Ôn Hữu Sơn thắc mắc thì thắc mắc, nhưng vẫn chấp hành chỉ thị của Liễu Kình Vũ.
Lúc Lưu Á Châu nhận được điện thoại của Ôn Hữu Sơn cũng rất sửng sốt, y nghĩ thầm: “Tại sao Liễu Kình Vũ lại để cho Ôn Hữu Sơn thông tin cho mình biết. Hắn có ý gì? Chẳng lẽ Ôn Hữu Sơn đã được hắn tin tưởng? Nhưng tại sao lại để Ôn Hữu Sơn nói cho mình biết?”
Một lát sau, Lưu Á Châu đi vào phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, cười nói:
- Chủ nhiệm Liễu, ngài tìm tôi?
Liễu Kình Vũ đáp lại:
- Đúng vậy, đồng chí Lưu Á Châu, anh tới thật đúng lúc, anh chuẩn bị đi rồi chúng ta tới một nơi thị sát.
Lưu Á Châu lập tức hỏi:
- Đi đâu?
- Anh chuẩn bị đi rồi xuống dưới chờ tôi. Đến nơi anh sẽ biết.
Trong lòng Lưu Á Châu lập tức hiểu được, hôm nay Liễu Kình Vũ nhất định có chuyện quan trọng phải làm, bởi vì hắn không nói trước với mình sẽ đi đâu. Tuy rằng không nói ra nhưng y cũng âm thầm lưu ý rồi rời khỏi văn phòng. Trở về phòng làm việc của mình, y lập tức gọi cho Nghiêm Vệ Đông:
- Phó chủ nhiệm Nghiêm, Liễu Kình Vũ nói muốn đi kiểm tra, bảo tôi xuống dưới lầu chờ hắn.
Nghiêm Vệ Đông nhướn mày:
- Hắn nói muốn đi chỗ nào kiểm tra?
Lưu Á Châu lắc đầu nói:
- Liễu Kình Vũ không nói, nhưng tôi có linh cảm, Liễu Kình Vũ đi lần này nhất định có phiền toái.
Nghiêm Vệ Đông gật đầu:
- Nếu hắn không nói thì có lẽ là như vậy. Hy vọng không phải là đi thị trấn Hắc Môi. Liễu Kình Vũ rất giảo hoạt, cậu tìm cơ hội nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho tôi.
Lưu Á Châu vội vàng nói:
- Được, có cơ hội tôi lập tức gọi điện ông.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Á Châu thu dọn đồ đạc của mình đi xuống dưới lầu. Nhìn thấy lái xe, y lập tức đảo mắt, cười nói:
- Lái xe Trần, hôm nay chúng ta đi chỗ nào?
Lái xe Trần là lái xe chuyên trách của Liễu Kình Vũ, họ Trần, gọi là Trần Đông Cường, xuất thân từ quân nhân. Trước kia phụ trách sửa chữa máy móc của Ủy ban Kỷ luật Đông Giang, là người ở bên ngoài. Nhưng sau khi Liễu Kình Vũ đến đây năm ngày, lập tức điều Trần Đông Cường làm lái xe cho hắn.
Trần Đông Cường nghe Lưu Á Châu nói thì cười nói:
- Phó chủ nhiệm Lưu, xin lỗi. Tôi cũng không biết là đi đâu. Tôi chỉ nhận được thông tin nói chờ ở dưới lầu, chắc lát nữa Chủ nhiệm Liễu sẽ nói
Lưu Á Châu nhẹ nhàng gật đầu. Trong lòng đối với mục đích của chuyến đi này càng thêm tò mò.
Một lát sau, Liễu Kình Vũ bước xuống, trực tiếp ngồi vào vị trí lãnh đạo phía sau. Lúc này Lưu Á Châu muốn ngồi ở vị trí lái phụ, như vậy tiện cho y nhắn tin cho Nghiêm Vệ Đông. Bởi vì, sau khi lên xe, chắc chắn Liễu Kình Vũ sẽ nói cho lái xe biết muốn đi chỗ nào.
Nhưng Liễu Kình Vũ lại cười nói:
- Đồng chí Á Châu không cần ngồi phía trước, xuống đây ngồi đi. Có một số việc tôi muốn trao đổi với anh.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Lưu Á Châu chỉ có thể đem di động vừa lấy ra cất lại vào túi, xuống ghế sau ngồi cùng Liễu Kình Vũ.
Sau khi lên xe, nói với Trần Đông Cường:
- Lái xe Trần, đi Trung tâm giáo dưỡng.
Lão Trần gật đầu, không nói hai lời, chân giẫm ga, chiếc xe nhanh như chớp liền xông ra ngoài.
Sau khi ô tô rời khỏi Ủy ban Kỷ luật thành phố, Liễu Kình Vũ nói với Lưu Á Châu:
- Đồng chí Á Châu, không biết anh có biết rõ về Trung tâm giáo dưỡng không?
- Đối với Trung tâm giáo dưỡng, tôi không hiểu rõ lắm.
Vừa nói, trong lòng Lưu Á Châu cũng giật mình.
Lưu Á Châu là một người cực kỳ thông minh, chuyện Trung tâm giáo dưỡng, y đương nhiên biết rất rõ ràng. Nơi này được thành lập là vi phạm quy định. Nhưng để giữ gìn ổn định của Đông Giang, nhất là vì quét sạch những “Nhân tố không ổn định” này, cho dù là trái quy định của nhà nước nhưng bọn họ vẫn âm thầm thành lập Trung tâm giáo dưỡng để dạy dỗ những dân chúng không nghe lời. Y thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại để mắt đến nơi này.
Nghe Lưu Á Châu nói như vậy, trong lòng Liễu Kình Vũ liền suy tính đến lập trường của người này. Lấy thân phận của Lưu Á Châu không thể không biết đến Trung tâm giáo dưỡng. Nhưng từ biểu hiện của y cho thấy, y không muốn nói chuyện này với hắn. Điều này có nghĩa là, y đối với hắn có phòng bị. Tại sao lại thế? Đáp án rất rõ ràng, y chọn không đứng cùng lập trường với mình.
Hiểu điều này, Liễu Kình Vũ liền thêm vài phần đề phòng với Lưu Á Châu.
Lúc này, Lưu Á Châu lại lấy di động ra, y định sẽ chơi trò chơi trước, sau đó lợi dụng sơ hở để nhắn tin cho Nghiêm Vệ Đông.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ vừa nhìn thấy liền hỏi:
- Đồng chí Lưu Á Châu, điện thoại di động của anh có thể lên mạng à?
Lưu Á Châu gật đầu:
- Có thể.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Có thể cho tôi mượn một lúc được không, điện thoại của tôi lên mạng rất lâu.
Liễu Kình vũ đã nói như vậy, Lưu Á Châu có thể làm được gì? Chỉ có thể đưa di động cho hắn.
Liễu Kình Vũ cầm lấy di động liền bắt đầu lên mạng, cho đến khi xe dừng tại cửa lớn Trung tâm giáo dưỡng, hắn mới đưa di động cho Lưu Á Châu:
- Điện thoại của anh không tệ, chắc chắn là đời mới.
Lúc này, Lưu Á Châu sao còn kịp dùng di động, chỉ có thể cùng Liễu Kình Vũ xuống xe.
Lúc nảy cửa lớn của Trung tâm giáo dưỡng đóng chặt, hai bảo vệ gác cổng đang uống chè nói chuyện, nhìn đến đám người Liễu Kình Vũ đi tới, lập tức trầm giọng nói:
- Đứng lại, các anh là ai?
Lưu Á Châu vội vàng nói:
- Lập tức gọi điện thoại cho lãnh đạo của các anh, nói Chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật đến thị sát, nói bọn họ nhanh ra tiếp đón.
Bảo vệ vừa thấy, lập tức hoảng sợ. Tuy rằng bọn họ không lăn lộn trong chốn quan trường, nhưng là trông coi cửa chính của Trung tâm, kiến thức tối thiểu về quan trường cũng phải có một chút. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật không phải nhân vật bình thường. Gã vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn gọi.
Liễu Kình Vũ chỉ tay về phía cửa chính nói:
- Mở cửa ra trước, tôi vào bên trong xem xét. Một người trong số các anh dẫn đường, người khác thông báo cho lãnh đạo trung tâm đến tìm chúng tôi.
Bảo vệ không dám không nghe, lập tức chia làm hai hướng, theo chỉ thị của Liễu kình Vũ mà làm.
Dưới sự dẫn đường của bảo vệ. lúc Liễu Kình Vũ đi vào phòng làm việc của Trung tâm giáo dưỡng, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.
Phía trước trụ sở làm việc là một tòa nhà năm tầng, có lẽ là vừa sửa sang lại, vô cùng xa hoa. Về phần bên trong, Liễu Kình Vũ đoán không kém hơn bên ngoài là bao. Nhưng sau khi đi ra phía sau Phòng làm việc trung tâm, sắc mặt của hắn xanh mét.
Hóa ra, trung tâm này thật đúng với tên gọi, có từng gian phòng đơn độc, chẳng qua những gian phòng này thật sự không thể chịu nổi.
Đây là một dạng phòng ở nhỏ của các khu nhà cao tầng trong tiểu khu, mỗi phòng cao không đủ m, chiều rộng chỉ khoảng m, chiều sâu có thể là - mét, cửa mở ở phía sau. Ánh sáng mặt trời sớm đã bị chắn hết rồi. Mỗi gian phòng phía sau đều có cửa sắt vô cùng nặng, chỉ có một lỗ hổng giống như màn hình vi tính ich, có thể là dùng để đưa cơm vào bên trong.
Vừa đứng trước gian phòng đó liền ngửi thấy một mùi tanh tưởi từ bên trong bốc ra. Có lẽ mọi người bị giam trong này ngay cả ăn, uống, đại tiểu tiện hay ngủ cũng đều ở bên trong. Liễu kình Vũ thoáng nhìn vào bên trong. Chỉ thấy ở trong cũng đặt một chiếc giường nhỏ, trên giường trải lên một cái đệm đã rách nát. Một ông lão hơn năm mươi tuổi nằm lên. Gần cửa đặt một cái thùng sắt, mùi hôi tanh từ cái thùng sắt bốc ra.
Nhìn tình cảnh này, cơn tức giận của Liễu Kình Vũ đã sôi trào.
Cho dù là nhà tù cũng không có điều kiện tệ đến như thế. Hắn biết, hiện tại có rất nhiều nhà tù có điều kiện tốt, các phạm nhân chỉ không có tự do bên ngoài, còn các điều kiện khác thật sự rất tốt, tương đối có tính người.
Nhưng mà, điều kiện của Trung tâm giáo dưỡng này không ngờ tồi tệ đến thế. Nếu ở đây lâu, thân thể không tàn phế mới là lạ.
Vừa lúc đó, một lão béo hơn bốn mươi tuổi đem theo mười người đầy mồ hôi phía sau chạy đến.
Sau khi nhìn thấy Liễu Kình Vũ, lão mập vội vàng đứng lại, vừa thở hổn hển, vừa run rẩy nói:
- Chào Chủ nhiệm Liễu, tôi Chủ nhiệm của Trung tâm giáo dưỡng, tên Lý Khúc Đức.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua chiếc bụng to của Lý Khúc Đức, trầm giọng nói:
- Đồng chí Lý Khúc Đức, gian phòng tôi đang đứng ở đây là phòng dạy dỗ của Trung tâm giáo dưỡng các ông à?
Lý Khúc Đức vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy.
Liễu Kình Vũ lại hỏi tiếp:
- Ở đây có bao nhiêu người?
Lý Khúc Đức nói:
- Có hơn ba mươi người.
- Những người này đã làm cái gì mà bị nhốt ở đây?
Liễu Kình Vũ hỏi.
Lý Khúc Đức giải thích:
- Tất cả bọn họ đều là những phần tử ngoan cố, cùng với số ít dân chúng thích gây rối.
- Bọn họ phạm pháp à?
Liễu Kình Vũ hỏi.
- Cái này…
Lần này Lý Khúc Đức không nói ra được. Y biết, hôm nay Liễu Kình Vũ đến đây chính là tìm phiền phức.