Nghe thấy người chú mắng mình đau như vậy, Hoàng Bảo Trụ có chút không phục, nói:
– Chú, Liễu Kình Vũ đang ức hiếp, đè đầu cưỡi cổ cháu rồi. Hắn rõ ràng không nể mặt chú. Nếu tiếp tục để như vậy, e rằng tên tiểu tử Liễu Kình Vũ sẽ ngày càng kiêu ngạo ở huyện Thụy Nguyên chúng ta.
Nghe thấy Hoàng Bảo Trụ đến giờ vẫn dùng cách khích tướng để kích động mình, Hoàng Lập Hải không khỏi thầm chửi Hoàng Bảo Trụ ngu xuẩn. Lần trước nó khích tướng thành công mình là vì mình muốn giúp nó một tay, đồng thời cũng muốn thăm dò Liễu Kình Vũ một chút, nhưng chuyện đã đến nước này, tình thế đã biến hóa cực lớn, lần truyền hình trực tiếp này của Liễu Kình Vũ khiến y trở nên bị động, trước tiên y phải bảo vệ được thanh danh của mình, sau đó mới có thể có nhiều cơ hội.
Bởi vậy, Hoàng Lập Hải tức giận nói:
– Hoàng Bảo Trụ, mày nghe rõ cho tao! Tao nói lại một lần nữa. Việc làm của mày hiện nay đã khiến tao rơi vào thế bị động rồi. Nếu tao xảy ra chuyện gì, mày cho rằng mày vẫn có thể yên ổn mà sống qua ngày à? Lập tức cuốn gói đi càng xa càng tốt.
Nghe Hoàng Lập Hải nói vậy, Hoàng Bảo Trụ mới hiểu ra, vội vàng gật đầu nói:
– Vâng, thưa chú. Cháu gây phiền phức cho chú rồi. Cháu sẽ lập tức đi ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Bảo Trụ lập tức kêu gọi người của mình rời đi.
Nhìn Hoàng Bảo Trụ và người của gã đều đã đi, những người có công trình vi phạm đi theo đó vừa nhìn đã biết sự tình đã thay đổi, lập tức tự giải tán.
Sau đó, Hoàng Bảo Trụ thu dọn lợn, gà, thiết bị nhà xưởng với tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng rời khỏi huyện Thụy Nguyên, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Việc làm của Hoàng Bảo Trụ đã thu hút sự chú ý của những người có công trình vi phạm ven bờ sông Thụy Nguyên. Mọi người vừa nhìn thấy tư thái của Hoàng Bảo Trụ thì đã biết rằng chỗ dựa của Hoàng Bảo Trụ là người chú làm Chủ tịch thành phố cũng không còn vững chắc nữa rồi. Họ hiển nhiên cũng không dám chống lại nữa. Tất cả đều thu dọn, chuyển những đồ đạc trong những công trình vi phạm đi. Tất cả đều chuyển đi trong thời hạn ngày mà Liễu Kình Vũ đề ra. Cuối cùng, dưới sự thi hành của Phòng Quản lý đô thị, Phòng Bảo vệ môi trường, tất cả những công trình vi phạm ở ven bờ sông Thụy Nguyên đều đã bị dỡ bỏ, rác thải đều đã được xử lý.
Đồng thời, dưới sự kết hợp của Phòng Thủy Lợi, Phòng Bảo vệ môi trường, Thụy Nguyên bắt đầu tiến hành công trình cải thiện môi trường sông Thụy Nguyên. Mặc dù thời gian đầu, lượng vốn đầu tư không nhiều, nhưng môi trường hai bên bờ sông Thụy Nguyên đã có những thay đổi rất lớn. Sông Thụy Nguyên vốn bốc mùi hôi thối ngút trời, mặc dù vẫn còn lại một chút mùi hôi nhưng khi có gió thổi qua đã không còn nặng mùi như trước nữa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, các cán bộ Huyện ủy như Liễu Kình Vũ, Tống Hiểu Quân, đặc biệt là Liễu Kình Vũ đã vì dân chúng mà bỏ ra bao tâm huyết, dân chúng đều biết, huyện Thụy Nguyên đã có một Bí thư Huyện ủy thực sự, dám làm việc vì dân chúng.
Tuy nhiên, dân chúng đã hài lòng rồi, nhưng vẫn còn một số người bất mãn với Liễu Kình Vũ.
Hoàng Lập Hải là một trong số những người bất mãn với Liễu Kình Vũ.
Tuy rằng Hoàng Lập Hải đã khiến Hoàng Bảo Trụ rời khỏi quê hương, tạm thời tránh đi, cũng đã khiến y trở thành một người vì đại nghĩa diệt thân, tạo hình tượng tốt, nhưng đối với việc chỉnh đốn vấn đề ở ven bờ sông Thụy Nguyên kể từ khi Liễu Kình Vũ nhậm chức ở huyện Thụy Nguyên này, Hoàng Lập Hải vô cùng khó chịu. Điều cốt yếu là việc Liễu Kình Vũ mời đài truyền hình Tỉnh đến truyền hình trực tiếp cũng đã xúc phạm đến điều kiêng kị ở chốn quan trường.
Tại Hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Nam Hoa, sau khi thảo luận xong một số chủ đề thông thường, Hoàng Lập Hải sắc mặt bình tĩnh nói:
– Bí thư Đới, các đồng chí, sau đây tôi có một đề nghị, mong mọi người cùng nhau thảo luận một chút.
Hoàng Lập Hải nói xong, Đới Giai Minh không khỏi nhướn mày lên.
Trước hội nghị lần này, Đới Giai Minh đã nghe nói Hoàng Lập Hải đã liên kết với các Ủy viên thường vụ khác, dường như muốn đưa chuyện của Liễu Kình Vũ lên. Mặc dù Đới Giai Minh đã đoán được mục đích của Hoàng Lập Hải, nhưng không ngờ rằng, hành động của Hoàng Lập Hải lại nhanh đến như vậy.
Tuy nhiên, Đới Giai Minh cũng là một kẻ đa mưu túc trí, y chỉ thản nhiên nói:
– Đồng chí Hoàng Lập Hải, có chuyện gì thì cứ nói, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận.
Hoàng Lập Hải gật đầu, trầm giọng nói:
– Các vị, tôi tin rằng mọi người đều nhớ rõ, mấy ngày trước, Liễu Kình Vũ đã mời phóng viên đài truyền hình tỉnh đến để thực hiện truyền hình trực tiếp hiện trường hội nghị. Mặc dù nhìn bên ngoài thì đã đạt được thành công viên mãn, lãnh đạo tỉnh vô cùng hài lòng, nhưng chúng ta cần phải chú ý đến một vấn đề, đó là trong lần truyền hình trực tiếp đó, Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy thành phố Nam Hoa chúng ta vô cùng bị động. Chúng ta phải được Tỉnh thông báo mới biết được chuyện này.
Nói tới đây, Hoàng Lập Hải dừng lại một chút, giọng điệu vô cùng tức giận nói:
– Mặc dù kết quả cuối cùng của chuyện này là rất tốt, nhưng quá trình thì lại là sai lầm. Liễu Kình Vũ thân là Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên, xảy ra chuyện trọng đại như vậy không xin chỉ thị của chúng ta, trực tiếp báo cáo lên tỉnh sao? Thế nên thành phố Nam Hoa chúng ta mới rơi vào thế bị động như vậy. Cách làm này tuyệt đối không thể tán thành và ủng hộ được mà phải xử lý nghiêm khắc Liễu Kình Vũ trong chuyện này.
Hoàng Lập Hải vừa nói ra, lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người trong hội nghị, hội nghị lập tức trở nên yên tĩnh.
Ai cũng không ngờ, hoạt động vừa kết thúc, Hoàng Lập Hải lập tức có hành động hướng vào Liễu Kình Vũ. Điều này nói lên rằng hành động của Liễu Kình Vũ đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Hoàng Lập Hải. Điều mấu chốt là, trong buổi truyền hình trực tiếp của huyện Thụy Nguyên, mặc dù dân chúng đã nói Hoàng Bảo Trụ là cháu trai của Hoàng Lập Hải, nhưng Đài truyền hình tỉnh lại không cắt đoạn này đi. Điều đó đã khiến cho Hoàng Lập Hải cảm thấy áp lực.
Hiện tại, sức ảnh hưởng của chuyện này đã tiêu tan, đã tới lúc Hoàng Lập Hải ra tay phản kích rồi.
Trong lúc mọi người đang trầm tư, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Khâu Tân Bình phá tan sự trầm mặc:
– Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của Chủ tịch thành phố Hoàng. Nói thật thì trong quá trình truyền hình trực tiếp của huyện Thụy Nguyên, Ban Tuyên giáo chúng tôi là đơn vị chủ đạo tuyên truyền và ý thức hình thái, nhưng chúng tôi không nhận được đệ trình nào của huyện Thụy Nguyên. Đây là sự miệt thị nghiêm trọng của huyện Thụy Nguyên và của Liễu Kình Vũ đối với Ban tuyên giáo chúng tôi, là sự khiêu khích mãnh liệt đối với ban lãnh đạo. Nếu cách làm không theo quy trình của họ bị các vùng khác học làm theo, sau này công việc của Ban Tuyên giáo Thành ủy chúng tôi sẽ không nắm bắt được.
Sau khi Khâu Tân Bình nói xong, có ba Ủy viên thường vụ nữa tỏ thái độ ủng hộ Hoàng Lập Hải.
Từ lúc đó, trong hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Nam Hoa đã có năm Ủy viên ủng hộ việc xử lý Liễu Kình Vũ.
Bầu không khí của Hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Nam Hoa rất phức tạp, sức mạnh của năm Ủy viên ủng hộ là rất lớn.
Lúc này, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh. Mọi người đều biết, đề nghị của Hoàng Lập Hải có được thông qua hay không, điều cốt yếu là thái độ của Đới Giai Minh, chỉ cần Đới Giai Minh ủng hộ hoặc có thái độ không rõ ràng một chút, sau đó, tất cả mọi người sẽ ủng hộ ý kiến của Hoàng Lập Hải. Dù sao thì cách làm của Liễu Kình Vũ thực sự đã gây ra những khiêu khích không tưởng trong thành phố Nam Hoa, khiến rất nhiều người trở tay không kịp. Có thể nói, đa số lãnh đạo của thành phố Nam Hoa đều không có thiện cảm với Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên là Liễu Kình Vũ.
Sau khi Hoàng Lập Hải nói xong, Đới Giai Minh vẫn trầm tư.
Thật sự mà nói, sâu thẳm trong Đới Giai Minh, y cũng không thích loại cán bộ như Liễu Kình Vũ, đặc biệt là cấp dưới, bởi y biết rất rõ, cấp dưới như Liễu Kình Vũ sẽ rất khó khống chế, thậm chí nếu làm không tốt sẽ rắc rối hơn.
Tuy nhiên, Đới Giai Minh là quan triết học, không giống như Hoàng Lập Hải.
Hoàng Lập Hải làm quan vẫn giữ nguyên tắc thực dụng. Nói cách khác, chỉ có người cán bộ nào tình nguyện dựa vào mình trong mọi tình huống. Y sẽ xem xét việc cho người cán bộ này không gian và tài nguyên nhất định để phát triển.
Trái lại, nếu người cán bộ nào không dựa vào y, thì rất xin lỗi, đến nhìn Hoàng Lập Hải y cũng không nhìn một cái.
Mà triết lý của Đới Giai Minh là đạo trung dung.
Theo Đới Giai Minh, làm quan thì không thể chậm chạp, cũng không thể gấp gáp, phải công bằng, không vội vàng hấp tấp. Đạo trung dung của Đới Giai Minh tuyệt đối không như triết lý trong các quan niệm thế tục, thỏa hiệp vô nguyên tắc, càng không phải là cũ kỹ giáo điều. Đới Giai Minh cho rằng, làm việc làm người, không nên áp dụng một loại thái độ không thay đổi, không câu nệ vào một hình thức cố định, phải giữ nguyên tắc, căn cứ tình huống mà chọn đối sách thích hợp.
Chính là do tuân theo đạo trung dung của mình, sau khi Đới Giai Minh lên nhậm chức, tạm thời nhẫn nhịn Hoàng Lập Hải, nhưng điều đó không có nghĩa là y hài lòng với hành động của Hoàng Lập Hải. Trái lại, Đới Giai Minh không hài lòng với hành động của Hoàng Lập Hải ở huyện Thụy Nguyên, chẳng qua vì sự đoàn kết của toàn bộ các ban ngành trong Thành ủy thành phố Nam Hoa, y tạm thời không ra tay mà thôi.
Chính là vì sự nhẫn nhịn của Đới Giai Minh, mặc dù nội bộ các ban ngành trong Thành ủy thành phố Nam Hoa vẫn có tranh đấu nhưng bên ngoài lại hòa hợp êm ấm. Mọi người đều tự giác cố gắng nỗ lực trong công việc ở lĩnh vực của mình, nhưng đại cục thành phố Nam Hoa cũng đã ổn định và không ngừng phát triển, trở thành thành phố có nền kinh tế phát triển vào hàng đầu của tỉnh Bạch Vân.
Lúc này, nghe xong thái độ chèn ép của Hoàng Lập Hải đối với Liễu Kình Vũ, trong lòng y tính toán một chút. Cảm thấy nếu thuận theo ý của Hoàng Lập Hải, để Hoàng Lập Hải hoàn thành việc chèn ép Liễu Kình Vũ. Như vậy, công việc của Liễu Kình Vũ ở huyện Thụy Nguyên nhất định sẽ gặp khó khăn, muốn một lần nữa thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn e là phải mất rất nhiều thời gian. Nếu Liễu Kình Vũ không đủ kiên định, công việc sẽ bị sụp đổ, thậm chí không thể không chấp nhận kết cục phải rời khỏi huyện Thụy Nguyên.
Kết cục này cũng không phải là Đới Giai Minh mong muốn. Trong chuyện này nên làm thế nào? Đới Giai Minh lại rơi vào trạng thái trầm tư.