Sau khi nghe điện thoại của Hoàng Lập Hải, Nguỵ Hoành Lâm có chút buồn bực.
Y thật không ngờ, sự việc có thể phát triển đến mức này. Y rất rõ, Liễu Kình Vũ vừa bắt cha con họ Ngô, e rằng sẽ tiến một bước điều tra, hiện giờ lãnh đạo lại muốn y tìm cách thả cha con họ Ngô ra, vậy chẳng khác gì khiến y và Liễu Kình Vũ đối nghịch nhau.
Liễu Kình Vũ mạnh thế nào hiện giờ y đã hiểu rõ. Trong tình huống bình thường, y thật không muốn cùng Liễu Kình Vũ đối kháng với nhau. Nhiều lần đối kháng với nhau đã chứng minh được, tên thanh niên Bí thư huyện Liễu Kình Vũ này đối với việc vận dụng quyên lực đã rất thành thạo, y và hắn mà đối kháng trực tiếp chưa chắc sẽ có lợi lộc gì.
Ngụy Hoành Lâm có chút khó khăn nói:
– Lãnh đạo, việc này e rằng rất khó. Liễu Kình Vũ không có trực tiếp giao cho Phòng công an huyện xử lý, mà chỉ giao cho thị trấn Ngô Đông đi làm, Đồn công an bên kia Khang Kiến Hùng cũng không dám nhúng tay vào, nếu không sẽ rất dễ bị Liễu Kình Vũ nắm nhược điểm. Nếu muốn thả người, e rằng rất khó đấy.
Hoàng Lập Hải lạnh lùng nói:
– Việc này có lớn đến thế đâu, Nguỵ Hoành Lâm à, tôi nhớ rằng trước đây anh không phải là người nhìn trước ngó sau. Trên quan trường, nhìn trước ngó sau không phải là không được, nhưng không được chần chừ. Bên đồn công an kia anh không cần lo lắng, tôi sẽ để Cục công an thành phố tham gia vào, đưa những người từ trong đồn ra, sau đó chuyển cho Phòng công an Huyện, đến lúc đó anh biết làm gì rồi chứ.
Nói xong, Hoàng Lập Hải trực tiếp cúp điện thoại.
Nguỵ Hoành Lâm vừa nghe xong lập tức không còn gì để nói. Y đã nghe ra được, sự do dự của y khiến cho lãnh đạo rất bất mãn, lúc nãy câu chần chừ do dự rất rõ là đang nói y. Lúc này đây, y không dám có chút do dự nữa, nếu không, lãnh đạo mà nổi giận thì không có thể gánh nổi. Đối với Hoàng Lập Hải y biết rất rõ, chỉ cần ông ta đối với y có chút ý kiến, ông ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho y. Đặc biệt là trong tình huống ông ta cho rằng anh phản bội, tuyệt đối sẽ khiến anh đến con đường chết.
Nhất là nghĩ đến ngày mai Trưởng ban Trang hải Đông sẽ đến thôn Thất Lý Hà điều tra nghiên cứu, như vậy có nghĩa Trưởng ban Trang rất coi trọng việc này, nếu y có thể làm việc này thật tốt thì có thể để lại một ấn tượng khá tốt cho Trưởng ban. Việc này đối với con đường sau này của y rất là có lợi.
Nghĩ đến đây, Ngụy Hoành Lâm rõ ràng quyết định chắc chắn, quyết định cuối cùng là chính thức tham gia việc này.
Hôm sau, rạng sáng h, một chiếc xe hơi mang theo Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Thủy ba người quay trở về thôn Thất Lý Hà.
Ba người sau khi xuống xe, ô tô liền rời đi.
Rạng sáng h, Ngô Hoài Nhân, Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Thủy ba người tụ tập ở nhà của Ngô Hoài Nhân.
Ngô Hoài Thủy ánh mắt tràn đầy tức giận nói:
– Bác, anh, cháu nghe nói sau khi chúng ta bị đưa đến đồn công an thị trấn, rất nhiều thôn dân dưới sự tổ chức của Liễu Kình Vũ, bắt đầu tố cáo chúng ta rất điên cuồng, như vậy mới có việc quyết định xử lý chúng ta, rồi còn giao cho cơ quan tư pháp xử lý theo trình tự pháp luật nữa. Cháu cho rằng, những đám người kêu oan đó chính là nguyên nhân đẩy chúng ta đến kiếp nạn này, chúng ta phải dạy cho bọn họ bài học mới được.
Ngô Hoài Nhân cũng không nói lời nào, mà chỉ nhìn về phía cha là Ngô Đăng Sinh. Ngô Đăng Sinh là Bí thư chi bộ, chủ ý tương đối nhiều.
Ngô Đăng Sinh sắc mặt bình tĩnh gật gật đầu nói:
– Ừ, Hoài Thuỷ lần này nói rất đúng. Lần náy đám người đó thừa nước đục thả câu, hiện giờ chúng ta đã thoát ra, có nghĩa là ông Trang đã ra tay. Ông Trang ra tay thì toàn bộ thành phố Nam Hoa ai có thể chống đỡ được. Đã như vậy rồi, chúng ta nhất định phải dạy dỗ bọn nông dân không biết trời cao đất dày là gì, cho bọn chúng biết được gia đình họ Ngô chúng ta không chọc nổi.
Nói xong ba người liền lập âm mưu.
Rạng sáng h, loa phát thanh của thôn Thất Lý Hà đột nhiên vang lên, gần như làm ồn khiến cả thôn tỉnh giấc:
– Chào mọi người già trẻ lớn bé trong thôn Thất Lý Hà, tôi Ngô Hoài Nhân đã trở lại. Ai đã ăn của chúng tôi thì hãy nhả ra, cầm của chúng tôi thì hãy trả lại. Ai đã vu cáo hãm hại cha con tôi, chúng tôi sẽ cho các người biết mùi đau khổ.
Sauk hi tiếng loa vừa dứt, trong thôn Thất Lý Hà, có không ít hộ gia đình cửa chính bị đá văng, một đám áo đen che mặt xông vào, đánh một trận độc ác. Có gia đình bị phá hết đồ đạc, có người bị đánh đến thương nghiêm trọng. Trong thời gian ngắn, toàn thôn Thất Lý Hà tiếng kêu thảm thiết, kinh hãi, phẫn nộ vang ầm một khoảng không gian.
Giờ này khắc này, trên tầng hai của một ngôi nhà trong thôn Thất Lý Hà, Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Thuỷ đứng trên đỉnh, nhìn toàn bộ thôn không ngừng sáng đèn, tiếng kêu thảm thiết, ba người đồng loạt cưới lớn. Ngô gia bọn họ chính là Bá vương của thôn, cho dù là Thiên Vương Lão tử cũng không quản được. Trong thôn nay, đắc tội với cha con họ thì ai cũng đừng mong có ngày tháng yên bình.
Kêu oan, có ích sao, vô ích thôi.
Cho dù Bí thư Liễu Kình Vũ đích thân đến thì sao, bọn họ không phải cuối cùng cũng được thả ra sao.
Bí thư huyện ủy trước mặt Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy cũng chẳng là gì.
Liễu Kình Vũ lần này tuyệt đối là phải mất mặt xấu hổ rồi.
Ba người ngày càng vui vẻ, ngay tại trên đỉnh toà nhà đốt than nướng thịt, vừa nướng thịt dê vừa uống bia, rất là thoải mái, đắc ý vênh váo.
Mà trong lúc này, Liễu KÌnh Vũ đã ngủ say. Hắn tầm h sáng mới ngủ, tuy chỉ ra ngoải hơn một ngày, nhưng công vụ dồn lại một đống, sau khi trở về việc đầu tiên là hắn xử lý đống công vụ đó trước, sau khi xử lý xong mới mệt mỏi ủ rũ lên giường.
Liễu Kình Vũ tối nay trực tiếp ngủ ở nơi làm việc, cũng không trở về nhà.
Nhưng mà, đến rạng sáng h, Liễu Kình Vũ đột nhiên bị một hồi chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
– Bí thư Liễu, tôi bị cha con họ Ngô đánh bị thương rồi, Bí thư Liễu, anh tại sao lại thả Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Thuỷ ra vậy? Anh tại sao lại lật lọng thế, nói lời không giữ lời.
Theo sau cuộc gọi này, tiếp theo một tiếng đống hồ, điện thoại Liễu Kình Vũ không được rảnh rỗi chút nào, một cuộc vừa xong tiếp đó lại có cuộc đến.
Người gọi toàn bộ là thôn dân thôn Thất Lý Hà, mục đích gọi đến có ba ý chính, thứ nhất là báo cho hắn biết việc họ bị cha con họ Ngô đánh, đây là đánh báo thù. Thứ hai là báo cho hắn biết cha con họ Ngô đã được thả ra, hơn nữa còn dùng loa thông báo họ đã quay lại, cố ý có mấy phần giống tác phong Hồ Hán Tam. Thứ ba là sự chất vấn bất mãn với Liễu Kình Vũ, tại sao thả cha con họ Ngô ra, có phải muốn lừa dối nhân dân không.
Sau khi nghe những phản ánh như vậy, Liễu Kình Vũ đã hiểu cuối cùng có chuyện gì xảy ra rồi.
Phản ứng thứ nhất của Liễu Kình Vũ chính là vấn đề không phải ở phía Phó đồn công an thị trấn Ngô Đông – Nguyễn Hồng Ba. Phải biết rằng, theo những gì mà Nguyễn Hồng Ba báo cáo cho hắn, công việc thẩm vấn đã kết thúc, đối phương đã thừa nhận những tội đã phạm, hơn nữa còn chuẩn bị chuyển án đưa lên cơ quan tư pháp mà.
Theo lý mà nói, lúc này, vụ án cha con họ Ngô đã thánh thiết án không thể kháng án, Nguyễn Hồng Ba đã đưa ra ý như vậy, nhưng hiện giờ cha con họ Ngô lại được thả ra, như vậy vấn đề phát sinh tại phía Nguyễn Hồng Ba là lớn nhất, không loại bỏ khả năng Nguyễn Hồng Ba lừa dối hắn.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ không ngờ là, điện thoại Nguyễn Hồng Ba hắn gọi cả nửa ngày, điện thoại luôn chuyển đến câu “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Hắn hoàn toàn buồn bực rồi.
Tên Nguyễn Hồng Ba này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại khoá máy lúc này. Chẳng lẽ trong việc này ông ta dám nhận vai diễn ám muội ư? Chẳng lẽ ông ta lừa dối mình ư? Nếu như thật sự là vậy, ông ta không sợ sau này mình gây khó dễ cho ông ta ư?
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ rất nhanh bác bỏ ý nghĩa này, hắn tin rằng khả năng nhìn người của hắn không kém. Nguyễn Hồng Ba lúc ấy đã có thái độ tại hiện trường rất tốt, chứng minh rằng ông ta có ý muốn dựa vào hắn. Đã như vậy, ông ta không thể làm ra chuyện khiến hắn khó xử, hơn nữa việc này đã được Nguyển Hồng Ba xử lý ổn thoả, ông ta cũng không thể tự mình lật án được. Theo suy luận logic đi tiếp, chỉ có thể là có người đã nhúng tay vào, hơn nữa lực tác động này mạnh đến cả Nguyễn Hồng Ba cũng không thể chống cự.
Nhưng vấn đề là, Nguyễn Hồng Ba hiện giờ đang ở đâu, tại sao điện thoại ông ta lại khoá máy.
Liễu Kình Vũ lại gọi đến phòng làm việc của Nguyễn Hồng Ba, không ai nghe máy, theo đó, Liễu Kình Vũ trực tiếp gọi đến nhà Nguyễn Hồng Ba, vợ Nguyễn Hồng Ba sau khi nghe điện thoại, liền vội vã khóc nức nở nói:
– Bí thư Liễu, Hồng Ba nhà tôi vẫn chưa về, tôi cũng đang tìm anh ấy, nhưng tìm mãi không thấy.
Liễu Kình Vũ nghe đến đó, lập tức trong lòng trầm xuống, hắn đã kết luận nhất định có người nhúng tay vào việc này, hắn lập tức hỏi:
– Đồng chí Nguyễn Hồng Ba đã rới khỏi lúc nào, tại sao lại rời khỏi?
Vợ Nguyễn Hồng Ba là Tôn Ngọc Mai nói:
– Tối hôm qua khoảng h, anh ấy nhận được cuộc gọi sau đó liền rời khỏi, tôi hỏi ai gọi đến, anh ấy nói là điện thoại của lãnh đạo cấp trên, bảo anh ấy đến Đồn công an có việc. Anh ấy đi thì không thấy về nữa, tôi đã cho người đến kiếm anh ấy hai lần, anh ấy không có trong Đồn, cũng không biết đã đi đâu.
Liễu Kình Vũ an ủi Tôn Ngọc Mai vài câu sau đó mới cúp điện thoại.
Chân mày hắn gắt gao nhíu lại. Giờ này hắn đã ý thức được, Nguyễn Hồng Ba đột nhiên mất tích, tuyệt đối không phải là việc ngẫu nhiên, nhất định là có người đứng đằng sau, nhằm vào mục tiêu là hắn. Đương nhiên, bao gồm cả vụ án cha con nhà họ Ngô.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp bấm điện thoại cho Bí thư đảng ủy thị trấn La Thiên Lỗi:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, tối qua có phải ông đã gọi Nguyễn Hồng Ba đến đồn công an không?
La Thiên Lỗi sửng sốt, lập tức nói:
– Không có, Bí thư Liễu, tôi tuyệt đối không có gọi ông ấy, đồng chí Nguyễn Hồng Ba đến đồn công an làm cái gì?
Liễu Kình Vũ lập tức nhướn mày. Theo lời nói của La Thiên Lỗi, hắn có thể nghe được, La Thiên Lỗi hẳn là không có nói dối. Như vậy rốt cuộc cú điện thoại là này ai gọi đến?