Gần như ánh mắt của đám đàn ông ở trong quán cà phê không rời khỏi thân thể của Tôn Khởi Mộng. Chiếc váy quây ôm bộ ngực tròn đầy, gần như lộ ra hơn một nửa trắng nõn tròn trịa, cổ cao thanh tú trắng ngần, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần. Gần như khiến tất cả đàn ông ở đây đều âm thầm nuốt nước bọt, còn làm cho hô hấp của đám đàn ông trở nên dồn dập, cũng là Tôn Khởi Mộng dưới chiếc váy ngắn kia lộ ra một đôi chân chân thon dài, thẳng tắp, gần như không có chút tỳ vết nào.
Nếu như nói trên máy bay, trong bộ đồng phục tiếp viên hàng không là một Tôn Khởi Mộng đoan trang, thanh lịch, dịu dàng thì giờ đây trước mắt lại là một Tôn Khởi Mộng nóng bỏng, gợi cảm nhưng tràn đầy tài trí của một người đẹp nơi công sở.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Liễu Kình Vũ và ánh mắt hâm mộ, khiếp sợ, ghen tị của đám đàn ông, Tôn Khởi Mộng cất bước đến bên Liễu Kình Vũ.
Đi đến bên cạnh Liễu Kình Vũ, Tôn Khởi Mộng chìa ra một đôi cánh tay ngọc trắng nõn, thon dài khoác lên cánh tay của Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, anh đang nhìn cái gì? Thế nào, tôi hôm nay có đẹp không?
Giọng nới của Tôn Khởi Mộng không có sự điệu đà, e lệ của những mỹ nữ thông thường mà là một giọng nói mang vẻ đắc ý và tự nhiên.
Liễu Kình Vũ lúc này chỉ có thể cười khổ gật đầu và nói:
- Ừ, rất xinh đẹp
Trong lúc nói những lời này trong lòng Liễu Kình Vũ lại đang suy nghĩ một việc, đó là “gần đây sao vậy nhỉ, luôn có cơ hội gặp gỡ mỹ nhân, chẳng lẽ dạo này mình có số đào hoa?”
Đi tới chỗ của bọn họ, Tôn Khởi Mộng gọi nhân viên phục vụ tới gọi cho Liễu Kình Vũ một ly cà phê Lam Sơn còn mình thì gọi bánh kem. Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Tôn Khởi Mộng dịu dàng cười:
- Liễu Kình Vũ rất cám ơn anh vì hôm đó trên máy bay và lúc máy bay hạ cánh đã hai lần giúp tôi, đồng thời cũng cảm ơn lãnh đạo Thị ủy Đông Giang đã bớt chút thời gian đi với tôi.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:
- Tôn Khởi Mộng , cô quá khách sáo rồi, tôi chỉ là làm việc mà tôi cảm thấy nên làm thôi mà.
Tuy rằng trước mắt là một Tôn Khởi Mộng vô cùng xinh đẹp nhưng đối với Liễu Kình Vũ mà nói thì vẻ đẹp của cô chỉ có thể coi là đẹp mắt mà thôi. Hắn tuy là một người phóng khoáng nhưng đối với phái đẹp mà nói thì vẻ đẹp của Tôn Khởi Mộng hôm nay hắn không thích lắm. Ngược lại vẻ đẹp của Tần Duệ Tiệp và Tào Thục Tuệ lại khiến hắn rung động. Đương nhiên vẻ đẹp ung dung tự tại đó của Mộ Dung Thiện Tuyết lại càng khiến hắn phải động lòng.
Cho nên tuy rằng Tôn Khởi Mộng xinh đẹp nức lòng người như thế nhưng Liễu Kình Vũ ngồi ở đối diện cô, ánh mắt thản nhiên không mảy may chút tình ý gì.
Vì giữa bọn họ chủ đề chung cũng không nhiều, hơn nữa chỉ là lần thứ hai gặp mặt nên hai người cũng không trò chuyện gì nhiều, câu được câu chăng. Ánh mắt của Liễu Kình Vũ lúc này hướng ra ngoài cửa sổ kia nơi cảnh đêm sặc sỡ, diễm lệ của thị xã Đông Giang.
Đông Giang không hổ là thị xã về đêm. Cao ốc san sát nối tiếp nhau, ánh đèn ne-on sặc sỡ, sáng loáng. Trên phố xe cộ qua lại đông đúc tạo thành một dòng ánh sáng chậm rãi bò như ốc sên. Lại tắc đường rồi.
Nhìn dòng xe cộ nhích từng bước như ốc sên bò, Liễu Kình Vũ không giấu được sự thất vọng. Đông Giang tuy rằng bề ngoài kinh tế phát triển, số lượng ô tô của dân chúng gia tăng nhanh nhưng trình độ quản lý của chính quyền Đông Giang vẫn yếu kém không theo kịp đà phát triển nên dẫn đến việc mỗi ngày vào giờ cao điểm là giao thông hỗn loạn
Lúc này Tôn Khởi Mộng nhìn về phía Liễu Kình Vũ ngồi đối diện, thấy rằng ánh mắt hắn không đặt ở mình mà đặt ngoài khung cửa sổ kia thì cô cảm thấy hối hận vì đã chọn chỗ ngồi gần cửa sổ. Vốn dĩ là hi vọng ngồi gần cửa sổ có thể khiến tâm trạng Liễu Kình Vũ tốt hơn và đặt sự chú ý lên cô thì cô mới có cơ hội chinh phục hắn. Kết quả không ngờ lại thành ra thế này.
Mà giờ khắc này cả Liễu Kình Vũ và Tôn Khởi Mộng đều không ai để ý đến một người đàn ông đẹp trai và phong độ như vầng dương đeo một đôi kính mắt màu lam nhạt đang bước vào quán cà phê. Gã ngồi xuống cái bàn ở cửa ra vào có thể nhìn thấy hai người bọn họ. Trong lúc đợi nhân viên phục vụ bưng cà phê và đồ ăn đến, người đàn ông này nhìn xung quanh, ánh mắt tự nhiên, dường như chỉ lướt qua những mỹ nhân ở trong sảnh. Cuối cùng ánh mắt gã dừng lại ở phía Tôn Khởi Mộng.
Giờ phút này nếu có người đeo đôi mắt kính của gã cũng sẽ kinh sợ mà phát hiện ra ở bên trong đôi mắt kính xuất hiện một loạt số liệu. Những số liệu này bao gồm diện tích và bố cục của quán cà phê, bao gồm cả khoảng cách giữa Liễu Kình Vũ và Tôn Khởi Mộng, chướng ngại vật, khoảng cách từ chỗ bọn họ đến cửa sổ, nhiệt độ v.v. Gần như tất cả số liệu đều hiện ra trong mắt kính của gã.
Mà cùng lúc đó, trên nóc của khách sạn Tân Nguyên cách chỗ bọn họ m, có một tay súng bắn tỉa đang ngắm thẳng về hướng Liễu Kình Vũ và Tôn Khởi Mộng . Tay súng đó quét qua thân thể hai người. Trên cổ tay của gã đeo một chiếc đồng hồ. Đồng hồ vừa có tiếng động, gã mở màn hình ra nhìn. Thì ra người đàn ông đeo kính trong quán cà phê vừa đồng bộ dữ liệu để nó xuất hiện trên chiếc đồng hồ của gã.
Người đàn ông trong quán cà phê chính là sát thủ ”Ánh mặt trời” mà tay súng còn lại là tổ trưởng “Cuồng phong” kẻ thâm hiểm và cáo già nhất.
“Cuồng phong” sau khi cẩn thận nghiên cứu tất cả các số liệu, điều chỉnh lại một lần nữa góc bắn nhưng không nổ súng ngay mà lặng lẽ chờ đợi. Vì gã biết tuy Liễu Kình Vũ ngồi ở vị trí gần của sổ nhưng Liễu Kình Vũ tính cảnh giác cao. Hắn cố ý ngồi dịch về phía sau, nửa người vây bởi cửa sổ, mặt khác nửa người còn lại giấu ở vách tường sau. “Cuồng phong” lại đang dùng súng bắn tỉa loại nhẹ, từ đường kính viên đạn cho đến âm thanh của súng đều tương đối nhỏ cho nên uy lực kém rất nhiều. Chính vì thế gã phải đợi sau khi Liễu Kình Vũ hoàn toàn lộ ra bên cửa sổ mới có thể nổ súng.
“Cuồng phong” giống như một gã thợ săn tràn đầy kiên nhẫn, im lặng chờ đợi. Trên đồng hồ của gã số liệu thực tế và các hình ảnh trên hiện trường cứ giây lại đổi mới một lần. Gã rất tự tin nhưng cũng không kiêu ngạo.
Giờ này phút này Liễu Kình Vũ vẫn như cũ, chỉ có Tôn Khởi Mộng nói chuyện. Liễu Kình Vũ cảm thấy không có vấn đề gì, hôm nay hẹn gặp Tôn Khởi Mộng chủ yếu để ám chỉ với cô rằng hắn đã có bạn gái để cô biết khó mà lui.
Tôn Khởi Mộng dù gì cũng là một sinh viên đã tốt nghiệp. Lúc còn đi học thành tích học tập cũng luôn dẫn đầu, chỉ số thông minh lại cao vì thế những ám hiệu của hắn và biểu hiện hờ hững của hắn với cô, cô đều cảm nhận được. Nhưng Liễu Kình Vũ càng như thế trái lại càng kích thích cho tính cấp tiến trong cô trỗi dậy. Từ nhỏ đến lớn cô luôn là một cô gái tự lập, tự chủ. Sau khi cô tuổi vì không quen nhìn cha cô là Tôn Ngọc Long tham ô nhận hối lộ thì nhất mực đoạn tuyệt gia đình, tự lực cánh sinh tự bước trên con đường của chính mình. Cô tự đi làm thêm để có kinh phí hoàn thành việc học hành của mình, lại tự mình tìm được hai công việc để nuôi sống bản thân. Cô chưa bao giờ chịu thua.
Nhìn Liễu Kình Vũ đối với mình hứng thú không lớn, trong đầu Tôn Khởi Mộng liền suy nghĩ và tự hỏi làm thế nào mới có thế khiến Liễu Kình Vũ có hứng thú với mình. Đột nhiên Tôn Khởi Mộng nghĩ ra một kế. Cô đứng dậy nhìn Liễu Kình Vũ và nói:
- Tôi đi vệ sinh một lát, anh chờ tôi nhé.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu.
Tôn Khởi Mộng đứng dậy. Lúc đi đến cạnh bàn, cô cố ý nghiêng gót giày cao gót. Cô kêu lên đồng thời ngã sấp người về phía trước.
Tôn Khởi Mộng đang đánh cược. Cô cược rằng Liễu Kình Vũ sẽ cứu cô. Đương nhiên nếu hắn không cứu thì cô sẽ ngã ra đất mất.
Tôn Khởi Mộng đã cược đúng vì vừa lúc thân người cô đổ về phía trước, Liễu Kình Vũ đã phát hiện ra và rất nhanh chóng lướt nhanh ra phía ngoài rồi đứng dậy ôm lấy thân thể Tôn Khởi Mộng, đề phòng cô ngã ra đất.
Cho dù là Liễu Kình Vũ đã nhìn ra Tôn Khởi Mộng cố ý ngã, hắn vẫn đỡ lấy cô bởi vì trong mắt của Liễu Kình Vũ phái đẹp phải được nâng niu và bảo vệ.
Nhưng mà, vừa lúc đó, ở trên nóc tòa nhà đối diện, “Cuồng phong” vẫn thông qua ống ngắm nhắm ngay Liễu Kình Vũ, không do dự mà bóp cò súng. Bởi vì Liễu Kình Vũ phải cứu Tôn Khởi Mộng, cho nên thân thể hắn đã lộ ra sau khung kính cửa sổ, mà giờ khắc này, vì gió lùa, cửa sổ thủy tinh là mở rộng ra .
Viên đạn trong nòng súng được bắn ra với tốc độ cao trên không trung, xẹt qua một đường parabol, hướng về đầu của Liễu Kình Vũ bắn thẳng đến.
Nhưng cũng vào lúc này khi đang ôm Tôn Khởi Mộng, trong lòng Liễu Kình Vũ đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm. Hắn cảm thấy sự nguy hiểm đang nhanh chóng hướng đến mình.
Trong tình cảnh này, Liễu Kình Vũ không chút do dự để Tôn Khởi Mộng ngã nhào vào lòng mình đồng thời dùng thân thể che chắn cho Tôn Khởi Mộng.
Vừa lúc đó, giòn vang một âm thanh vang lên, viên đạn đã găm thẳng lên trên chiếc ghế sa lon trống không.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Liễu Kình Vũ lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra. Dù sao, hắn trên chiến trường đã có quá nhiều trải nghiệm.
Ở thời khắc nguy hiểm này, Liễu Kình Vũ lập tức muốn né tránh, nhưng mà ngay lúc này, hắn dường như nghe từ phía xa xa lại truyền đến tiếng va chạm giữa chốt súng và nòng súng.
Hắn biết rằng, có một viên đạn bắn ra, nếu như bây giờ hắn mau chóng né đi, tuyệt nhiên không có vấn đề gì, nhưng đối phương nếu là nhắm ngay mình bóp cò, như vậy Tôn Khởi Mộng chỉ sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Mà giờ khắc này, Tôn Khởi Mộng bị Liễu Kình Vũ ôm đến té nhào vào lòng, trong lòng lập tức miên man bất định, thầm nhủ: "Liễu Kình Vũ à, anh rốt cuộc muốn làm cái gì vậy, không phải muốn trước mặt mọi người đẩy ngã tôi sao? Thật là điên rồ. Tôi chưa chuẩn bị tâm lý đâu. Không được, tuyệt đối không được, tôi không phải là người tùy tiện."
Vừa nghĩ, Tôn Khởi Mộng vừa lấy tay đẩy Liễu Kình Vũ ra.
Viên đạn, lại vẽ ra một đường parabol, nhắm thẳng lưng của Liễu Kình Vũ bay tới, càng ngày càng gần...