Lần thứ hai Tống Hiểu Quân bước vào vẻ mặt bình tĩnh nói:
– Bí thư Liễu, tất cả đã sắp xếp thỏa đáng, chúng ta xuất phát đi.
Liễu Kình Vũ cười gật đầu, cất bước đi ra ngoài, Tống Hiểu Quân dẫn đường phía trước.
Đi tới căn tin nhà khách, Tống Hiểu Quân trực tiếp tìm đến chủ nhiệm của phòng hậu cần nhà khách, bảo anh ta căn dặn nhà bếp nấu vài món ăn đặc sắc của huyện Thụy Nguyên mang lên, mang lên một chai rượu mạnh đặc sản của huyện.
Rượu và thức ăn tất cả đều đã được mang lên, Tống Hiểu Quân rót hai chén rượu đầy, tiếp đó cười nói:
– Bí thư Liễu, thật không ngờ tối nay chỉ có hai người chúng ta uống rượu với nhau. Nào, chén thứ nhất này tôi mời ngài, xem như để đón tiếp tẩy trần cho ngài.
Liễu Kình Vũ nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, rất nhanh chóng, Tống Hiểu Quân cũng uống một hơi cạn sạch.
Tống Hiểu Quân muốn rót ly rượu thứ hai, nhưng bị Liễu Kình Vũ đoạt lại bình rượu, rót hai chén rượu đầy, sau đó hắn nâng chén rượu lên cười nói:
– Lão Tống, chén thứ hai này tôi mời anh, cảm ơn anh bận rộn mà thu xếp ổn thỏa cho tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tống Hiểu Quân chứng kiến hành động này của Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt chứa vài phần kinh ngạc.
Theo Tống Hiểu Quân, lãnh đạo Huyện ủy chính là lãnh đạo Huyện ủy. Anh ta vốn biết tất cả lãnh đạo Huyện ủy, nếu nói rót rượu cho thuộc hạ thì anh ta thật đúng là lần đầu tiên chứng kiến. Lãnh đạo tiền nhiệm của anh ta là Cao Chấn, trước giờ đều ngồi chỗ đại mã kim đao chờ thủ hạ rót rượu cho, Liễu Kình Vũ tuổi trẻ nhưng có lòng dạ như vậy, xem ra không đơn giản.
Đến chén thứ ba, Tống Hiểu Quân lại đoạt lại chai rượu, rót đầy hai ly, cười nói:
– Bí thư Liễu, chén rượu thứ ba này nên để tôi mời ngài, hy vọng ngài có thể dẫn dắt dân chúng huyện Thụy Nguyên chúng ta đi lên làm giàu bằng con đường chân chính.
Liễu Kình Vũ lại uống một hơi cạn sạch, tới chén thứ tư, Liễu Kình Vũ đoạt lấy bình rượu, rót đầy hai chén, nhưng lần này hắn không nâng chén rượu lên, mà ánh mắt hướng về phía Tống Hiểu Quân dáng vẻ chân thành nói:
– Lão Tống, không nói gạt anh, tôi nếu như đã tới Huyện Thụy Nguyên, chưa từng nghĩ phải toàn thân rút lui. Tôi đã chuẩn bị tốt quyết đánh đến cùng, ở Huyện Thụy Nguyên không thành công thì thành nhân, tôi hy vọng có thể ở huyện Thụy Nguyên khai sáng con đường làm giàu chân chính cho dân chúng, chứ không phải cán bộ giàu chảy mỡ, ngồi không mà hưởng, dân chúng lại xanh xao, bụng ăn không no. Tôi không muốn tạo ra bất kỳ công trình chiến tích gì, không phải nói khẩu hiệu thu hút đầu tư vang dội, tôi chỉ muốn từng bước đưa huyện Thụy Nguyên tiến về phía trước.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lời nói xoay chuyển:
– Chỉ có điều, Lão Tống, tôi chưa quen cuộc sống nơi đây, muốn làm việc rất khó, giai đoạn hiện nay tôi cần một người chân chính có năng lực, quyết đoán, có dũng khí giúp đỡ. Trong khoảng thời gian qua tôi đã quan sát kỹ lưỡng, cho rằng anh có năng lực, dũng cảm mưu trí, cũng không biết anh có quyết đoán không, anh có thể nói cho tôi biết không, đối với anh, tôi có thể tin dùng không?
Liễu Kình Vũ nói ra lời này, lúc đó Tống Hiểu Quân cũng sửng sốt. Anh ta không ngờ Liễu Kình Vũ lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, hơn nữa còn trực tiếp bày tỏ sự tán thưởng và do dự đối với mình.
Tống Hiểu Quân do dự.
Bên trong phòng, an tĩnh dị thường, Liễu Kình Vũ yên lặng nhìn Tống Hiểu Quân, Tống Hiểu Quân lặng lẽ trầm tư.
Trong không khí trầm mặc này, tâm tính của hai người cũng dậy sóng.
Đối với Liễu kình Vũ mà nói, thông qua quan sát đối với Tống Hiểu Quân, hắn ý thức được một việc, cái đó quả thực giống như mình dự đoán trước. Tống Hiểu Quân quả thực cũng không phải là hạng người bình thường, nói cho cùng, nếu anh ta là người của Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm hoặc là người phe phái khác của huyện Thụy Nguyên, anh ta nhất định từ chối mình trước tiên, hoặc là cự tuyệt một cách uyển chuyển, nhưng anh ta không có, điều này nói rõ anh ta đối với mình vẫn có mong đợi. Nhưng, anh ta có lẽ lo lắng đối với thực lực của mình, hoặc là đối với tiền đồ của mình cũng không coi trọng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Giờ phút này, trong lòng Tống Hiểu Quân lại nổi lên đấu tranh nội tâm quyết liệt.
Anh ta đã nhìn ra, lời nói này của Liễu Kình Vũ là đang trực tiếp thăm dò, kết quả câu trả lời của mình rất có thể sẽ quyết định đến vị trí thậm chí là tiền đồ của mình ở huyện Thụy Nguyên. Mặc dù mình thật có chút bối cảnh, nhưng nếu lãnh đạo trực tiếp không chịu trọng dụng mình, như vậy Liễu Kình Vũ muốn chỉnh mình vẫn có rất nhiều biện pháp.
Tống Hiểu Quân từng nghiên cứu tỉ mỉ lý lịch làm quan trước kia của Liễu Kình Vũ. Anh ta cảm thấy Liễu Kình Vũ là một người vô cùng mạnh mẽ, khi hắn làm quan, đối với đối thủ của hắn, đả kích của hắn đối với đối phương trước giờ không có chút nào nương tay. Nếu như mình muốn cự tuyệt hắn, kết cục của mình e rằng cũng không kém so với đối thủ trước đây của Liễu Kình Vũ.
Nhưng nếu như mình không cự tuyệt Liễu Kình Vũ, đối với Liễu Kình Vũ mà nói, mình một chút lòng tin cũng không có. Dù sao, theo Tống Hiểu Quân, tuổi của Liễu Kình Vũ thật sự là quá ít rồi, mặc dù trong số các cán bộ huyện Thụy Nguyên mình xem như tuổi còn khá trẻ, nhưng cũng đã tuổi, thế mà Liễu Kình Vũ Bí thư huyện ủy này lại mới tuổi. Bí thư huyện ủy trẻ tuổi như vậy, hắn có thể đấu thắng được những tên cáo già của huyện Thụy Nguyên kia ư.
Người khác không nói, chỉ là bè lũ đáng tin cậy của Ngụy Hoành Lâm và Hoàng Lập Hải, cũng đủ khiến Liễu Kình Vũ sứt đầu mẻ trán rồi. Bởi vì Ngụy Hoành Lâm thân là chủ tịch huyện Thụy Nguyên, không chế chính quyền chặt chẽ cả huyện đấy, quyền lực tài chính lại càng nắm chặt trong tay ông ta.
Ngoài ra còn một lão hồ ly đó là Phó bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương. Tôn Húc Dương mặc dù ở huyện Thụy Nguyên là người vô cùng khiêm tốn, nhưng thân là Chánh văn phòng huyện ủy, Tống Hiểu Quân rất hiểu, vào thời kỳ của Cao Chấn, Ngụy Hoành Lâm ở huyện Thụy Nguyên có thể làm chủ một phần hai, mà Tôn Húc Dương có thể làm chủ một phần ba, sáu phần khác là Bí thư huyện ủy tiền nhiệm Cao Chấn làm chủ, mà những lợi ích này cũng được bố trí thiết lập quan hệ.
Tuy rằng thực lực của Tôn Húc Dương không bằng Ngụy Hoành Lâm, nhưng trong mắt Tống Hiểu Quân, anh ta cho rằng Tôn Húc Dương còn khó đối phó hơn Ngụy Hoành Lâm. Bởi vì Ngụy Hoành Lâm tuy rằng ngoài mặt cười ha ha, cố gắng làm ra một bộ mặt Phật cười, bất cứ lúc nào cũng có thể miệng nam mô bụng một bồ gao găm. Nhưng trên thực tế, Ngụy Hoành Lâm tuy rằng láu cá, nhưng ông ta đối với lợi ích vô cùng coi trọng, cái này ngược lại khiến cho nhược điểm của ông ta tương đối dễ dàng bị vạch trần. Ngược lại, Tôn Húc Dương ở huyện Thụy Nguyên luôn khiêm tốn, gặp bất kỳ nguy hiểm gì, cũng có thể yên ổn vượt qua, có lợi ích nhưng sẽ không bỏ qua.
Ngụy Hoành Lâm và Hoàng Lập Hải hai lão hồ ly này cũng không phải hạng bình thường, Liễu Kình Vũ có thể đoạt lại tài nguyên của huyện Thụy Nguyên từ tay hai lão này không.
Nghĩ đến đây, trên mặt của Tống Hiểu Quân lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Nói thật ra, anh ta thực sự không coi trọng Liễu Kình Vũ, nhưng anh ta cũng biết rõ, bản thân mình bây giờ đang lâm vào tình cảnh hết sức khó xử trong gia tộc họ Tống. Đối diện có Tống Thiên Tinh này là trưởng tộc mới mạnh mẽ, bên trên còn có Tống lão gia chính trực cường thịnh, tầm nhìn khá cao, gia giáo cực nghiêm, nếu như mình trong đám con cháu không dựa vào năng lực của mình, ở huyện Thụy Nguyên phá vòng vây, e rằng rất khó giành được sự coi trọng và nâng đỡ tiếp theo của gia tộc. Đây cũng chính là nguyên nhân Tống Thiên Tinh mặc dù có năng lực, có bối cảnh cũng đang lâm vào khốn cảnh ở huyện Thụy Nguyên.
Anh ta vẫn luôn bị khó xử không biết chọn bên nào, không đứng vào hàng ngũ của ai, chỉ làm tốt công tác của mình.
Nhưng mà, trước mắt, Liễu Kình Vũ lại cố tình khai môn kiến sơn, hi vọng mình đứng về cùng phe, mình nên làm gì bây giờ.
Ngay khi nội tâm của Tống Hiểu Quân đấu tranh mạnh mẽ, Liễu Kình Vũ bỗng nhiên nói:
– Lão Tống à, tôi thấy anh đối với vấn đề của tôi có vẻ rất khó xử, tôi rất xin lỗi. Tôi thấy như vậy đi, vấn đề của tôi, anh đừng ngại cứ suy nghĩ một chút trước, tôi cũng không nóng vội muốn biết rõ đáp án của anh. Nhưng về cơ bản tôi cũng có thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì. Như vậy đi, anh hãy xem hành động của tôi khi mới nhậm chức. Sau đó, anh hãy cho tôi biết đáp án của anh thế nào.
Liễu Kình Vũ nói xong, cười nhìn về phía Tống Hiểu Quân.
Tống Hiểu Quân nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, lúc này mới thở dài một hơi. Anh ta hiện tại đích xác không dám tùy tiện trả lời Liễu Kình Vũ, bởi vì anh ta chính xác cần phải quát sát xem thực lực của Liễu Kình Vũ này rốt cuộc là đến đâu. Cho dù là thành tích sáng tạo của hắn trước kia vô xuất sắc, nhưng trong quan hệ phức tạp rối ren của huyện Thụy Nguyên, Tống Hiểu Quân cũng không có bao nhiêu lòng tin với Liễu Kình Vũ. Mặc dù với khả năng của mình thì rất tự tin, nhưng nếu đem anh ta đặt ở vị trí Bí thư huyện ủy, anh ta cũng không nghĩ ra được cách gì hoàn hảo để phá giải cục diện khó khăn của huyện Thụy Nguyên.
Tống Hiểu Quân gật đầu nói:
– Được, Bí thư Liễu có thể cho tôi một ít thời gian lo lắng, vậy là không còn gì tốt hơn rồi, hy vọng Bí thư Liễu có thể hiểu cho tôi.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Hiểu, hiểu, lão Tống, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.
Tống Hiểu Quân nói:
– Có vấn đề gì Bí thư Liễu ngài cứ hỏi, tôi biết thì sẽ nói.
Liễu Kình Vũ nhận được câu trả lời như vậy của Tống Hiểu Quân, đã hết sức hài lòng rồi. Đối với hắn mà nói, hiện tại cần nhất chính là có phản hồi thực sự về tình hình huyện Thụy Nguyên, mà Tống Hiểu Quân đã làm quan ở huyện Thụy Nguyên nhiều năm rồi, đối với quan hệ nội bộ huyện chắc chắn rõ ràng, những tình hình này anh ta nắm rõ vừa đúng là điều mình cần nhất.
Theo Tống Hiểu Quân, vấn đề mà Liễu Kình Vũ nhất định hỏi là các mối quan hệ phức tạp của các ủy viên thường vụ trong nội bộ huyện Thụy Nguyên. Nhưng, sau khi Liễu Kình Vũ hỏi, lại khiến cho Tống Hiểu Quân vô cùng không ngờ.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Lão Tống, anh cho rằng ngày mai mở họp Hội nghị, có thể có người đến muộn hay không?
Tống Hiểu Quân thoáng chút trầm tư, nhưng liền gật đầu nói:
– Tôi thấy rất có thể sẽ có tình huống như vậy xảy ra, huyện Thụy Nguyên nhiều năm như vậy đã không có thế lực bên ngoài có thể tiến vào, ngài hẳn là người đầu tiên, chỉ sợ thế lực huyện Thụy Nguyên ở khắp nơi cũng sẽ thông qua hội nghị lần này để thăm dò tác phong làm quan của ngài.
Nói tới đây, Tống Hiểu Quân cười nói:
– Bí thư Liễu, theo tôi được biết, trước kia ngài làm quan cũng từng lấy vệc tới hội nghị muộn để làm cái cớ, lần này ngài lại cố ý nhấn mạnh việc không được đến muộn, không phải lại muốn ghi vào sử sách nữa chứ? Nếu thật sự như vậy, tôi đoán sẽ không có hiệu quả gì, bởi vì sau khi tôi thông báo cho tất cả các cán bộ, đã nghe được có người đang thảo luận nói ngài đang tính muốn lấy chuyện này làm cớ. Hình như bọn họ cũng đã chuẩn bị xong, muốn thông qua hội nghị lần này để áp đảo tinh thần của ngài.