Nghe Thạch Chấn Cường nói như vậy, Chủ nhiệm văn phòng Đảng – Chính quyền Vương Đông Dương có chút khó hiểu, hỏi:
- Bí thư Thạch, nghe nói Chủ tịch thị trấn Liễu là muốn đi điều tra nghiên cứu mà, chẳng lẽ việc đó cũng có sơ hở sao?
Thạch Chấn Cường ha hả cười, nói:
- Điều tra nghiên cứu bản thân là không có sơ hở, nhưng hắn không có sơ hở, chúng ta có thể giúp hắn tạo ra sơ hở mà. Trước kia Liễu Kình Vũ chẳng phải nói chức danh Chủ nhiệm xử lý trấn ủy của cậu là dưới quyền hắn phụ trách hay sao? Đã có lần còn định dùng vấn đề này để khai đao với cậu? Hiện giờ thì không cần hắn thúc giục, cậu phải nhớ kỹ, từ giờ về sau, hễ là văn kiện thuộc Chính quyền thị trấn phê duyệt thì cậu đều mang đến phòng hắn trước tiên. Kể cả những văn kiện cần tôi phê chỉ thị cũng đưa qua cho Liễu Kình Vũ trước, sau khi hắn phê duyệt thì mới mang đến cho tôi. Hừ, hắn muốn bận rộn thì tôi sẽ làm cho hắn bận đến không ngóc đầu lên nổi. Tôi muốn hắn vĩnh viễn bị chèn ép ở thế bị động. Cứ như vậy, tôi có thể nắm chắc hắn trong lòng bàn tay, mặc nhiên đùa giỡn. Hừ, muốn nắm trong tay đại cục thị trấn Quan Sơn sao? Một tên nhãi con như Liễu Kình Vũ chưa đủ tư cách.
Giờ phút này, suy nghĩ trong đầu Liễu Kình Vũ chỉ là làm thế nào để phát triển được kinh tế Quan Sơn. Hắn đạp xe dựa theo đường phân ranh giới, bắt đầu từ phía đông, đạp qua lần lượt từng đỉnh núi, từng thôn xóm. Khi qua một nơi, Liễu Kình Vũ đều lấy máy ảnh và giấy bút ra, chụp hết những cảnh sắc đẹp nhất, độc đáo nhất của mỗi địa phương, ghi chép lại cẩn thận. Thậm chí phong thủy thổ nhưỡng từng nơi Liễu Kình Vũ cũng tỉ mỉ ghi lại, để có được một tư liệu toàn diện, phong phú nhất. Sau một ngày, làn da Liễu Kình Vũ đã có chút rám nắng. Riêng ngày hôm nay, Liễu Kình Vũ đạp xe đi hơn km, bò lên hơn km đường núi, đi đến rất nhiều nơi. Tuy nhiên vì Liễu Kình Vũ xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thân thể cường tráng, tuy rằng có hơi mệt nhọc nhưng vẫn chưa tính là gì. Nếu như là người thường thì chỉ e chưa đi được một nửa đường đã mệt gục xuống rồi.
Nhưng Liễu Kình Vũ thật không ngờ, ngay khi hắn đang suy nghĩ làm thế nào để phát triển tốt kinh tế thị trấn Quan Sơn thì ở Trụ sở trấn ủy, Thạch Chấn Cường đang suy nghĩ xem làm thế nào có thể trừng trị được hắn.
Ngày đầu tiên Liễu Kình Vũ xuống nông thôn điều tra nghiên cứu, Thạch Chấn Cường cũng không bảo Vương Đông Dương mang các văn kiện liên quan đến cho Liễu Kình Vũ. Ngày hôm sau cũng không mang qua. Ngày thứ ba cũng vậy. Đến ngày thứ tư, đống văn kiện đã chất như núi. Sáng thứ Hai, Liễu Kình Vũ tới văn phòng, Vương Đông Dương tự mình mang những văn kiện này đến cho Liễu Kình Vũ, nói với hắn:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, đây là những văn kiện mới nhất, ngài nhanh chóng phê chỉ thị một chút, có rất nhiều thôn và đơn vị đều đang chờ ngài phê duyệt để triển khai công tác. Hơn nữa còn có nhiều văn kiện phải mang sang bên Bí thư Thạch phê duyệt một chút.
Nhìn đến đống văn kiện chất cao như núi kia, mày Liễu Kình Vũ lập tức nhíu chặt. Liễu Kình Vũ không phải đồ ngốc, ngay khi hắn nhìn thấy đống văn kiện này thì đã đoán ra được đây tuyệt đối là Vương Đông Dương cố ý. Nhưng với vị trí của Vương Đông Dương, gã tự nhiên không dám làm như vậy. Như vậy kết quả liền có ngay, chính là do Thạch Chấn Cường sai Vương Đông Dương cố ý giăng bẫy hắn. Nhưng Thạch Chấn Cường bảo Vương Đông Dương làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?
Đầu óc Liễu Kình Vũ chuyển động nhanh chóng. Tuy rằng Liễu Kình Vũ là một nhân vật rất thông minh nhạy bén, nhưng dù sao cũng còn trẻ, kinh nghiệm quan trường chưa nhiều, trong khoảng thời gian ngắn hắn thật đúng là nhìn không ra Thạch Chấn Cường có thâm ý gì, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng không thích là người bị động, hắn lạnh lùng nói với Vương Đông Dương:
- Chủ nhiệm Vương, về sau tất cả những chỉ thị cần tôi phê duyệt, mỗi ngày trước giờ tan sở ông đều phải giao cho Hồng Tam Kim, ngày hôm sau thì qua chỗ ông ấy lấy lại. Nhớ kỹ, tôi không hy vọng sau này sẽ nhìn thấy một đống văn kiện tích lại nhiều như vậy. Bằng không tôi không ngại mời họp Đảng ủy, thảo luận một chút xem chức Chủ nhiệm văn phòng Đảng – Chính quyền của ông có đủ tư cách làm tiếp hay không.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Vương Đông Dương cảm giác như một luồng hơi lạnh sau gáy, liền vội vàng gật đầu.
- Được rồi, tôi muốn bắt đầu làm việc, ông về trước đi. Lần này coi như xong, lần sau không được tái diễn nữa.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền cúi đầu bắt đầu phê duyệt văn kiện.
Thân là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, mặc dù nói chỉ là cấp phòng, nhưng thị trấn Quan Sơn tốt xấu gì cũng có thôn ấp hành chính và nhiều đơn vị trực thuộc, cho nên những văn kiện cần Chủ tịch thị trấn phê duyệt quả thực không ít. Hơn nữa, Liễu Kình Vũ đối với việc gì liên quan đến dân chúng đều đặc biệt quan tâm, cho nên lúc phê văn kiện làm hết sức nghiêm túc. Phê xong đống văn kiện đã là buổi trưa, Liễu Kình Vũ ăn cơm xong lại đạp xe bắt đầu hành trình nghiên cứu của hắn.
Giờ phút này, trong văn phòng của Thạch Chấn Cường, Vương Đông Dương đang báo cáo với Thạch Chấn Cường những gì Liễu Kình Vũ nói với gã.
Thạch Chấn Cường sau khi nghe xong chỉ có điều thản nhiên cười, nói:
- Không sao, cậu cứ dựa theo ý hắn mà xử lý là được. Liễu Kình Vũ nghĩ rằng như vậy là đã có thể trốn thoát được mưu kế của tôi, hắn liền sai % rồi. Hắn có thể kiềm chế cậu, nhưng lại không cách nào quản lý được cấp dưới đệ trình văn kiện lúc nào. Đến lúc đó tôi sẽ căn dặn cấp dưới một chút, bảo bọn họ tích lũy văn kiện cần phê duyệt, cách vài ngày lại đưa qua chỗ hắn một lần. Ha ha, chờ tới khi hắn dần thích ứng với tiết tấu này, cũng chính là lúc tôi xuất chiêu.
Nghe được Thạch Chấn Cường nói như vậy, Vương Đông Dương cũng yên lòng. Gã hiện tại đối với Liễu Kình Vũ thực là có chút bỡ ngỡ. Nhưng Thạch Chấn Cường định xuất chiêu gì, quả thực gã không nghĩ ra. Nhưng gã cũng không hỏi, gã biết vấn đề này thuộc loại cơ mật của Thạch Chấn Cường rồi. Thân là thân tín của Thạch Chấn Cường, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi gã đều hiểu cả.
Trong những ngày kế tiếp, Liễu Kình Vũ tiếp tục khôi phục hành trình điều tra nghiên cứu của mình. Nhưng điều hắn khá buồn bực chính là Vương Đông Dương cũng không nghe theo chỉ thị của hắn, mỗi lúc tan sở không hề đem văn kiện cần phê qua cho Hồng Tam Kim. Tuy nhiên trong vòng nửa tháng sau đó, cứ ba, bốn ngày Vương Đông Dương lại mang đến một đống lớn văn kiện. Dần dần Liễu Kình Vũ cũng hiểu được quy luật. Hắn cũng rõ ràng, đây tuyệt đối là Thạch Chấn Cường cố ý chơi xỏ mình. Đối với chuyện này, Liễu Kình Vũ thật không có cách gì. Bởi vì dù sao hành vi của Thạch Chấn Cường cũng không hề sai quy tắc, hắn chỉ có thể cách ba, bốn ngày lại dành trọn một buổi trưa phê duyệt văn kiện.
Mặc dù Thạch Chấn Cường cố ý giam chân, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn tranh thủ thời gian ra ngoài, chỉ hơn một tháng đã chạy đi chạy lại từng thôn ấp, từng ngọn núi lớn của trấn Quan Sơn đến mấy lần. Đối với tài nguyên thiên nhiên, tình huống phong tục của thị trấn Quan Sơn đều đã hiểu khá rõ. Mà điều khiến Liễu Kình Vũ vô cùng hưng phấn chinh là hắn đã có một phát hiện to lớn ở núi Thúy Bình phía nam thị trấn. Tên của núi Thúy Bình đã nói lên ý nghĩa của nó, cả tòa núi giống như khổng tước xòe đuôi. Nơi đây không chỉ có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, thế núi cao thấp đan xen, không những có thác nước mà quan trọng nhất là có một con suối nước nóng.
Nhất là mỗi ngày sáng sớm và chạng vạng đứng trên đỉnh núi, không ngờ có thể nhìn thấy mây mù tầng tầng lớp lớp, hình thái thay đổi liên tục, làm cho người ta cảm thấy rất vui vẻ thoải mái. Phát hiện đó khiến cho Liễu Kình Vũ vô cùng phấn khởi. Bởi vì hắn biết cảnh sắc núi Thúy Bình này tuyệt đối là một nơi có thể khai thác sản nghiệp du lịch. Tuy rằng không thể so sánh với những điểm du lịch đẳng cấp như Hoàng Sơn, Hoa Sơn, nhưng tuyệt đối là có tiềm năng. Nhất là Liễu Kình Vũ nghĩ đến khi mùa đông tuyết rơi, trên những cây tùng, cây ăn quả phủ đầy tuyết trắng, thật sự đẹp không sao tả xiết. Hơn nữa sản nghiệp du lịch thuộc sản nghiệp xanh hóa bảo vệ môi trường, có thể kéo kinh tế địa phương phát triển, cũng có thể mang lại lợi ích cho dân chúng. Đây tuyệt đối là một lần hành động, lợi ích trăm năm.
Rất nhanh, Liễu Kình Vũ muốn giới thiệu núi Thúy Bình ra bên ngoài để thu hút đầu tư. Sau khi quyết định, Liễu Kình Vũ cầm những hình ảnh mình đã chụp được đi vào phòng làm việc của Thạch Chấn Cường.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ tiến vào, Thạch Chấn Cường vô cùng giả dối đứng dậy tiếp đón, nắm tay Liễu Kình Vũ nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, gần đây nghiên cứu điều tra thế nào? Có ý kiến gì hay để phát triển kinh tế thị trấn Quan Sơn chúng ta chưa?
Trong lời nói, Thạch Chấn Cường đã mang thêm vài phần trào phúng. Phải biết rằng, Thạch Chấn Cường y đã lăn lộn ở Quan Sơn mấy chục năm, Quan Sơn có mấy mẫu ruộng y còn không rõ sao. Chủ ý gì y cũng đã từng nghĩ qua, nhưng chưa từng chân chính thực hiện. Cho nên thị trấn Quan Sơn vẫn không phát triển được. Y không tin một người trẻ tuổi như Liễu Kình Vũ lại có thể lợi hại hơn mình.
Nghe Thạch Chấn Cường nói như vậy, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Bí thư Thạch, ngài khoan hãy nói. Tôi thật sự đã có thu hoạch. Ngài xem, những tấm ảnh này là tôi chụp ở núi Thúy Bình đấy. Núi Thúy Bình phong cảnh tuyệt đẹp, khiến cho tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi nghĩ, nếu thị trấn Quan Sơn có thể giới thiệu được núi Thúy Bình ra bên ngoài, tìm được nhà đầu tư vào khai thác, phát triển. Đây tuyệt đối có thể phát triển kinh tế Quan Sơn chúng ta.
Thạch Chấn Cường sau khi nghe xong đầu tiên là sửng sốt, nghĩ rằng Liễu Kình Vũ đã nghĩ ra ý gì hay rồi. Tuy nhiên khi thấy hắn đề cập đến núi Thúy Bình, y lập tức bật cười ha hả:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, nếu là ý kiến khác thì có lẽ khả thi, nhưng nếu là núi Thúy Bình thì tôi chỉ có thể nói ba chữ: “Không thể được”.
- Không thể được?
Sắc mặt của Liễu Kình Vũ lập tức trầm xuống, mày cũng nhíu chặt lại.