Khi Liễu Kình Vũ nhận lấy di động của Vương Què, nghe xong cuộc ghi âm, lập tức giận đến nghiến răng. Hắn rất không ngờ, Vu Khánh Sinh là một cán bộ cấp Cục, vì bao che những thuộc hạ tham ô bại hoại này, không ngờ sử dụng chiêu thức giết người ác độc như thế, muốn hoàn toàn giết chết mình cho bằng được, đây quả thực quá to gan lớn mật rồi.
Một bên ra lệnh mọi người tiếp tục hướng về Thị xã Đông Giang, Liễu Kình Vũ một bên gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu, đem chuyện của Vu Khánh Sinh báo cáo một lần cho Hàn Nho Siêu biết, sau khi Hàn Nho Siêu nghe xong trầm giọng nói:
– Ừ, chuyện này tôi biết rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ dẫn người hướng về Thị xã Đông Giang tiếp tục xuất phát.
Trên đường chạy tới Thị xã Đông Giang vô cùng thuận lợi.
Điện thoại di động của Liễu Kình Vũ ngoại trừ lúc gọi điện cho Hàn Nho Siêu là có mở máy một chút, thời gian khác vẫn duy trì trạng thái tắt máy, sau khi vào đến nội thành mới mở lại di động.
Điện thoại di động của Liễu Kình Vũ vừa mới mở ra không lâu, di động vang lên, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra xem, là Tôn Ngọc Long gọi điện thoại tới:
– Liễu Kình Vũ, cậu ở đâu rồi? Trở về mau, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Đằng đang ngồi chờ cậu tại văn phòng Ủy ban của chúng tôi đấy. Cậu không đến, hội nghị thường vụ không có cách nào bắt đầu được.
Liễu Kình Vũ có chút nghi hoặc nói:
– Bí thư Tôn, hôm nay tôi có một số việc nên chậm trễ, thật sự là ngại ngùng quá.
Tôn Ngọc Long có chút không kiên nhẫn nói:
– Vậy cậu cũng nhanh chút đi, tất cả mọi người ở đây đợi cậu đã ba, bốn tiếng đồng hồ rồi.
Liễu Kình Vũ vội vàng nói:
– Được được, tôi lập tức tới ngay.
Ngay thời điểm Liễu Kình Vũ vội vã chạy tới tòa nhà Thị ủy, so với hắn Vu Khánh Sinh đã về sớm hơn nửa tiếng đồng hồ, đang ngồi ở trong phòng hội nghị thường vụ khoảng chừng hơn nửa tiếng rồi, y vẫn muốn tìm thời gian nói cho Tôn Ngọc Ngọc biết tình hình có sự biến đổi ở Thị trấn Hắc Môi, nhưng lúc này không biết vì sao, tất cả các Ủy viên thường vụ khi bước vào hội nghị thường vụ đều bị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Đằng Kiến Hoa yêu cầu tất cả di động phải tắt máy hết và đưa nộp lên trên.
Yêu cầu này làm cho Vu Khánh Sinh vô cùng buồn bực, bởi vì y không thể dùng di động tiến hành thông báo với Tôn Ngọc Long. Vu Khánh Sinh muốn thông qua thời gian đi nhà vệ sinh, tiến hành báo cáo cho Tôn Ngọc Long, kết quả Ủy ban Kỷ luật tỉnh có yêu cầu nghiêm khắc, là hôm nay trong hội nghị thường vụ, tất cả các ủy viên thường vụ nhất định phải từng người một đi nhà vệ sinh, hơn nữa chỉ có thể đi nhà vệ sinh đã định sẵn, trước cửa nhà vệ sinh có chuyên viên của Ủy ban Kỷ luật đứng trực tại chỗ, bảo đảm mỗi lần trong nhà vệ sinh chỉ có một người thôi.
Tất cả các Ủy viên thường vụ Thị xã Đông Giang đang ngồi tại đây, đều có cảm giác sẽ có gió thổi mưa giông trước cơn bão, bởi vì hành động lần này của Ủy ban Kỷ luật thật sự là quá đột nhiên, hơn nữa người của Ủy ban Kỷ luật mới sáng sớm đã chạy tới Thị xã Đông Giang, theo sau là phương thức đột nhiên tập kích, từng bước từng bước bắt tất cả các Ủy viên thường vụ Thị ủy Thị xã Đông Giang tới hội nghị thường ủy.
Theo sau, mọi người bắt đầu cuộc chờ đợi mỏi mòn, mọi người đang đợi Liễu Kình Vũ và Vu Khánh Sinh đến. Bởi vì Đằng Kiến Hoa đã nói rất rõ, hôm nay phải mở một cuộc họp đặc biệt chống tham nhũng, học tập các chỉ thị quan trọng của Tỉnh ủy về chống tham nhũng, nên nhất định phải đợi toàn bộ mọi người đến đông đủ, sau đó mới bắt đầu cuộc họp được..
Trong tình huống này, mọi người chỉ có thể cùng chờ đợi.
Sau khi Liễu Kình Vũ chạy đến, Đằng Kiến Hoa trầm giọng nói:
– Tốt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu dự cuộc họp chống tham nhũng. Đầu tiên, chỗ này của tôi có một phần văn kiện của Tỉnh ủy, mỗi người một bản xem qua một chút trước đi.
Theo sau, nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật đem tài liệu sao chép phát cho mỗi người một phần.
Khi các ủy viên thường vụ Thị xã Đông Giang xem hết phần tài liệu này, tất cả đều cảm giác được tâm trạng nặng nề quá, bởi vì trong văn kiện này của Tỉnh ủy, Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào dùng giọng điệu vô cùng nghiêm khắc thể hiện Tỉnh ủy kiên quyết phản kích thế lực và thành phần hủ bại.
Sau khi mọi người xem xong tài liệu, Đằng Kiến Hoa nói:
– Được rồi, sau đây xin mời các ủy viên thường vụ Thị xã Đông Giang phát biểu ý kiến của mình.
Đầu tiên là Tôn Ngọc Long lên tiếng:
– Phó chủ nhiệm Đằng, tôi cho là toàn thể các ủy viên thường vụ Thị ủy Thị xã Đông Giang chúng tôi hẳn là thật sự học tập và hiểu được tinh thần hội nghị của Tỉnh ủy lần này, nghiêm khắc làm việc theo các mục chế độ điều lệ, tuyệt đối không ăn hối lộ trái pháp luật, tham ô bại hoại.
Tôn Ngọc Long phát ngôn lưu loát, rất là chính khí nghiêm nghị, nói khoảng chừng hơn mười phút mới dứt lời. Theo sau, các ủy viên thường vụ Thị ủy Thị xã Đông Giang mới từng người lên tiếng, đều nghiêm khắc khiển trách các hành vi bại hoại, mạnh mẽ ủng hộ công tác chống tham nhũng.
Đến lượt Liễu Kình Vũ lên tiếng, Liễu Kình Vũ chỉ có điều sơ lược nói một câu:
– Chống tham nhũng, cái cần phải xem chính là biểu hiện và hành động thực tế, nếu từng cán bộ có thể đem lời mình vừa nói ra dùng ở chỗ thực tế, như vậy Hoa Hạ chúng ta cũng sẽ không hề tồn tại tham quan.
Vô cùng đơn giản một câu, lại ẩn chứa một mũi nhọn vô cùng sắc bén
Rất nhiều ủy viên thường vụ ở đây sau khi nghe xong cảm thấy rất bất mãn.
Vu Khánh Sinh vì sự việc tại Thị trấn Hắc Môi, đã rất bất mãn với Liễu Kình Vũ, nên trực tiếp phản kích nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, nếu theo như lời nói của anh, các lời nói vừa rồi chống tham nhũng của Bí Thư Tỉnh ủy Tăng và Phó chủ nhiệm Đằng, dựa theo Logic của anh, có phải là nói họ đang nói dối hay không? Thái độ biểu đạt của họ cũng không thực hiện đến chỗ thực tế phải không?
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
– Đồng chí Vu Khánh Sinh, đây chẳng qua là lý giải của ông, tôi không có nói như vậy. Nhưng tôi có thể khẳng định mà nói, trong hội nghị thường vụ của chúng ta, trong các ủy viên thường vụ ngồi đây, tuyệt đối có người nói tiếng người không làm việc người, ăn cơm người nhưng ị ra phân không giống người, bình thường chỉ biết lục soát vơ vét trơn sạch của người dân, khiến đời sống của người dân không ra gì cả, oán hận đầy đường. Hy vọng ở đây có đồng chí nào như vậy thì hãy ráng nghiêm túc suy nghĩ lại hành vi của mình một chút đi, lời nói của tôi, chỉ nhằm vào người như vậy mà nói thôi.
Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Vu Khánh Sinh lập tức hung hăng vỗ bàn một cái:
– Liễu Kình Vũ, anh không nên ở chỗ này chỉ trỏ chửi mắng người khác. Tôi cho anh biết, tôi Vu Khánh Sinh này đi chính ngồi thẳng, không e ngại bất cứ kẻ nào nói xấu, không e ngại Ủy ban Kỷ luật điều tra. Cây ngay không sợ chết đứng, trọc giả tự trọc, chính anh cũng chưa chắc thanh chính liêm minh tới đâu.
Sắc mặt của Liễu Kình Vũ cũng âm trầm xuống:
– Đồng chí Vu Khánh Sinh, theo như cách nói của ông, vậy ông thật sự là một quan tốt.
Vu Khánh Sinh đứng thẳng sống lưng lên nói:
– Đương nhiên, nói cách khác, tôi dùng cái gì để trúng tuyển vào danh sách cán bộ Thị trấn top toàn Thị xã, dùng cái gì để vào được danh sách Bí thư Đảng ủy Thị trấn top toàn thành phố.
Liễu Kình Vũ cười lạnh nói:
– Thật ngại quá, cái này tôi thật khó mà nói đấy, dù sao, cách nhìn của mỗi người khác nhau, mà cách nhìn của các lãnh đạo bên Thành phố Liêu Nguyên cũng có thể bị lệch lạc. Ồ, đúng rồi, đồng chí Vu Khánh Sinh, tôi muốn hỏi ông, ông có quen biết một người tên Vương què không vậy?
– Vương què?
Nghe được cái tên này, Vu Khánh Sinh cảm giác đầu óc mình lập tức bị ùng một tiếng. Cho tới giờ phút này, y mới đột nhiên ý thức được, Liễu Kình Vũ đã đột phá sự phong tỏa dày đặc của Vương què, sau đó mới chạy tới Thị ủy này, như vậy có phải là hành động của Vương què đã bị thất bại rồi? Nếu Vương què đã thất bại, vậy Vương què đã an toàn trốn thoát chưa vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại nghi vấn hiện ra trong đầu của Vu Khánh Sinh, ót của y lập tức bắt đầu ào ạt đổ mồ hôi.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại tiếp tục hỏi:
– Đồng chí Vu Khánh Sinh, ông không biết Vương què à?
Vu Khánh Sinh cắn răng nói:
– Vương què là ai, tên này nghe sao mà tục quá vậy.
Liễu Kình Vũ cười:
– Xem ra, trí nhớ của đồng chí Vu Khánh Sinh thật là không tốt rồi. Ông luôn miệng nói không biết Vương què là ai, nhưng Vương què lại nói hắn quen biết ông đấy, còn nói ông sai khiến hắn đi làm một việc đáng lẽ không nên làm. Tôi đã nói như vậy, đồng chí Vu Khánh Sinh ông đã nhớ ra chưa?
Vu Khánh Sinh nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, mồ hôi trên ót càng nhiều.
Sắc mặt y có chút khó coi nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, lời nói của anh có chút lạc hướng rồi, hôm nay chúng ta dưới sự dẫn dắt của Phó chủ nhiệm Đằng, đang thảo luận về việc chống tham nhũng đấy.
Nói tới đây, Vu Khánh Sinh nhìn và nói với Đằng Kiến Hoa:
– Phó chủ nhiệm Đằng, tôi xem chúng ta nên trở lại vấn đề chính đi.
Nhưng mà, khiến y thật không ngờ chính là, Đằng Kiến Hoa nghe y nói xong, lại lắc đầu nói:
– Không gấp gáp, không gấp gáp, tôi bây giờ thật ra muốn nghe đồng chí Liễu Kình Vũ kể tiếp chuyện này như thế nào. Xem ý của cậu ấy, giữa hai người như có chút hiểu lầm rồi, nếu có chút hiểu lầm, nên giáp mặt giải thích rõ ràng là tốt nhất.
Sắc mặt Vu Khánh Sinh càng thêm khó coi.
Tôn Ngọc Long thấy sắc mặt khó coi của Vu Khánh Sinh, biết rằng Vu Khánh Sinh đã làm việc sai trái rồi, và rất có thể đã bị Liễu Kình Vũ nắm được chứng cứ, y lập tức nói:
– Phó bí thư Đằng, tôi nghĩ giữa các Ủy viên thường vụ có chút mâu thuẫn hiểu lầm là chuyện thường xảy ra thôi, chúng ta không nên nghiêm túc như vậy, nếu không quan hệ hòa thuận giữa mọi người ở đây sẽ không có lợi lắm. Tôi xem chuyện này chúng ta bỏ qua đừng nhắc đến nữa.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc nhìn Tôn Ngọc Long một cái nói:
– Đồng chí Tôn Ngọc Long, tôi muốn hỏi ông, nếu ông bị mấy chục người cầm dao nhọn và gậy sắt vây đánh cho tới khi ông chết tại chỗ, thậm chí còn dùng đến súng nữa, vậy ông cho rằng ông có thể mỉm cười rồi bỏ qua chuyện này không? Nếu ông thực sự có độ lượng lớn như vậy, tôi đây Liễu Kình Vũ hật sự rất rất khâm phục ông đấy. Nhưng tôi có thể khẳng định rõ ràng nói cho ông biết, tôi Liễu Kình Vũ này không có độ lượng lớn như vậy đâu. Hôm nay, ngay trước mặt Phó chủ nhiệm Đằng, tôi hy vọng Phó chủ nhiệm Đằng có thể giúp tôi chủ trì và trả lại sự công bằng cho Liễu Kình Vũ này.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp lấy ra di động của Vương què, mở bản ghi âm cuộc đối thoại giữa Vương què và Vu Khánh Sinh, đồng thời, đem toàn bộ lời khai mà Vương què đã ghi khi ngồi trên xe giao cho Đằng Kiến Hoa.
Đằng Kiến Hoa cẩn thận cầm lấy và sau khi xem xong lời khai của Vương què, mắt nhìn về phía Vu Khánh Sinh nói:
– Đồng chí Vu Khánh Sinh, đối với cuộc đối thoại của anh và Vương què, anh thấy thế nào, anh cho rằng đây là thật hay giả?
Vu Khánh Sinh lập tức hóa rồ, bởi vì y rất rõ ràng, Liễu Kình Vũ vừa phát ra cuộc ghi âm kia, tuyệt đối là nguyên bản cuộc nói chuyện của mình và Vương què rồi.
Chẳng qua Vu Khánh Sinh cũng là loại người hung ác, cho dù Liễu Kình Vũ đã lấy được chứng cớ, y nhất định đến chết cũng không nhận tội, lập tức lớn tiếng nói:
– Phó chủ nhiệm Đằng, đoạn đối thoại này của Liễu Kình Vũ tuyệt đối là giả tạo, không đủ để tin.
Đằng Kiến Hoa lạnh lùng liếc nhìn Vu Khánh Sinh một cái, trực tiếp đem lời khai đưa tới trước mặt Vu Khánh Sinh, tức giận nói:
– Nếu nói cuộc đối thoại này là giả đấy, chẳng lẽ lời khai trong này cũng là giả dối sao? Anh tự nhìn xem.