Đường Thiệu Cương nói xong, sắc mặt của Liêu Kính Đông và Tôn Ngọc Long lúc ấy liền thay đổi.
Lúc này, Đường Thiệu Cương nói tiếp:
– Ở thị xã Đông Giang, có rất nhiều người quá kiêu ngạo rồi, vì lợi ích của mình và tập đoàn nhỏ, không kiêng nể gì, ăn hối lộ trái pháp luật, cùng một giuộc với nhau, đối với chuyện này Tỉnh ủy làm sao có thể không biết đi điều tra. Chẳng qua những người khác vì lợi ích hun tâm, cứ thế mà mơ tưởng đối kháng Tỉnh ủy, muốn lợi dụng tập đoàn lợi ích khổng lồ mà bọn họ dệt nên để xây dựng ổn thỏa nhất, trên con đường tham nhũng an toàn, do đó đảm bảo lợi ích dài lâu.
Nhưng mà, những người này cũng không nghĩ đến, khi lợi ích của nhân dân cứ nhiều lần lặp đi lặp bị xâm phạm, khi chỗ đó có người không ngừng tìm hiểu, dù là đồ ngốc đều có thể biết được địa phương này tuyệt đối có vấn đề nghiêm trọng, cho dù là có sự bao che của lãnh đạo Thành ủy thì đã sao. Chẳng lẽ bọn họ không biết suy nghĩ một chút, vấn đề nguồn năng lượng là một bố cục chiến lược toàn Tỉnh, Tỉnh ủy sao lại có thể chẳng quan tâm hỏi han? Nhất là chất lượng tài nguyên mỏ than của Thị trấn Hắc Môi rất có tiếng trong toàn tỉnh Bạch Vân đấy, lãnh đạo Tỉnh ủy sao có thể không biết được nơi này.
Nghe đến đây, Liêu Kính Đông đã hoàn toàn hiểu được ý của Đường Thiệu Cương, y tràn đầy tức giận nhìn nói với Đường Thiệu Cương:
– Chủ tịch Đường, nói như vậy, ông là gián điệp của Tỉnh ủy phái xuống tới đây? Lúc trước ông và chúng tôi cùng nhau hợp tác, các hành động chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao? Nhưng tôi biết rõ, số tiền ông tham ô nhận hối lộ tương đối cao đấy, chẳng lẽ Ủy ban Kỷ luật tỉnh đối với việc này không biết một chút nào sao?
Lúc này, Đằng Kiến Hoa nói:
– Đương nhiên biết rồi, Đường Thiệu Cương mỗi khi tham ô nhận hối lộ một món tiền, tất cả trước tiên đều được chuyển vào trong tài khoản mà Ủy ban Kỷ luật tỉnh chuyên môn mở cho Đường Thiệu Cương, về phần tất cả thông tin chủ mỏ than và các cán bộ đút lót Đường Thiệu Cương, Đường Thiệu Cương sớm đã tiến hành báo cáo với Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Cho nên, sự tồn tại của Đường Thiệu Cương cũng không có tạo ra nhiều tổn thất, ngược lại khiến Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đối với tình hình của Thị xã Đông Giang càng thêm hiểu rõ hơn.
Sau khi Liêu Kính Đông và các ủy viên thường vụ nghe xong, sắc mặt tất cả đều thay đổi. Ai cũng thật không ngờ, Đường Thiệu Cương ẩn núp sâu như vậy, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Đằng Kiến Hoa giải thích xong, tất cả đám người Liêu Kính Đông đều bị mang đi, trong phòng họp lập tức lại yên lặng trở xuống.
Có đến năm ủy viên thường vụ Thị ủy bị khởi tố, hơn nữa Tôn Ngọc Long tạm thời bị đình chỉ chức vụ, chuyện này đối với toàn bộ quan trường Thị xã Đông Giang mà nói, tuyệt đối là một trận động đất rất mạnh. Phải biết rằng, tuy Tôn Ngọc Long lần này không có bị khởi tố, nhưng cũng không có nghĩa là y sẽ không bị khởi tố. Bởi vì gần như tất cả các ủy viên thường vụ Thị xã Đông Giang đều biết rằng, Tôn Ngọc Long tuyệt đối là đại ca của bọn họ, chẳng qua là Tôn Ngọc Long ẩn núp rất tốt, không có bất kỳ ai có thể quơ được bất cứ bằng chứng nào. Hơn nữa khi y tham ô nhận hối lộ, y không bao giờ trực tiếp giao dịch cùng người khác, đều tiến hành thông qua người đại diện. Mà sự khống chế với mấy người đại diện này, Tôn Ngọc Long làm tương đối đúng chỗ, không người nào có thể địch nổi.
Chính vì như thế, tuy tất cả mọi người biết thân phận của Tôn Ngọc Long, nhưng cho dù là bọn họ bị khởi tố rồi, cũng không người nào chịu khai ra Tôn Ngọc Long. Vì bọn họ cũng đều biết, Tôn Ngọc Long là người có thân phận, là người có bối cảnh, chỉ cần Tôn Ngọc Long không xảy ra vấn đề, bọn họ vẫn có thể nghĩ biện pháp giảm bớt hình phạt hoặc là có thể được cứu ra. Hơn nữa cho dù là khai ra Tôn Ngọc Long, cũng tìm không ra bằng chứng chính xác của y, không những không thể lập công, mà còn có thể bị Tôn Ngọc Long biết được mà gặp phải uy hiếp sinh tử.
Cho nên, Tôn Ngọc Long cho đến giờ vẫn là an toàn đấy.
Tuy nhiên lúc này, tất cả các ủy viên thường vụ đối với tương lai của Tôn Ngọc Long ở Thị xã Đông Giang tràn đầy bi quan. Dù sao, Thị xã Đông Giang đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, chắc chắn là Tôn Ngọc Long không thể tiếp tục nhậm chức tại đây rồi, tất cả mọi người đang suy tư sau này phải chung sống với Tôn Ngọc Long như thế nào, tự hỏi chính mình nên đi nơi nào hoạt động để tranh thủ một vị trí tốt hơn.
Không khí quái dị tràn lan khắp phòng họp.
Lúc này, Đằng Kiến Hoa nói:
– Các vị ủy viên thường vụ, tôi tin rằng hôm nay kinh nghiệm bản thân gặp phải trường hợp này, tất cả mọi người hẳn đã rất rõ thái độ của Tỉnh ủy. Thái độ của Tỉnh ủy là sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành vi bại hoại này, cho dù là phía trên có người bao che nâng đỡ, muốn làm việc ẩu đả, tốt nhất nên suy nghĩ lại một chút xem đối phương có thể bảo hộ được cho anh không, bởi vì chưa biết được người ta có khả năng tự bảo vệ mình không.
Nói tới đây, âm thanh Đằng Kiến Hoa đề cao mấy phần:
– Tôi hy vọng hôm nay các ủy viên thường vụ còn lại, có thể đoàn kết một lòng với nhau, đợi cho sau khi bộ máy mới của Thị xã Đông Giang điều phối chỉnh tề lại, cùng nhau làm cho kinh tế của Thị xã Đông Giang tiến bước lên trên. Được rồi , bây giờ tan họp đi.
Đằng Kiến Hoa nói xong, cất bước đi ra ngoài.
Ngay khi hội nghị Thường vụ thị ủy bên Thị xã Đông Giang này đã xảy ra sự kiện khởi tố quy mô lớn như vậy, bên hội nghị Thành ủy TP Liêu Nguyên, dưới sự đích thân trấn giữ của Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu, cũng có hai ủy viên thường vụ Thành ủy trực tiếp bị khởi tố. Một người làTrưởng ban thư ký Thành ủy Đới Vệ Bình, một người khác là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên Quách Thiên Minh, hai người này đều bị khởi tố. Tỉnh ủy muốn cảnh cáo không tiếng động với Lý Vạn Quân, khi Lý Vạn Quân nghe được kết quả này, sắc mặt âm trầm đến sợ người, trong ánh mắt lửa giận nghi ngút, lại không thể làm gì, vì hội nghị hôm nay là đích thân Tăng Hồng Đào tự mình trấn giữ, đích thân Hàn Nho Siêu đọc tên nhân viên bị khởi tố, và trực tiếp lấy ra rất nhiều chứng cớ, điều này làm cho Lý Vạn Quân muốn bao che cũng không dám ra mặt.
Quá trình khởi tố này rất ngắn ngủi, nhưng kế tiếp là thời gian học tập chỉ thị của Trung ương liên quan đến phương diện chống tham nhũng rất dài dòng, có hai người Tăng Hồng Đào và Hàn Nho Siêu ở đây, không ai dám thả lỏng, cho nên, toàn bộ buổi sáng, hội nghị thường vụ Thành ủy bên TP Liêu Nguyên gần như không người nào có thể liên lạc với bên ngoài, cho nên, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với Thị xã Đông Giang.
Khoảng h trưa, hội nghị bên Thị xã Đông Giang và bên TP Liêu Nguyên tất cả đều đã giải tán.
Sau khi Tôn Ngọc Long rời khỏi phòng họp, lên xe chuyên dụng của mình, trên đường trở về liền bấm điện thoại gọi cho Lý Vạn Quân, trước tiên đem tình hình vừa xảy ra bên Thị xã Đông Giang báo cáo cho Lý Vạn Quân biết.
Sau khi Lý Vạn Quân nghe xong, tức giận tới mức trực tiếp phát điên lên nói tục:
– Tôi nhổ vào, Tăng Hồng Đào và Hàn Nho Siêu chẳng phải là thứ gì cả, hai thằng khốn kiếp này hợp sức chỉnh đốn chúng ta rồi, đây là muốn đưa chúng ta đến cùng đường.
Tuy nhiên sau cơn giận trôi qua đi, Lý Vạn Quân liền khôi phục lý trí rất nhanh, lập tức nói:
– Lão Tôn à, chuyện này tôi xem không đơn giản chút nào đâu, trước kia vì sao bọn Tăng Hồng Đào họ không dám áp dụng hành động nào, vì sao lúc này lại đột nhiên hành động như vậy.
Sau khi Tôn Ngọc Long nghe xong, cũng nhíu chặt mày lại:
– Đúng vậy, Bí thư Lý, ngài vừa nói như vậy tôi cũng có cảm giác rất lạ, vì sao lần này Tỉnh ủy đột nhiên áp dụng hành động lớn như vậy, chẳng lẽ bọn họ không có chút e dè nào với chúng ta à?
Lý Vạn Quân trầm mặc thật lâu sau đó, đột nhiên vỗ mạnh trán, trong âm thanh mang theo vẻ run rẩy nói:
– Tôi nhớ ra rồi, lúc trước, sở dĩ Tỉnh ủy vẫn không dám động thủ đến Thị trấn Hắc Môi và Thị xã Đông Giang, bởi vì bọn họ lo lắng lợi nhuận khổng lồ của chúng ta tại Thị trấn Hắc Môi sẽ trực tiếp chuyển ra nước ngoài không trở về nữa, như vậy sẽ tạo ra tổn thất rất lớn, bây giờ, tất cả tiền của chúng ta đã sáp nhập vào tài khoản của Tỉnh và Tập đoàn Tân Nguyên cùng nắm trong tay, rất có thể Tỉnh ủy đã biết rõ điều này, cho nên bọn họ mới không kiêng nể chút nào hết.
Tôn Ngọc Long nghe được sự phân tích của Lý Vạn Quân, lúc ấy sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn hết ra ngoài, âm thanh cũng run rẩy lên:
– Bí thư Lý…Lý, ý của ngài không phải là nói, số tiền chúng ta đầu tư vào Tập đoàn Tân Nguyên kia có thể sẽ xảy ra vấn đề chứ?
Lý Vạn Quân dùng sức gật đầu:
– Đúng vậy, khả năng này rất có thể. Tôn Ngọc Long, cậu lập tức thông báo cho bạn học cũ Ngô Lượng Khoan, kêu anh ta tìm cách nhanh nhất, lập tức rút lại số tiền chúng ta đầu tư vào hạng mục của Tập đoàn Tân Nguyên, và đem số tiền đó chuyển nhanh đi nước ngoài.
Tôn Ngọc Long vội vàng gật đầu:
– Được, Bí thư Lý, tôi lập tức xử lý ngay.
Nói xong, Tôn Ngọc Long lập tức cúp điện thoại, sau đó gọi điện cho bạn học cũ Ngô Lượng Khoan.
Nhưng mà, cảnh tượng khiến Tôn Ngọc Long buồn bực nhất xuất hiện.
Điện thoại của Ngô Lượng Khoan trong trạng thái tắt máy. Lần này, Tôn Ngọc Long sốt ruột rồi, y lập tức vận dụng mối quan hệ của mình, đã điều tra được một chút hành tung của Ngô Lượng Khoan. Nhưng mà, khiến Tôn Ngọc Long thật không ngờ chính là hiện giờ Ngô Lượng Khoan đã ngồi trên chuyến bay đi nước Mỹ, bây giờ máy bay đã đáp xuống bên nước Mỹ rồi.
Tôn Ngọc Long gấp đến nỗi dậm chân:
– Ngô Lượng Khoan à Ngô Lượng Khoan, rốt cuộc ông đang đùa cái gì vậy? Vì sao đi mà không từ giã một tiếng, số tiền lớn kia bây giờ phải làm sao đây.
Nghĩ đến đây, Tôn Ngọc Long lập tức ý thức được, bên Ngô Lượng Khoan rất có thể xuất hiện chút việc ngoài ý muốn, lập tức y liền gọi điện thoại cho đám người quan hệ mật thiết đáng tin cậy của y, kêu bọn họ lập tức dẫn người tới nhà Ngô Lượng Khoan, bắt cóc người nhà của Ngô Lượng Khoan làm con tin, từ đó mà uy hiếp Ngô Lượng Khoan mau chóng trở về nước hoặc là tiến hành thao tác đối với số tiền đó bên nước ngoài.
Giờ phút này, Tôn Ngọc Long đột nhiên có cảm giác như tự dùng dây buộc mình vậy. Bởi vì lúc trước y vì muốn che dấu chính mình và tất cả tập đoàn lợi ích khổng lồ kia, khiến bất cứ kẻ nào nhất là người của tỉnh Bạch Vân điều tra không ra được bóng dáng của bọn họ, cho nên khi bọn họ đem số tiền đó ủy thác cho Ngô Lượng Khoan tiến hành thao tác, ký kết chính là hợp đồng độc lập khống chế, nói cách khác, khoản tiền này chỉ có thể do Ngô Lượng Khoan phụ trách ký nhập và ký xuất, bất kỳ người nào đều không có quyền hạn này. Cho nên bọn họ thông qua quan hệ đại lý kiểu này, đã che dấu bóng dáng của mình rất tốt, rồi lại đem quyền khống chế số tiền đó giao cho Ngô Lượng Khoan.
Thời gian đã hơn năm tiếng đồng hồ, điện thoại của Tôn Ngọc Long vang lên, là đám tay sai gọi tới. Tay sai nói cho y biết, người nhà của Ngô Lượng Khoan ba ngày trước cũng đã di dời chỗ ở cũ rồi, hiện tại đã ra nước ngoài hết rồi.
Nghe được tin tức này, Tôn Ngọc Long lập tức liền trợn tròn mắt, trong lòng của y từ từ trầm xuống.
Tôn Ngọc Long thầm nhủ trong lòng: “Ngô Lượng Khoan à Ngô Lượng Khoan, ông là bạn học cũ của tôi đấy, ông không phải đang bịp tôi chứ. Nếu thật như vậy, tôi Tôn Ngọc Long lần này thật đúng là khóc không ra nước mắt rồi. Nhưng nếu ông không phải bịp tôi, sao lại bay đến nước Mỹ vào lúc này vậy”.