Ô tô chạy thẳng trên đường, sau hơn hai tiếng đồng hồ đã đến trụ sở Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân.
Liễu Kình Vũ một mình bước vào Phòng làm việc của Thư ký Bí thư Tăng Hồng Đào – Tần Hạo.
Lúc này, trên ghế salon trong phòng làm việc của Tần Hạo đã có bốn người, những người này gần như đang nuốt sương nhả khói, im lặng chờ đợi. Đối với những người này, Liễu Kình Vũ đều không quen biết, nhưng nhìn dáng vẻ của họ, Liễu Kình Vũ có thể đoán ra được họ đều cán bộ cấp Phó giám đốc Sở trở lên.
Nhìn thấy tình thế như vậy, Liễu Kình Vũ chào hỏi Tần Hạo trước, sau đó tự giác ngồi vào chiếc ghế phía sau, chuẩn bị xếp hàng chờ đợi.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đến, Tần Hạo lập tức cười và đi đến bắt tay nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh ngồi ở đấy đợi một chút, lúc nãy Bí thư Tăng đã giao phó, khi anh đến thì tôi sẽ dẫn anh vào luôn.
Nói đến đây, Tần Hạo nói với vị Phó Chủ tịch Tỉnh, người ở vị trí thứ nhất:
– Phó chủ tịch Trần, bởi vì có sự dặn dò của Bí thư Tăng, cho nên Liễu Kình Vũ sẽ được ưu tiên trước, mong ngài thứ lỗi.
Phó chủ tịch Trần khoát tay nói:
– Không có gì, không có gì, cứ để Liễu Kình Vũ vào trước. Lần này đồng chí Liễu Kình Vũ tại thị trấn Hắn Môi lập công lớn cho Tỉnh ủy. Không tồi, đồng chí Liễu Kình Vũ cũng không tồi.
Khi Phó chủ tịch Trần nói chuyện, còn nhìn Liễu Kình Vũ cười gật đầu, trong ánh mắt hiện lên sự thích thú phát ra từ nội tâm.
Liễu Kình Vũ cũng rất thân thiện nhìn Phó chủ tịch Trần cười cười, sau đó rất khiêm tốn ngồi vào vị trí cuối cùng.
Lúc này, ba người ngồi sau Phó chủ tịch tỉnh Trần đều nhìn Liễu Kình Vũ với thái độ ngac nhiên.
Phải biết rằng, Liễu Kình Vũ nhìn rất giống một người vừa tốt nghiệm đại học, người trẻ tuổi như vậy không chỉ nhận được sự coi trọng của Bí thư Tỉnh ủy, mà còn nhận được thiện ý và sự yêu thích của Phó chủ tịch Tỉnh Trần, người thanh niên này rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Qua hơn mười phút, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vu Kim Văn từ phòng làm việc của Tăng Hồng Đào bước ra, nhìn thấy Liễu Kình Vũ ngồi phía sau, đi tới bên cạnh hắn, đưa tay ra bắt tay Liễu Kình Vũ, cười nói:
– Tiểu Liễu à, cậu đến đây, nhanh chóng lại đây, lúc nãy Bí thư Tăng vừa nhắc đến cậu với tôi, tên nhóc cậu quả là có bản lãnh, đưa cậu đến đâu cũng có thể tạo ra vùng trời mới. Nhưng lần này cậu phải cẩn thận đấy, nhiệm vụ lần này không dễ đâu.
Liễu Kình Vũ vội vàng nói:
– Trưởng ban Vu à, cám ơn ngài nhắc nhở. Ngài yên tâm, bất luận tôi đến đâu, đảm bảo toàn tâm làm việc thật tốt. Tôi rất có lòng tin vào việc này.
Vu Kim Văn cười rất vui vẻ hài lòng, nhẹ vỗ vai Liễu Kình Vũ, nói:
– Tốt, thanh niên trẻ, có chí hướng, có lòng tin, rất tốt. Vào đi, Bí thư Tăng đang đợi cậu.
Theo sau, Liễu Kình Vũ gõ cửa bước vào, rất cung kính ngồi vào vị trí đối diện Tăng Hồng Đào.
Lúc này, Tăng Hồng Đào không có giống như trước kia đi dò xét Liễu Kình Vũ nữa, trực tiếp ngẩng đầu nhìn Liễu Kình Vũ cười:
– Thế nào rồi, Liễu Kình Vũ, lần này có phải cảm xúc lên xuống thấy thường không?
Liễu Kình Vũ mặt đỏ lên:
– Bí thư Tăng, lần này tôi hiểu lầm ngài.
Tăng Hồng Đào cười khoát tay nói:
– Hiểu lầm hay không hiểu lầm gì, tôi làm vậy cũng là để cậu có ấn tượng sâu sắc, để cậu luôn nhớ kỹ, trên quan trường, trước khi kết quả được phơi bày, không nên đưa ra quyết định gấp gáp. Hơn nữa trên quan trường, luôn luôn thay đổi, cậu phải luôn làm ra vẻ thắng không kiêu, thua không nản. Bởi vì cậu chỉ có một mình, cho dù là thiên tài đi nữa, cậu cũng không thể lúc nào cũng ở thế cao phong, trên đường đi cũng sẽ có khó khăn không thể tránh khỏi. Hơn nữa trên quan trường, đừng bao giờ đặt mình vào vị trí quan trọng nhất, bởi vì cậu có thể cảm thấy cậu làm việc khá tốt, nhưng trong mắt người khác, bất kỳ ai, bất kỳ vị trí nào cũng có khả năng thay thế, số lượng người nhắm vào vị trí đó cũng không ít.
Lần này, Tăng Hồng Đào giải thích suy nghĩ của mình rất sâu sắc, thấu rõ. Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong trong lòng rất cảm động. Hắn biết, Tăng Hồng Đào đang chỉ đường cho hắn, đừng xem những câu nói này rất đơn giản, nhưng nếu không có Tăng Hồng Đào chỉ điểm, những thứ này cũng cần bản thân dùng cái đầu và những sai lầm đi tìm hiểu tích luỹ và cảm ngộ.
Liễu Kình Vũ đầy cảm kích nhìn Tăng Hồng Đào nói:
– Bí thư Tăng, cám ơn ngài.
Tăng Hồng Đào cười nói:
– Khách sáo làm gì, tên nhóc như cậu làm tốt công việc, khiến nhân dân có lợi ích thực tế là sự cám ơn tốt nhất với tôi rồi. Tiếp theo tôi sẽ đơn giản nói với cậu một chút về huyện Thụy Nguyên thành phố Nam Hoa, không biết cậu hiểu về nơi này thế nào?
Liễu Kình Vũ nói:
– Sau khi nhận điện thoại của ngài, trên đường đi tôi đã dùng điện thoại lên mạng tìm hiểu một chút, tổng thể biết được thành phố Nam Hoa là thành phố kinh tế lớn, mà huyện Thuỵ Nguyên là huyện về nông nghiệp. Hai mươi năm trước, huyện Thuỵ Nguyên trong thành phố Nam Hoa vẫn là huyện tương đối giàu có, nhưng hai mươi năm gần đây, huyện Thuỵ Nguyên trở thành huyện có tổng sản lượng kinh tế thấp nhất trong danh sách các quận huyện thành phố Nam Hoa.
Tăng Hồng Đào vừa lòng gật đầu:
– Ừ, cậu chú ý đến những điều này chứng tỏ trước khi đến đây cậu đã có chuẩn bị, nhưng chuẩn bị thế này vẫn là chưa đủ, tôi sẽ giới thiệu cho cậu biết thêm tình hình. Huyện Thuỵ Nguyên thân là một huyện nông nghiệp lớn, sở dĩ liên tục xếp hạng thấp, nguyên nhân là do các cán bộ đảm nhiệm có tư tưởng khá bảo thủ, tuân theo quy luật cũ. Tuy là họ đã có nỗ lực phát triển công nghiệp, nhưng do cơ sở công nghiệp khá mỏng, cho nên phát triển công nghiệp luôn bị trì trệ, cứ chiến là bại.
Về vị trí địa lý, Thuỵ Nguyên nằm ở nơi giao nhau của ba tỉnh Xích Giang, Cát Tường, Bạch Vân, nhưng giao thông lại rất bất tiện. Phía Đông có Xích Giang cản lối, sông rộng sóng lớn, thuyền qua rất khó khăn. Phía Nam bị núi Thiết Liên cản trở, tuy khoảng cách với tỉnh Cát Tường chỉ là một ngọn núi, nhưng nếu muốn qua được ngọn núi đó, ít nhất phải vượt qua km – km đường. Mặc dù trên bản đồ thành phố Nam Hoa, Huyện Thuỵ Nguyên nằm ngay góc đông nam của thành phố Nam Hoa, nhưng huyện gần nhất cách đó km, cách Nam Hoa km, có thể nói là giao thông tương đối bế tắc.
Còn một điểm nữa, dân ở đây rất dũng mãnh, thế lực dòng họ khá lớn, tổng thể mà nói nơi đây mức độ giáo dục văn hoá thấp hơn các thị trấn gần nội thành. Cho nên, tổng hợp tất cả nguyên nhân, huyện Thuỵ Nguyên không thể phát triển lên nổi. Cho nên, đợi khi cậu đến Thuỵ Nguyên, cậu phải đối mặt với khảo nghiệm nặng hơn rất nhiều, cậu không những phải đảm bảo cục diện chính trị nơi đó vững vàng, còn phải đảm bảo phát triển kinh tế địa phương. Đây chính là nguyên nhân chính khiến tôi đề cử cậu đi huyện Thụy Nguyên.
Nói tới đây, Tăng Hồng Đào cười nói với Liễu Kình Vũ:
– Thế nào, Liễu Kình Vũ, có cảm thấy áp lực không?
Nghe Tăng Hồng Đào nói xong, chân mày Liễu Kình Vũ nhăn lại. Từ những lời của ông ta, hắn đã có thể cảm nhận được huyện Thuỵ Nguyên đang tồn đọng vấn đề không đơn giản. Phải biết rằng, cho dù giao thông Huyện có hẻo lánh bế tắc đến đâu đi nữa, nếu đã có cơ sở nông nghiệp tương đối tốt thì cũng không thể năm nào cũng phát triển thấp nhất. Liễu Kình Vũ đã từng nghiên cứu qua các huyện khác trong thành phố Nam Hoa, phát hiện rằng cũng có một huyện điều kiện địa lý tệ hơn Thuỵ Nguyên, nhưng kinh tế lại phát triển hơn Thuỵ Nguyên rất nhiều. Huyện Thuỵ Nguyên trên bản đồ là một nơi rất đặc thù, nằm ngoài toàn bộ hệ thống thành phố Nam Hoa.
Nghe được Tăng Hồng Đào hỏi mình, Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Chính xác là có áp lực, từ sự giới thiệu của ngài, tôi cảm thấy được, huyện Thuỵ Nguyên có thế cục phức tạp hơn rất nhiều so với những gì ngài nói. Muốn giữ vững ổn định và phát triển kinh tế tại đó, tôi nghĩ tôi qua đó sẽ chiến đấu rất gian khổ.
Tăng Hồng Đào cười nói::
– Tên nhóc cậu quả là biết nghĩ. Nói thật với cậu, Chủ tịch thành phố Nam Hoa – Hoàng Lập Hải là người trung thành của Lý Vạn Quân, mà Hoàng Lập Hải trước đây từng là Bí thư huyện Thuỵ Nguyên. Theo tư liệu hiển thị, ông ta làm quan rất thanh liêm, làm người rất cẩn thận, không ai có thể tìm được vấn đề gì của ông ta, nhưng ông ta có một tật xấu, đó chính là thích nắm quyền.
Lần này tôi điều cậu qua đó là tôi đã sử dụng một nước cờ hiểm. Cậu làm tốt ở đó, nhân dân nơi đó có được lợi ích thực tế, cậu có thể được rèn luyện và nâng cao hơn. Nhưng, nếu năng lực cậu không cao, e rằng nơi đó là nơi huỷ hoại sự nghiệp của cậu. Cho nên Liễu Kình Vũ à, tôi có thể cho cậu nửa tiếng đồng hồ, cậu hãy suy nghĩ kỹ càng, có cần thiết phải đến đó nhậm chức hay không? Nếu như cậu không muốn đi, tôi có thể sắp xếp cho cậu đến nơi phát triển kinh tế tốt hơn để làm Bí thư huyện ủy. Tôi tin với năng lực của cậu có thể làm tốt kinh tế nơi đó.
Liễu Kình Vũ nghe xong, không chút do dự nói:
– Bí thư Tăng, tôi không cần suy nghĩ, tôi sẽ đi huyện Thuỵ Nguyên. Lúc trước khi ở Thương Sơn, tôi đã chứng minh được năng lực phát triển công nghiệp và du lịch rồi, đúng lúc Thuỵ Nguyên là huyện nông nghiệp, tôi muốn đến đó rèn luyện tư tưởng và năng lực về phương diện phát triển nông nghiệp đó. Tôi hy vọng sau khi tôi đi, có thể đem đến sự thay đổi cho Thụy Nguyên, để dân chúng nơi đó có thể đi lên con đường giàu có, thực hiện ước mơ của chính mà bản thân tôi mà ra sức cống hiến.
Tăng Hồng Đào cười gật gật đầu:
– Tốt, tôi quả là không nhìn lầm người. Đây là lệnh điều động, cậu hãy nghỉ ngơi một tuần, sau một tuần cậu trực tiếp đến thành phố Nam Hoa báo cáo đi.
Liễu Kình Vũ lần này cũng ngây ngẩn cả người. Hắn thật không ngờ, hiệu suất làm việc Tăng Hồng Đào thật cao, bản thân vừa đến đây, lệnh điều động đã chuẩn bị xong. Rất hiển nhiên, Tăng Hồng Đào sớm đã dự đoán được hắn sẽ không từ chối lời đề nghị này.
Liễu Kình Vũ chỉ có thể cười khổ một cái. Tăng Hồng Đào này đúng là liệu sự như thần mà, bản thân chỉ có thể dựa theo sự sắp xếp của Bí thư Tăng mà đến huyện Thụy Nguyên nhậm chức, chấp nhận sự khảo nghiệm nghiêm khắc rồi.
Liễu Kình Vũ tuy đã làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến. Nhưng hắn không ngờ rằng lần này đến Thuỵ Nguyên lại gặp nhiều khó khăn, trở ngại rất lớn, nguy hiểm rất nhiều, tất cả trước giờ hắn đều chưa gặp qua. Thất bại đầu tiên trong cuộc đời Liễu Kình Vũ chính là bắt đầu từ đây.