Nghiêm Vệ Đông nói xong, liền lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi điện thoại cho Tôn Ngọc Long, còn Lưu Nham bên cạnh thì lập tức hạ lệnh cho hai đội liên hợp kiểm tra chấp pháp khác lập tức rút lui.
Ngay khi Nghiêm Vệ Đông hồi báo cho Tôn Ngọc Long, Liễu Kình Vũ cũng đang gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu.
Hàn Nho Siêu nghe Liễu Kình Vũ báo cáo tất cả tình hình xong, sắc mặt có vẻ âm trầm, trong giọng nói mang theo vài phần phẫn nộ nói:
- Kình Vũ à, nếu chuyện này đã điều tra xong, nhất định phải lập tức đòi lại công đạo cho nhà Diêu Thúy Hoa, để nhà giam số ba thành phố Liêu Nguyên lập tức phóng thích người nhà Diêu Thúy Hoa vô tội. Vấn đề bồi thường cho người nhà Diêu Thúy Hoa để thị xã Đông Giang thảo luận xác định. Đối với những cán bộ trong quá trình phê duyệt không làm tròn trách nhiệm nhất định phải truy cứu theo quy định công tác, truy cứu trách nhiệm dân sự thậm chí là trách nhiệm hình sự. Vấn đề nghiêm trọng phải kiên quyết xử lý theo quy định, tuyệt không khoan nhượng.
Nói xong, Hàn Nho Siêu thoáng dừng một chút, sau đó giọng nói trở nên có chút trầm trọng nói:
- Kình Vũ à, về vấn đề còn tồn tại ở mỏ than thị trấn Hắc Môi cháu vừa nhắc tới, chú đề nghị cháu đừng nóng vội. Ở Tỉnh sở dĩ có nhiều lãnh đạo ủng hộ cháu xuống làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như vậy, nhất là có sự ủng hộ hết mình của Bí thư Tăng, nguyên nhân chủ yếu chính là vì thị trấn Hắc Môi kia. Nói với cháu như vậy là muốn cho cháu biết, thị trấn Hắc Môi mặc dù chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng cái thị trấn nhỏ này không hề đơn giản đâu, mạng lưới quan hệ vô cùng phức tạp đó.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe thấy Hàn Nho Siêu nói vậy liền sửng sốt:
- Chú Hàn, thị trấn Hắc Môi này chỉ là một thị trấn nhỏ, lại có thể lợi hại như vậy sao, ngay cả Bí thư Tăng bên Tỉnh ủy cũng phải kiêng kỵ địa phương này như vậy sao?
Hàn Nho Siêu nghe xong liền cười khổ nói:
- Kình Vũ à, cháu nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao? Nếu thị trấn Hắc Môi chỉ là một thị trấn nhỏ bình thường, đừng nói là Bí thư Tăng, mà chỉ cần Thư ký của Bí thư Tăng nói một câu ra ám hiệu, cũng có thể tra ra toàn bộ manh mối của chuyện này rồi. Thậm chí chỉ cần thị xã Đông Giang các cháu tùy tiện điều đến một Phó Chủ tịch có năng lực cũng có thể giải quyết. Nhưng mấu chốt của vấn đề lại không nằm ở đó, mà là mạng lưới quan hệ đằng sau thị trấn Hắc Môi kìa.
Thị trấn Hắc Môi mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp, khó gỡ. Hơn nữa những năm gần đây, bởi vì rất nhiều cán bộ hoặc rõ ràng hoặc mờ ám tham dự vào chuyện mỏ than, cho nên sự phức tạp của mối quan hệ lợi ích trong đó cũng không giống bình thường. Bằng không, vì sao liên tiếp hai Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật do Tỉnh cử xuống đều thất bại thê thảm. Chẳng lẽ những cán bộ cấp dưới đó cũng không biết Tỉnh đã rất tức giận về chuyện của thị xã Đông Giang, về chuyện của thị trấn Hắc Môi sao.
Biết, bọn họ hoàn toàn rõ ràng, nhưng bọn họ lại không thể không làm như vậy. Bởi vì một khi mạng lưới của thị trấn Hắc Môi và Đông Giang bị điều tra ra, sẽ có một số cán bộ tương đối lớn vì vậy mà ngã ngựa. Tỉnh sở dĩ vẫn chưa gây chiến, cũng vì đang băn khoăn, bởi vì tất cả cán bộ tham ô và mạng lưới quan hệ của thị trấn Hắc Môi, thị xã Đông Giang đã hợp thành một mạng lưới lợi ích khổng lồ, mà mạng lưới lợi ích này lên tới mấy chục tỷ thậm chí là hơn trăm tỷ. Hơn nữa khoản tài chính đó trong thời gian gần đây có liên quan mật thiết với nước ngoài. Tỉnh lo lắng một khi rút dây động rừng, khoản tài chính này sẽ bị thất thoát. Đến lúc đó, quốc gia của chúng ta sẽ bị tổn thất lớn. Nguồn tài nguyên, tài chính vốn thuộc về dân chúng thị xã Đông Giang chúng ta sẽ thất thoát ra nước ngoài, tổn thất này Tỉnh chịu không nổi.
Mặt khác, những điều này cũng dính dáng đến việc đấu đá của một số lãnh đạo cấp cao ở Tỉnh. Bí thư Tăng mặc dù là nhân vật số một, nhưng cũng cần phải giữ hòa khí, cũng không thể làm căng quá. Mà ở Tỉnh có rất nhiều người nhận thức rõ điều này. Cho nên, khi Bí thư Tăng chọn cháu đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang, ở Tỉnh mới có nhiều người ủng hộ như vậy, cháu mới có thể thuận lợi đến đây như vậy.
Nhưng, Kình Vũ à, cháu phải nhớ kỹ, trên vai cháu là một trọng trách lớn hơn sự tưởng tượng của cháu nhiều. Sở dĩ trước kia không ai nói cho cháu biết tình hình của thị trấn Hắc Môi chính là vì lãnh đạo cấp trên muốn kiểm tra cháu. Nếu cháu không thể dựa vào bản lãnh của mình phát hiện chuyện kia, Tỉnh cũng sẽ lo lắng việc giao nhiệm vụ xét xử chuyện này cho cháu. Đương nhiên, cháu đã phát hiện rồi, vậy hiện tại chú cũng có thể nói rõ chuyện này với cháu. Tuy nhiên cháu phải nhớ kỹ, chuyện của thị trấn Hắc Môi tuyệt đối không thể hành động lỗ mãng, đặc biệt là khi cháu tiến hành kế hoạch thu lưới cuối cùng chính là lúc cháu càng phải cẩn thận, nhất định phải bảo đảm khoản tài chính khổng lồ thuộc tài sản quốc gia bị phần tử tham nhũng này nắm trong tay không thể thất thoát ra nước ngoài. Hơn nữa nhất định phải bảo đảm cục diện chính trị địa phương ổn định, không thể vì xét xử vụ án này mà khiến lòng người hoang mang, càng không thể làm dao động sự ổn định của đại cục.
Chú có thể nói rõ cho cháu biết, Tỉnh đã sớm bất mãn với Tôn Ngọc Long rồi, nhưng vì sao vẫn tiếp tục để ông ta lưu lại thị xã Đông Giang chứ, chính là vì sự hiện hữu của ông ta có thể bảo đảm cục diện ổn định của địa phương...
Sau đó, Hàn Nho Siêu nói lại rất nhiều tư liệu cho Liễu Kình Vũ, để Liễu Kình Vũ có một cái nhìn cơ bản về cục diện thị xã Đông Giang. Nhưng có nhiều tin tức và vấn đề vẫn cần Liễu Kình Vũ tự mình đi tìm hiểu, bởi vì xung quanh thị trấn Hắc Môi thị xã Đông Giang này là một tập đoàn lợi ích khổng lồ thực sự vô cùng tỉ mỉ, nghiêm túc, chu đáo chặt chẽ. Năng lượng cũng tương đương to lớn. Sở dĩ xuất hiện vấn đề km đường cao tốc kia cũng có liên quan đến tập đoàn lợi ích khổng lồ này, đều là vì cân bằng, thậm chí là vận chuyển lợi ích bên trong.
Tuy rằng Hàn Nho Siêu chỉ chỉ điểm cho hắn một chút tư liệu, nhưng sau khi nghe xong trong lòng Liễu Kình Vũ cũng vô cùng kinh hãi. Cho tới lúc này, Liễu Kình Vũ mới ý thức được, hành trình tới thị xã Đông Giang lần này của mình thật sự hung hiểm vạn phần.
Bởi vì cho tới lúc này hắn mới ý thức tới, mình căn bản không biết ai mới là lão Đại thực sự trong cái tập đoàn lợi ích khổng lộ kia. Càng không biết tập đoàn lợi ích này rốt cuộc có những ai. Rốt cuộc tổng bộ của bọn họ ở đâu? Rốt cuộc bọn họ dùng cách gì để liên lạc với nhau? Phương thức chuyển tiền của bọn họ như thế nào, lợi ích được tiến hành vận chuyển bằng cách nào, lợi ích được chia như thế nào?
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ lập tức tạm thời bỏ qua vấn đề có liên quan giữa tập đoàn lợi ích và thị trấn Hắc Môi trước. Bởi vì theo hắn, vấn đề quan trọng nhất trước mắt là phải giản oan cho người nhà Diêu Thúy Hoa.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lập tức bấm số điện thoại của Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long:
- Bí thư Tôn, hiện tại tôi có một vô cùng chuyện khẩn cấp cần báo cáo với ngài.
Tôn Ngọc Long vốn vừa nghe Nghiêm Vệ Đông báo cáo xong, đang tức giận liền nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, lập tức không hài lòng nói:
- Có chuyện gì?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bí thư Tôn, là như vậy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hànđích thân giao cho Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta một vụ án có liên quan tới người nhà Diêu Thúy Hoa, Ủy ban Kỷ luật thị xã chúng ta sau gần giờ cố gắng đã tra ra manh mối trong chuyện này. Người nhà Diêu Thúy Hoa đích thực là bị oan. Đây là một vụ án oan có tính chất và sức ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.
Nói xong, Liễu Kình Vũ báo cáo lại toàn bộ nguyên nhân, quá trình và kết quả cho Tôn Ngọc Long, sau đó Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bí thư Tôn, vừa rồi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn nói với tôi. Hy vọng thị xã Đông Giang chúng ta nhất định phải xử lại vụ án oan cho người nhà Diêu Thúy Hoa.
Tôn Ngọc Long nghe thấy Liễu Kình Vũ cũng không nói tới chuyện mỏ than thị xã Đông Giang, tâm trạng có chút tốt hơn, lại nghe thấy Liễu Kình Vũ nhắc tới Hàn Nho Siêu, y liền nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được, vậy trong Hội nghị ngày mai chúng ta sẽ thảo luận qua về chuyện này.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bí thư Tôn, Chủ nhiệm Hàn rất chú ý đến chuyện này. Đề nghị của tôi là chúng ta lập tức thông báo cho nhà giam số ba thành phố Liêu Nguyên bảo bọn họ lập tức thả người. Đồng thời thành phố chúng ta phái xe chuyên dụng đưa bọn họ trở về. Ngày mai thị xã Đông Giang chúng ta tốt nhất cử ra một lãnh đạo có tiếng nói xin lỗi và tiến hành bồi thường gia đình Diêu Thúy Hoa. Bằng không, tôi lo chuyện này một khi bị truyền thông đưa tin, Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Đông Giang chúng ta sẽ rất bị động.
Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt của Tôn Ngọc Long liền âm trầm xuống.
Hiển nhiên, y đã hiểu được dụng ý đích thực đằng sau lời nói của Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ đang thầm nói với y, chuyện này nhất định phải giải quyết trong tối nay, một phút cũng không thể chậm trễ.
Tuy rằng khi Liễu Kình Vũ trần thuật lại cũng không nói một lời nào quá đáng, nhưng Tôn Ngọc Long lại biết, Liễu Kình Vũ đang uy hiếp chính mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Tôn Ngọc Long vô cùng phẫn nộ.
Tôn Ngọc Long lạnh lùng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi nghĩ cậu thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, hẳn là có ý thức giữ bí mật. Nếu chuyện này thật sự bị truyền thông đưa tin, như vậy Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như cậu hẳn sẽ phải gánh vác trách nhiệm hàng đầu. Tôi nghĩ cậu hẳn là hiểu rõ, hiện tại rất nhiều nhân viên công tác nhà giam cũng đã đi ngủ, nhất là các lãnh đạo nhà giam số ba thành phố Liêu Nguyên. Bọn họ không ở đó, không đi làm, ai có thể ký tên thả người, tôi thấy chuyện này vẫn nên đợi ngày mai rồi nói sau.
Liễu Kình Vũ nghe xong, liền đầy tức giận nói:
- Bí thư Tôn, đừng nói đến việc có cần giữ bí mật vụ án oan của Diêu Thúy Hoa này hay không. Tôi cho rằng, chúng ta thân là lãnh đạo Thị ủy thị xã Đông Giang, Thị xã Đông Giang chúng ta xảy ra một vụ án oan có tính chất nghiêm trọng như thế. Chẳng lẽ chúng ta không nên tích cực vì người nhà Diêu Thúy Hoa mà xử lại án sai ấy sao? Chẳng lẽ chúng ta không nên vì chuyện này mà tích cực giải quyết sao? Chẳng lẽ chúng ta không nên tự mình đi làm chút chuyện gì đó sao? Ngài cũng biết, bây giờ mỗi một phút mỗi một giây đối với người nhà Diêu Thúy Hoa mà nói đều là dày vò. Chẳng lẽ chúng ta không nên suy nghĩ vì dân chúng của chúng ta mà nỗ lực một chút sao?
Nếu như đã là án oan, mà vụ án chúng ta cũng đã làm rõ, chẳng lẽ chúng ta không nên mau chóng đưa người bị oan ra sao? Chẳng lẽ chúng ta lại không nên làm việc phải làm sao?
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dừng một chút, trầm giọng nói:
- Bí thư Tôn, nói thật, chuyện này đã khiến tôi phẫn nộ tới cực điểm. Tôi đã quyết định, trong cuộc họp báo sáng ngày mai sẽ công khai thông báo tình hình tiến triển của vụ án oan kia. Tôi muốn đưa từng người có trách nhiệm, có liên quan đến vụ án này công khai với quần chúng nhân dân, dùng sức ép của dư luận để nghiêm khắc tiến hành khiển trách hành vi xử án oan sai. Phải răn đe và đưa đám tham quan ô lại và đám bác sĩ lòng dạ hiểm độc vì suy nghĩ cho bản thân mà ngoảnh mặt làm ngơ trước vụ án có liên quan tới sinh mạng, tự do và tài sản của quần chúng nhân dân ra trước ánh sáng công lý.