Đỉnh Cao Quyền Lực

chương 361: khiêu chiến tôn ngọc long (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khiêu chiến, vẫn là khiêu chiến.

Mặc dù đề nghị của Liễu Kình Vũ bị Tôn Ngọc Long dùng kế thẳng thừng phá hoại, Liễu Kình Vũ vẫn không có ý rút lui. Đối với chuyện của Nghiêm Vệ Đông, hắn vẫn lựa chọn thái độ kiên quyết.

Trong phòng họp, mọi ánh mắt của các Ủy viên thường vụ đều đổ dồn về phía Tôn Ngọc Long.

Mọi người đều biết, Tôn Ngọc Long ở Đông Giang vẫn có thế lực rất mạnh, cho dù Đường Thiệu Cương là người vô cùng mạnh mẽ trong hội nghị thường ủy, khi đối mặt với Tôn Ngọc Long, nếu không phải lúc dính đến xung đột lợi ích nghiêm trọng, cũng không khiêu chiến với Tôn Ngọc Long. Nguyên nhân tất cả mọi người đều biết, lòng dạ của Tôn Ngọc Long cũng không rộng rãi gì, y đã từng có một câu vô cùng kinh điển, khiến tất cả những người ở Đông Giang biết chút ít về y bình thường cũng không dám tùy tiện xúc phạm y: “Nếu ai khiến tôi không thoải mái, tôi sẽ khiến hắn cả đời không thoải mái. Nếu ai gây phiền phức cho tôi hoặc tìm tôi gây phiền phức, tôi sẽ khiến cả đời người đó gặp phiền phức.”

Lúc này, đối mặt với sự khiêu chiến mạnh mẽ của Liễu Kình Vũ, Tôn Ngọc Long sẽ quyết định thế nào.

Lúc mọi người nhìn chăm chú, sắc mặt của Tôn Ngọc Long dần trở nên u ám, trên người đầy sát khí, lạnh lùng nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, bất luận một cán bộ nào xúc phạm đến kỷ luật Đảng chúng ta, cán bộ thị ủy chúng ta cũng sẽ không nhân nhượng, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ dung túng bất kỳ hành động bài xích dị kỷ, cũng không có nghĩa là chúng ta có thể khoan dung việc lấy việc công trả thù riêng. Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh nói Nghiêm vệ Đông dùng xe công, có chứng cứ gì không?

Theo tôn Ngọc Long, Liễu Kình Vũ mới đến Ủy ban Kỷ luật nhậm chức, căn bản không có khả năng nắm giữ bất cứ chứng cớ gì. Người của Ủy ban Kỷ luật thị xã đều biết Nghiêm Vệ Đông là người của mình, ai dám đứng ra cung cấp tài liệu cho Liễu Kình Vũ? Vậy chẳng phải là muốn chết sao? Cho nên, y dám chắc trong tay Liễu Kình Vũ tuyệt đối không có bất kỳ tài liệu nào.

Nghe được những lời này của Tôn Ngọc Long, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:

- Bí thư Tôn, nếu như không có chứng cớ, tôi làm sao có thể đề nghị xử trí đối với đồng chí Nghiêm Vệ Đông.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lấy một tập văn kiện trực tiếp đưa cho Tôn Ngọc Long nói:

- Bí thư Tôn, đây là tài liệu tố cáo tôi thu thập được, trên đó ghi chép rõ ràng tất cả chứng cớ. Ông xem những chứng cớ này có vấn đề không?

Tôn Ngọc Long nhận lấy tập văn kiện từ tay hắn, mở ra nhìn mấy lần, mặt lập tức biến sắc. Trong những tài liệu này, rõ ràng là ảnh chụp chứng minh Nghiêm Vệ Đông lấy xe công dùng vào việc riêng.

Tôn Ngọc Long sau khi xem xong, nhưng chỉ là thản nhiên cười, nói:

- Ừ, ảnh chụp này xem ra giống như là không có vấn đề. Tuy nhiên đồng chí Liễu Kình Vũ à, theo tôi được biết, hiện tại kỹ thuật Photoshop ảnh chụp vô cùng phát triển, tôi thấy nên tìm chuyên gia giám định một chút. Sau khi có kết quả giám định, nếu đúng thì sẽ tiến hành xử lý đồng chí Nghiêm Vệ Đông. Dù sao anh là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, tuy anh đối với nội bộ nhân viên yêu cầu công tác tương đối nghiêm khắc, nhưng cũng không thể làm giả oan sai án được, chúng ta làm việc phải thực sự cầu thị thì tốt hơn.

Lời nói nhẹ nhàng, Tôn Ngọc Long lại hủy bỏ đề nghị của Liễu Kình Vũ, đem tất cả thế công của Liễu Kình Vũ hóa thành hư ảo, đồng thời còn ở một câu cuối cùng nói ra phải thực sự cầu thị, kỳ thật chính là ám chỉ Liễu Kình Vũ đây là đang vu oan hãm hại, lợi dụng việc công để trả đũa. Những lời nói này không thể bảo là không độc.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong cũng thản nhiên cười, sắc mặt vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, dường như căn bản không nhận ra dụng ý của Tôn Ngọc Long. Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Liễu Kình Vũ lại lấy ra một chiếc USB đưa cho Tôn Ngọc Long nói:

- Bí thư Tôn, nếu ông cho rằng những bức ảnh kia không đủ làm chứng cớ, vậy ông có thể xem video tư liệu trong chiếc USB này. Trong này ghi rất rõ ràng, gần hai năm qua đồng chí Nghiêm Vệ Đông mỗi ngày lúc tan ca đều lái xe về, còn có một chút tài liệu liên quan đến chiếc xe đồng chí Nghiêm Vệ Đông đã lái. Tôi tin rằng, sau khi ông xem xong, hẳn là nên đưa ra một kết luận công bằng.

Không cứng không mềm, có tình có lý, Liễu Kình Vũ lại nhẹ nhàng ra đòn đánh lén.

Thân là cháu của Vua đánh lén Hàn Như Siêu, Liễu Kình Vũ đối với kỹ thuật đánh lén tinh vi của Hàn Như Siêu đã được chân truyền. Hắn không chỉ giỏi đánh hôn mê trên chiến trường, dùng súng bắn lén, trên chính trường, tuyệt đối am hiểu đánh lén đối thủ chính trị, đúng là hậu sinh khả úy. Nhớ năm đó, bất kể là Tiết Văn Long cũng thế mà đám người Lý Đức Lâm cũng vậy, đều bị Liễu Kình Vũ đánh lén tới mức vô cùng buồn bực, kết cục thê thảm.

Sau khi Tôn Ngọc Long nghe xong Liễu Kình Vũ nói, trong lòng vô cùng tức giận. Y cắm chiếc USB vào máy tính trong phòng vận hành, y muốn xác nhận chứng cứ này có phải thực sự không.

Nhưng, sau khi tư liệu được phát lên, ngay cả Tôn Ngọc Long, Đường Thiệu Cương và tất cả các Ủy viên thường vụ đều sợ hãi, ánh mắt nhìn về Liễu Kình Vũ cũng thêm vài phần kiêng kị.

Rốt cuộc, Liễu Kình Vũ lúc này mới nhậm chức một ngày sao đã có trong tay nhiều tài liệu quan trọng như vậy, còn muốn điều tra xử lý trợ thủ đắc lực nhất của mình. Trình độ này có thể thấy là hắn rất khó đối phó.

Sắc mặt của Tôn Ngọc Long càng u ám, y đột nhiên cảm thấy, mặc dù mình vân luôn đánh giá cao trình độ của Liễu Kình Vũ, nhưng cũng vẫn khinh địch rồi. Thằng nhãi Liễu Kình Vũ này thật vô cùng bản lĩnh.

Tôn Ngọc Long cũng không phải đồ ngốc, từ số video tài liệu Liễu Kình Vũ cung cấp, y nhận ra được số tài liệu video này chắc chắn Liễu Kình Vũ lấy được từ trong phòng giám sát của Ủy ban kỷ luật. Mà phòng giám sát nằm trong phòng trực ban ở cửa chính của Ủy ban kỷ luật. Liễu Kình Vũ ở Ủy ban kỷ luật thời gian ngắn như vậy rất khó mở được một lỗ hổng, nhưng nếu mua chuộc hoặc lôi kéo một bảo vệ, Liễu Kình Vũ vẫn có thể làm được dễ dàng. Mình và các Ủy viên thường vụ thị ủy Đông Giang đều cho rằng Liễu Kình Vũ sẽ nghĩ cách đứng vững ở Ủy ban kỷ luật trước, từ từ tiến công lôi kéo phân tách, nhưng tuyệt đối không ngờ được, hắn lại đi đường tắt, tạo một lỗ hổng ở ngay chỗ nhân viên bảo vệ.

Lúc này, ánh mắt của Liễu Kình Vũ dừng ở trên mặt của Tôn Ngọc Long, trầm giọng nói:

- Bí thư Tôn, với những chứng cứ này, ngài còn có dị nghị không? Ngài cho rằng dựa vào những chứng cứ này, đồng chí nghiêm Vệ Đông bị phạt hành chính, thông báo phê bình trên toàn thị xã có lẽ không vấn đề gì chứ?

Liễu Kình Vũ nói xong, toàn bộ trong phòng họp lại lặng ngắt.

Không ai ngờ, Liễu Kình Vũ ra tay độc như vậy, nếu quả thật căn cứ theo đề nghị của Liễu Kình Vũ mà xử lý Nghiêm Vệ Đông, vậy thì con đường làm quan của Nghiêm Vệ Đông sẽ chấm dứt. Suy cho cùng, bất kỳ cơ quan tổ chức nào cũng sẽ không tùy tiện đề bạt một người từng bị phê bình phạt hành chính toàn thị xã.

Tôn Ngọc Long nhìn về Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo. Liễu Kình Vũ này thực sự quá độc ác, muốn hoàn toàn hủy hoại tiền đồ của Nghiêm Vệ Đông, y nhất định không khoan nhượng. Bởi theo kế hoạch của y, sau khi Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thứ ba là Liễu Kình Vũ bị xử lý, y sẽ nghĩ cách đề bạt Nghiêm Vệ Đông lên giữ chức Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, Ủy viên thường vụ thị ủy. Lúc đó, y sẽ khống chế thị xã Đông Giang mạnh hơn bao giờ hết, Đường Thiệu Cương cũng sẽ không có cách nào cản trở được. Vốn dĩ, sau khi Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tiền nhiệm bị đẩy ngã, y định đưa luôn Nghiêm Vệ Đông lên, chẳng qua Liễu Kình Vũ nhảy dù vào phá hỏng sự sắp xếp của y.

Tôn Ngọc Long hơi trầm ngâm một chút, thản nhiên nói:

- Ừ, những chứng cứ này thật sự không có vấn đề, đồng chí Nghiêm vệ Đông quả thực có vi phạm kỷ luật một chút, nhưng xét đến đồng chí Nghiêm vệ Đông mỗi ngày đều phải bôn ba ở tuyến đầu của Ủy ban kỷ luật, vì để nâng cao hiệu suất công việc mới không thể không làm như vậy. Mặc dù hành vi này đúng là có vấn đề, nhưng về tính chất vẫn là tương đối đúng đắn. Đồng chí ấy có thể vì công việc mà mạo hiểm lớn như vậy, điều này có thể thấy trong lòng đồng chí ấy luôn có Đảng và Chính phủ, có nhân dân.

Chúng ta thân là lãnh đạo thị ủy, nhất định dựa trên nguyên tắc chữa bệnh cứu người, khoan dung cho cấp dưới một môi trường làm việc tốt. Cho nên tôi thấy đối với đồng chí Nghiêm Vệ Đong, chỉ cần giáo dục là chính, nhắc nhở một chút là được rồi, không cần phải làm rầm rộ như vậy.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong chỉ cười nhạt, lại lấy ra một số tài liệu ở trong cặp mang theo người nói:

- Bí thư Tôn, cách giải quyết của ngài, tôi không có ý kiến, ai bảo ngài là người đứng đầu. Tuy nhiên, khi tôi nhận được tài liệu tố cáo, còn nhận được một một bức thư của một phóng viên, nói là đang định đăng bài viết về chuyện của đồng chí Nghiêm Vệ Đông trên báo của Tỉnh và trên internet. Hiện tại tôi và vị phóng viên này đã liên lạc với nhau, khiến anh ta tạm thời không đưa tin chuyện này, muốn chờ ý kiến xử lý của Ủy ban kỷ luật chúng ta mới cân nhắc động tác tiếp theo.

Nếu Ủy ban kỷ luật chúng ta dựa theo ý kiến xử lý đồng chí Nghiêm Vệ Đông của Bí thư Tôn, tôi sợ rằng vị phóng viên kia sẽ nói quan lại thị xã Đông Giang chúng ta bao che cho nhau. Nhất là nếu phóng viên này biết được ý kiến xử lý của Bí thư Tôn, một khi anh ta nhắc tới trên truyền thông, tôi lo lắng thanh danh của ngài cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít.

Uy hiếp, uy hiếp tuyệt đối.

Tôn Ngọc Long dù thế nào cũng không ngờ được, Liễu Kình Vũ lại chuẩn bị một chiêu phía sau như vậy. Lần này, y thật sự có chút khó nghĩ rồi. Tuy rằng y cố gắng suy nghĩ bảo vệ thuộc hạ đắc lực của mình là Nghiêm Vệ Đông, nhưng hành động của mình có tiền đề cơ bản, chính là luôn phải bảo đảm an toàn của chính mình, lợi ích của chính mình. Nếu như mình kiên quyết giữ ý kiến, e rằng với tính cách của Liễu Kình Vũ, cho dù không có người phóng viên kia thì cũng có thể phanh phui ra. Suy cho cùng khi Liễu Kình Vũ ở Thương Sơn cũng đã từng gặp chuyện như vậy rồi, thằng nhãi này chính là một quả dưa thối, làm việc trước giờ không kiêng nể quy tắc ngầm trong quan trường, căn bản không lo lắng tới tiền đồ của mình. Đối với người như vậy, y thật sự cảm thấy đau đầu.

Làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm gì? Nếu mình không bảo vệ được Nghiêm Vệ Đông, Liễu Kình Đông coi như đã bắn thành công phát súng đầu tiên vào Hội nghị Ủy viên thường vụ, thể diện của mình coi như cũng bị hủy hoại chút ít rồi.

Làm sao bây giờ?

Trong khoảng thời gian ngắn, Tôn Ngọc Long hết sức phân vân.

----------oOo----------

cười nói:

- Để phối hợp với đề nghị của Bí thư Tôn, sau khi tôi trở về lập tức xử lý chuyện xe công vụ của Nghiêm Vệ Đông, trước tiên chấn chỉnh nghiêm túc trong nội bộ. Tôi nghĩ đối với chuyện nhỏ này, Bí thư Tôn chắc cũng không có ý kiến, sẽ không phái người tới trợ giúp tôi xử lý chứ?

----------oOo----------

này, sớm đã tạo thành một mạng lưới quan hệ lợi ích vô cùng chặt chẽ và vững chắc rồi, nếu rút dây sẽ động rừng. Mấu chốt nhất chính là kinh tế thị xã Đông Giang hiện tại đang phát triển với tốc độ rất nhanh. Làm sao để có thể động tới thị xã Đông Giang mà không ngăn cản sự phát triển kinh tế thị xã Đông Giang, đó mới là vấn đề khó khăn nhất của cậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio