Đỗ Hồng Minh nhìn thấy Tôn Ngọc Long còn muốn chống chế, liền nói rõ hơn:
-Tôn Ngọc Long, ông đã quên ở thành phố Khải Phong ông còn có một tòa biệt thự xa hoa ư? Trong biệt thự kia cất giữ đồ đạc thật phong phú đó. Ở hiện trường chỉ kiểm kê tiền mặt thôi cũng khiến nhân viên kiểm đếm tiền tay bị chuột rút cơ đấy.
Nghe được hai từ Khải Phong và biệt thự, sắc mặt Tôn Ngọc Long liền chuyển sang trắng bệch, mồ hôi trên gáy cũng ròng ròng chảy. Nếu chỗ đấy thực sự bị Ủy ban Kỷ luật tra ra thì khoảng cách chính mình bị khởi tố cũng không xa nữa. Tuy rằng tài sản ở chỗ đó chỉ chiếm vài phần trong số tài sản của mình nhưng đó lại là nơi chứng cớ nguyên vẹn nhất. Chỉ có điều Tôn Ngọc Long nghĩ mãi không rõ, biệt thự đó y giấu rất bí mật, ngoại trừ mấy năm trước từng cùng con gái Tôn Khởi Mộng đến đó du lịch một lần, ngoài ra không còn người nào khác biết được nơi này.
Vì sao Ủy ban Kỷ luật lại biết được nơi này, không lẽ con gái đã bán rẻ mình? Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Tôn Ngọc Long sông cuộn biển gầm muốn biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
– Tôn Ngọc Long nhanh chóng ký tên đi, hiện tại bất cứ kẻ nào cũng không thẻ cứu được ông nữa rồi.
Đỗ Hồng Minh lạnh lùng nói.
Tôn Ngọc Long chỉ có thể bất đắc dĩ ký tên vào, ủ rũ, tuyệt vọng đi theo Đỗ Hồng Minh lên xe, biến mất trong bóng tối mờ mịt.
Sau khi Tôn Ngọc Long bị khởi tố, quan trường Đông Giang xảy ra chấn động lớn.
Gần như trong một ngày, quan trường Đông Giang lại có thêm cán bộ bị khởi tố, người bị tạm thời cách chức, xử lý cảnh cáo. Toàn bộ Đông Giang thần hồn nát thần tính, lòng người bàng hoàng. Nhưng mà điểm bất đồng trong lòng người chính là sau khi dân chúng Đông Giang biết được Tôn Ngọc long và rất nhiều tham quan bị khởi tố, toàn Đông Giang vang lên tiếng pháo nổ không dứt. Cùng lúc đó, nguyên nhân cũng là vì Tôn Ngọc Long và đám người đó bị Liễu Kình Vũ xử lý, khắp các ngõ ngách lớn nhỏ của Đông Giang đâu đâu cũng lan truyền tin tức đó. Tuy rằng dân chúng không biết được tin tức cụ thể nhưng họ lại có sức tưởng tượng phong phú, có người còn nói rằng Liễu Kình Vũ là sao Văn Khúc giáng trần, năm trăm năm trước, năm trăm năm sau tái thế, mọi sự đều thông suốt.
Tin đồn càng ngày càng quái dị, càng ngày càng điên cuồng. Tuy rằng tin đồn rất khoa trương, nhưng mỗi khi dân chúng nói chuyện với nhau về tin đồn này thì có thể thấy họ với Liễu Kình Vũ tràn đầy cảm kích và sự tôn kính. Bởi vì tập đoàn lợi ích do Tôn Ngọc Long cầm đầu những năm gần đây gần như nắm toàn bộ lợi ích, môi trường cạnh tranh công bằng và sự tồn tại của dân chúng bị đè nén nghiêm trọng. Dân chúng sớm đã oán khí ngất trời, chỉ có điều không có chỗ phát tiết mà cũng không dám phát tiết ra mà thôi. Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của Liễu Kình Vũ ở Đông Giang như mặt trời ban trưa, sớm đã vượt qua Bí thư Thị ủy Đường Thiệu Cương.
Sáng ngày thứ hai, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Liêu Nguyên – Khang Kiến Hùng và ba Phó ban Tổ chức Thành ủy cùng nhau dẫn theo các ủy viên thường vụ mới nhậm chức đến thị xã Đông Giang. Điều này thể hiện sự coi trọng của Ban Tổ chức Thành ủy Liêu Nguyên với Thị ủy Đông Giang.
Tại nghi thức nghênh đón, Khang Kiến Hùng tuyên bố Chủ tịch UBND Đường Thiệu Cương bắt đầu chính thức đảm nhiệm chức Bí thư Thị ủy Đông Giang, Chủ tịch thành phố do Dương Đức Lâm được Văn phòng ủy ban Tỉnh cử xuống đảm nhiệm. Đồng thời Khang Kiến Hùngcòn tuyên bố danh sách chọn người vào Ủy viên Thường vụ Thị ủy, khiến người ta kinh ngạc chính là trong danh sách đó có tên người mới nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trịnh Bác Phương, trong khi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Liễu Kình Vũ đã bị cách chức.
Kết quả này khiến các cán bộ Đông Giang trong lễ nghênh tiếp hôm nay cảm thấy hết sức kinh sợ.
Ai cũng không ngờ được, Liễu Kình Vũ thân là công thần hàng đầu trong việc đánh bại tập đoàn hủ bại ở Đông Giang lại bị miễn chức. Rất nhiều người cho rằng là Liễu Kình Vũ bộc lộ tài năng thái quá, nhất là đối với Tôn Ngọc Long đả kích quá lớn, dẫn tới chỗ dựa sau lưng Tôn Ngọc Long phẫn nộ, bèn dùng quyền lực của mình miễn chức của hắn nhằm mục đích trả thù.
Nói lý ra, mọi người đang lặng lẽ nghị luận, trong ánh mắt nhìn Liễu Kình Vũ cũng tràn đầy oán hận và khinh miệt. Trong cách nhìn của nhiều người, cách làm của Liễu Kình Vũ quá lộ liễu. Phải biết rằng, tập đoàn lợi ích khổng lồ kia ở Đông Giang đã tồn tại nhiều năm, hắn mới đến Đông Giang có nửa năm đã ra tay nhổ cỏ tận gốc, không bị trả thù mới lạ. Mấu chốt nhất chính là liên tiếp những động thái mạnh mẽ của Liễu Kình Vũ ở Đông Giang đã chạm đến lợi ích của nhiều người ở thành phố Liêu Nguyên. Bởi vậy rất nhiều người cực kỳ bất mãn với hắn, nhất là Liễu Kình Vũ đề xuất ra chế độ tài liệu thân báo của quan chức làm cho nhiều cán bộ thấy trên đầu như tăng thêm xiềng xích, khiến rất nhiều người phẫn nộ vạn phần.
Tại nghi thức nghênh đón, sau khi Liễu Kình Vũ nghe được hắn bị miễn chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thì hơi sửng sốt. Vì sự việc này không có ai thông báo trước với hắn, hắn đến bây giờ mới biết. Khi Liễu Kình Vũ nhìn thấy mọi người dưới khán đài kia nhìn mình với ánh mắt khinh thường thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn đoán chừng mình bị miễn chức rất có thể là Lý Vạn Quân giở thủ đoạn. Hắn tuy rằng rất khó chịu, buồn bực nhưng không thể hiện ra ngoài, ánh mắt vẫn vô cùng thản nhiên, vẫn kiên trì đến khi nghi thức nghênh đón kết thúc. Sau khi tham gia tiệc rượu, Liễu Kình Vũ mới trở về phòng của mình, nằm trên giường tinh thần chán nản.
Việc này rơi vào ai cũng sẽ cảm thấy bị tổn thương. Phải biết rằng, Liễu Kình Vũ là công thần hàng đầu trong việc thanh trừ thành phần hủ bại ở Đông Giang. Vì làm việc này, hắn lo lắng hết lòng, không chỉ mời tập đoàn Tân Nguyên tới, còn thông qua chú Tôn Quảng Diệu mời Ngô Lượng Khoan nhà môi giới chứng khoán vàng của phố Wall đến. Nhưng mà khi sự việc tìm ra manh mối rồi, tới lúc luận công ban thưởng, mình lại bị miễn chức. Hơn nữa không có ai cho hắn biết lý do, hắn cũng không biết con đường sau này của mình phải làm thế nào.
Liễu Kình Vũ cảm giác vô cùng đau lòng.
Liễu Kình Vũ nghĩ mãi mà không rõ, mình rốt cuộc làm sai chỗ nào. Vì sao khi thành phố Liêu Nguyên điều chỉnh nhân sự, không ai nói lời nào với mình. Khiến Liễu Kình Vũ không hiểu chính là bất kể là Tăng Hồng Đào hay Hàn Nho Siêu không ai gọi cho mình thông báo về tình hình. Chẳng lẽ bọn họ không biết mình đã bị thành phố Liêu Nguyên miễn chức sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ cảm xúc phập phồng, tuy rằng uống vào rất nhiều rượu, lại khó có thể ngủ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đột nhiên nhớ tới Tôn Khởi Mộng, người đã gửi email cho mình, hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tôn Khởi Mộng. Vừa gọi hắn vùa tự nhủ: “Liễu Kình Vũ mình không thể giống đám người ở Liêu Nguyên kia qua cầu rút ván. Lần này có thể lật đổ Tôn Ngọc Long, Tôn Khởi Mộng có công rất lớn. Cô ấy tự mình tố cáo cha mình, chắc hẳn trong lòng rất khổ sở, mình phải an ủi cô ấy”.
Nhưng mà sau khi kết nối được, vẫn là câu nói quen thuộc kia: “Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi đã khóa, xin hãy gọi lại sau”
Liễu Kình Vũ không khỏi nhíu mày : “ Cô bé Tôn Khởi Mộng này rốt cuộc làm sao vậy, vì sao vẫn tắt điện thoại”
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ căn bản không nghĩ tới, Tôn Khởi Mộng không ngờ đã ẩn thân vào bên trong một ngôi chùa cổ trong núi sâu.
Đây là một ngôi chùa cổ với toàn ni cô.
Đây là một ngôi chùa diện tích khoảng m, chia làm tiền – trung – hậu ba tầng.
Ở đàn tràng bên ngoài cao khoảng m là bức tường màu đỏ, bên trên cửa chính viết chữ: Cát Tường Am
Ỏ trong bảo điện chính giữa, Tôn Khởi Mộng quỳ gối trước Tượng Đức Phật, khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống.
Ở bên cạnh cô, một vị ni cô già mặt mũi hiền từ đang gõ mõ, âm thanh trong đại điện vọng lại
Thật lâu sau, Tôn Khởi Mộng chợt ngẩng đầu lên, lệ đẫm khuôn mặt:
– Sư phụ, con đã nghĩ kỹ rồi. Con quyết định xuất gia, từ nay về sau sẽ ở đây sống cuộc sống thanh đạm đến hết đời.
Lão ni cô nhìn Tôn Khởi Mộng kia, thở dài một tiếng nói:
– Thí chủ, ta thấy con sắc mặt đen tối, là biểu hiện trong nhà gặp đại nạn, đây có lẽ là nguyên nhân con tự sát. Ta đã cứu con rồi là hy vọng con không đi tự sát nữa, đấy là sự không trân trọng sinh mạng của mình.
Ta xem tướng con, kiếp nạn này có liên quan đến người nhà con. Bọn họ làm nhiều điều ác, kết quả lại báo ứng trên thân con. Nhưng mà con và Phật Tổ chỉ có Phật duyên năm. Nay con đã quyết định xuất gia thì ta sẽ thanh toàn cho con làm bạn với chốn thanh đèn cổ tháp này, ngày đêm cầu phúc tịnh tâm. Có lẽ sẽ giải được khốn khổ kiếp này, ngày sau sẽ có thu hoạch. Chúng ta Cát Tường Am là nơi tự do, con có thể lựa chọn hoàn tục bất cứ lúc nào.
Tôn Khởi Mộng chảy nước mắt nói:
– Sư phụ, lòng con đã chết, trần thế đã không có duyên với con, con quyết định phụng dưỡng Phật tổ cả đời.
Lão ni nói:
– Thí chủ, xin nhớ kỹ, bất cứ lúc nào nói chuyện cũng không nên nói lời tuyệt đối quá mức, nhân sinh vô thường rất nhiều chuyện phát sinh không theo ý chí của người mà biến đổi. Được rồi, ta sẽ bắt đầu tiến hành nghi thức cạo đầu cho con
Nói xong, lão ni đứng dậy, đi đến trước mặt Tôn Khởi Mộng, nắm lấy mái tóc đen dài của Tôn Khởi Mộng, hỏi lại một câu:
– Thí chủ, con nhất định phải xuất gia sao?
– Con nhất định.
Tôn Khởi Mộng nói.
Tay nâng kéo, màu đen của tóc chậm rãi rơi trên mặt đất. Nước mắt lại tràn đầy cặp mắt Tôn Khởi Mộng.
Trong đầu của Tôn Khởi Mộng cuối cùng lại hiện lên khuôn mặt của Liễu Kình Vũ, trong lòng cô yên lặng nói: “Liễu Kình Vũ sau khi nhận được tài liệu tố cáo của em, anh hẳn là đã lập công lớn. Tin rằng từ nay về sau anh trên con đường làm quan sẽ một bước lên mây. Hy vọng anh có thể cùng Mộ Dung Thiện Tuyết, Tần Duệ Tiệp, Tào Thục Tuệ có một kết cục hạnh phúc. Em và anh kiếp này không có duyên, từ nay về sau, em sẽ quên đi ký ức về anh, ở nơi thanh đèn cổ tháp này, kiếp này em và anh sẽ không còn gặp lại”.
Nhưng mà, nhân sinh vô thường, Tôn Khởi Mộng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, giờ phút này Liễu Kình Vũ đang lâm vào cảnh khốn khổ, mà cô sau này sẽ còn gặp lại Liễu Kình Vũ.