắt xanh, trở thành tâm phúc của hắn lại càng tốt. Dù sao lấy tính cách và tác phong của mọi người, ở hoàn cảnh của Đông Giang bây giờ cũng khó có được cân nhắc.
Cho nên, Liễu Kình Vũ đáp lễ khiến mọi người cảm giác được hắn cũng để cho mình mặt mũi. Đối với vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này càng thêm thân thiện, khoảng cách ngăn giữa cũng chính vì thế mà dần xóa nhòa.
Ngay lúc Liễu Kình Vũ cùng mọi người uống rượu, trong phòng chữ Thiên số , Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long, Phó Chủ tịch thường trực Diêu Văn Lượng, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Trưởng phòng Công an Trần Chí Hoành, Trưởng ban thư ký thị ủy Ngô Hoàn Vũ, Bí thư Đảng ủy thị trấn Hắc Môi Chu Khánh Sinh, Trưởng ban Tổ chức Thị ủy Liêu Kính Đông cùng ngồi quây quanh một bàn ăn, vừa uống rượu vừa nói về sự việc hôm nay.
Trưởng ban thư ký Thị ủy Ngô Hoàn Vũ cười nói:
- Bí thư, Chủ tịch, tôi thấy mặt mũi của Liễu Kình Vũ hôm nay coi như mất hết rồi. Cả bộ máy thị ủy chỉ có Khương Văn Quốc còn nể mặt Liễu Kình Vũ, đám người còn lại cũng chỉ là nhân vật số hai. Lúc chúng ta rời đi, tôi thấy rõ bàn tay của Liễu Kình Vũ nắm chặt, xém chút nữa muốn đánh người luôn rồi.
Ngô Hoàn Vũ nói xong, Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương đều bật cười nhưng cũng không nói gì thêm. Ở vào địa vị của bọn họ mà nói, có rất nhiều chuyện có thể làm, nhưng không thể nói.
Có điều, bọn họ không cần nói cũng có người nói thay. Người này chính là Bí thư Đảng ủy Công an Trần Chí Hoành.
Vì hai ngày trước Liễu Kình Vũ đột nhiên hỏi đến sự việc đường cao tốc, y cực kỳ bất mãn. Cho nên tối nay lúc mặt mũi của hắn rơi xuống, y đặc biệt thích cảm giác này. Vì vậy, Ngô Hoàn Vũ vừa nói xong, y lập tức nói:
- Đúng vậy, Bí thư Tôn, lần này chúng ta cùng Chủ tịch Đường liên kết đi một nước cờ này rất là hay. Tôi thấy lần này Liễu Kình Vũ thực sự đau đầu rồi. Thằng ranh này còn chưa chính thức nhậm chức đâu, vậy mà lại chạy đến thị xã Đông Giang chúng ta âm thầm điều tra sự việc đường cao tốc. Xém chút nữa chuyện này bị lôi ra ngoài rồi.
Nghe xong những lời này của Trần Chí Hoành, sắc mặt của Tôn Ngọc Long liền trầm xuống:
- Thực ra tôi cũng không muốn làm như vậy, chuyện này đối với nội bộ chúng ta cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng Liễu Kình Vũ còn quá trẻ, căn bản không hiểu chuyện. Nếu chúng ta không dạy dỗ, để hắn biết thế nào là quy củ của Đông Giang, về sau không biết hắn còn náo loạn đến mức nào nữa.
Nói tới đây, sắc mặt của Tôn Ngọc Long càng thêm nghiêm trọng:
- Tôi nghe nói, thời gian ở Thương Sơn, Liễu Kình Vũ gây sức ép khiến Chủ tịch thành phố, Phó Bí thư thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an và Phó Chủ tịch Thường trực thành phố đều bị khởi tố. Chuyện huyên náo đến toàn tỉnh Bạch Vân chúng ta. Thật không ngờ, hắn bị đẩy đến Đông Giang tránh gió vẫn không chịu thành thật chút nào. Hy vọng qua chuyện hôm nay, hắn có thể nhận ra sai lầm của mình, kiềm chế một chút. Nếu không chúng ta nhất định phải đoàn kết cô lập hắn, tuyệt đối không để hắn phá vỡ tình thế của Đông Giang. Nhất định phải bảo vệ tình thế hiện giờ, không được thay đổi.
Nghe được Tôn Ngọc Long nói như vậy, tất cả mọi người đều thấy có lý. Giống như tất cả những gì bọn họ làm đều là vì đại cục của Đông Giang vậy.
Đúng lúc đó, điện thoại của Trưởng ban Thư ký Thị ủy Ngô Hoàn Vũ vang lên.
Gọi đến là Tống giám đốc nhà khách Thị ủy Triệu Lượng:
- Trưởng ban Ngô, Liễu Kình Vũ không đến nhà khách Thị ủy chúng ta ăn cơm. Theo tôi được biết thì Liễu Kình Vũ, Khương Văn Quốc cùng một đám người đến khách sạn Khải Hoàn ăn cơm rồi.
Nhận được điện thoại của Triệu Lượng, Ngô Hoàn Vũ sửng sốt một lúc rồi gật đầu:
- Ừ, được rồi, Triệu Lượng, cậu làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Hoàn Vũ đem tin tức này nói lại với mọi người, rồi quay sang nói với Tôn Ngọc Long:
- Bí thư Tôn, chẳng lẽ Liễu Kình Vũ đã biết mưu đồ của chúng ta?
Tôn Ngọc Long suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Chắc không đâu, dựa vào những chuyện tôi biết về Liễu Kình Vũ, hắn không có khả năng nhìn ra đâu.
Lúc này, Trần Chí Hoành cau mày nói:
- Bí thư Tôn, ngài nói có khả năng chúng ta bị Khương Văn Quốc vạch trần hay không? Dù sao hai vị Chủ nhiệm trước kia vì sao đổ, Khương Văn Quốc biết rất rõ.
Tôn Ngọc Long lắc đầu:
- Khương Văn Quốc là người làm việc hết sức cẩn thận. Lão ta không muốn gia nhập với chúng ta nhưng cũng không gia nhập với Chủ tịch UBND. Lão chỉ là muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Ở tình huống này, lão sẽ không mạo hiểm đắc tội cả chúng ta lẫn Đường Thiệu Cương. Có lẽ về sau lão sẽ nói với Liễu Kình Vũ nhưng trước mắt thì chắc chắn không có khả năng này. Chỉ có thể là vận khí của Liễu Kình Vũ tương đối tốt, hoặc là cách nghĩ của hắn cũng khá thôi. Có điều, sau này đối phó với Liễu Kình Vũ chúng ta cũng nên cẩn thận một chút, thằng nhãi này có lẽ cũng không phải đèn cạn dầu.