Sau khi nghe Nguyễn Hồng Ba trả lời, Liễu Kình Vũ cũng sững sờ.
Vốn dĩ Liễu Kình Vũ nghĩ rằng Nguyễn Hồng Ba bị bắt giữ sẽ hiểu rất rõ về việc này, nhưng thật không ngờ, Nguyễn Hồng Ba đều không biết gì cả.
Liễu Kình Vũ lập tức trầm giọng nói:
– Đồng chí Nguyễn Hồng Ba, ông hãy nói rõ sự việc trước và sau khi nhận được điện thoại cho tôi biết.
Nguyễn Hồng Ba nói:
– Được, Bí thư Lieu. Là như vậy, tối qua khoảng h, tôi chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, đột nhiên nhận được điện thoại của chủ tịch thị trấn Triệu Thanh Trụ, ông ấy bảo rằng có việc gấp cần tôi qua đó giải quyết, tôi nghe không dám từ chối, lập tức qua đó.
Sau khi tới tôi mới biết thật ra không phải công vụ gì gấp, mà là chủ tịch thị trấn đánh mạt chược ba thiếu một, cần tôi qua đó cho đủ tay. Lúc đó, tôi cho dù không muốn đánh, nhưng Chủ tịch trấn và hai vị phó chủ tịch cứ nói mãi, tôi cũng không thể rời khỏi, chỉ đành ngồi cùng bọn họ. Sau đó chủ tịch trấn nói rằng để mọi người chơi được vui vẻ, yêu cầu mọi người tắt máy, tôi chỉ có thể làm theo tắt điện thoại của mình, tôi thật không ngờ, chỉ thời gian một đêm lại phát sinh nhiều việc như vậy.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong sắc mặt lúc ấy liền trầm xuống, theo như những lời Nguyễn Hồng Ba nói, hắn đã có phán đoán ban đầu. Chủ tịch trấn Triệu Thiên Trụ nhất định có vần đề, dù sao, thời gian ông ta kiếm Nguyễn Hồng Ba đến đánh mạt chược quá là hảo hợp, hơn nữa hành động bắt Nguyễn Hồng Ba tắt điện thoại thật khiến người ta nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nói với Nguyễn Hồng Ba:
– Đồng chí Nguyễn Hồng Ba, ông lập tức phái người đi tìm hiểu, cha con họ Ngô cuối cùng do ai ký tên hay từ ai ra lệnh, việc đầu tiên là cần khống chế người này lại.
Nguyễn Hồng Ba vội vàng gật đầu:
– Được, Bí thư Liễu, tôi ngay lập tức đi điều tra.
Sau khi cúp điện thoại, đã là rạng sáng h, Liễu Kình Vũ không chút buồn ngủ, hắn không hề có ý muốn ngủ, hắn quyết tâm không nằm nữa, trực tiếp đứng dậy rửa mặt đi tới toà nhà huyện ủy.
Thời điểm Liễu Kình Vũ tới, Hhuyện uỷ cửa lớn đóng chặt, trong toà nhà trống trải, không có một ai, Liễu Kình Vũ bước đến người gác cổng đánh thức ông ta mở cửa cho hắn vào.
Người trông cửa nhìn thấy Liễu Kình Vũ sớm như vậy không khỏi giật mình, trong lòng có chút thương xót nói:
– Bí thư Liễu, hôm qua anh rất trễ mới rời khỏi, tại sao không nghỉ ngơi, như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu.
Liễu Kình Vũ nghe thấy lời nói của người trông cửa nói với mình phát ra từ đáy lòng, không phải là lời nịnh nọt, hắn cười nói:
– Chú à, hôm nay tôi ngủ không được cho nên quyết định đến đây. Hôm nay có cuộc họp sớm, sau đó sẽ có nhiều đơn vị đến đây, hôm nay e rằng sẽ làm phiền chú nghỉ ngơi.
Người trông cửa cười nói:
– Không sao, không sao, tôi già rồi, ngủ ít, tôi đã thức dậy lâu rồi.
Sau khi nói vài câu, Liễu Kình Vũ bước lên lầu, người trông cửa nhìn bóng hắn rời đi, gật gật đầu:
– Thật là người trẻ tuổi nhiệt tình mà, giống như Liễu Kình Vũ đây hiện không có mấy ai.
Sau nửa giờ, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ lại vang lên.
Lần này, người gọi đến là Nguyễn Hồng Ba, trong giọng nói có âm thanh của lo âu, phẫn nộ nói:
– Bí thư Liễu, tôi xin tội với ngài trước.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Nguyễn Hồng Ba nói:
– Bí thư Liễu, tôi đã điều tra sự việc. Tối qua, Cục công an thành phố đột nhiên cử một chiếc xe đến đón cha con họ Ngô đi, đồng thời đem cả hồ sơ vụ việc đi. Sau khi đưa người đi, cục công an thành phố giao cho Phòng công an huyện, Phòng công an huyện tiến hành sau khi tiến hành thẩm vấn, xác nhận họ vô tội. Nhưng khi tôi hỏi Phòng công an Huyện chứng cứ và hồ sơ án đâu thì họ nói không hề thấy chứng cứ hay hồ sơ gì cả, nhưng cục công an thành phố lại nhấn mạnh là đã giao cho Phòng công an huyện rồi. Hiện giờ hai bên đang đổ qua đổ lại cho nhau, nhưng bất luận họ đùn đẩy thế nào, thì có thể khẳng định một điều, tất cả chứng cứ của vụ án trong quá trình đưa đẩy đã biến mất hoàn toàn. Bí thư Liễu, tôi không giữ được những tư liệu chứng cứ ngài giao cho tôi.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, sắc mặt lúc ấy liền âm trầm xuống. Hắn thật không ngờ trong chuyện này lại có sự nhúng tay của cục công an thành phố, như vậy, sự việc phức tạp hơn rồi. Nếu chỉ do Phòng côn an huyện giải quyết sự việc thì hắn vẫn có quyền nắm bắt trong tay, nhưng một khi liên quan cục công an thành phố thì sức lực của hắn không làm được gì rồi. Dù sao, Cục công an thành phố căn bản cũng sẽ không nể mặt hắn, nhất là khi bị người khác cố ý khống chế.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu:
– Được, chuyện này tôi biết rằng rồi, trong trấn ai là người chịu trách nhiệm việc này ông biết rõ chứ?
Nguyễn Hồng Ba nói:
– Đã làm rõ rồi, là Phó đồn công an Lý Lập Quần, ông ấy là phó đồn thứ hai, bình thường tôi và ông ấy không có qua lại. Lần này đưa người giao cho Cục công an thành phố là do ông ấy trực tiếp nói với người chịu trách nhiệm trông giữ, nhưng không hề để lại bất kỳ tư liệu giấy tờ gì.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Được, ông hãy đánh một phần báo cáo, bảo tất cả những người chịu trách nhiệm liên quan ký tên vào, ghi hết chi tiết sự việc giao cho tôi. Phải xác định số người liên quan, thời gian chi tiết, nếu như đối phương không ghi rõ, ông nói với người ấy, trên báo cáo đề xuất sẽ đề cập người ấy là kẻ tình nghi một mình phóng thích tội phạm.
Nguyễn Hồng Ba thật không ngờ Liễu Kình Vũ lại giao việc làm như vậy cho mình, lập tức hiểu rõ ý của hắn. Liễu Kình Vũ làm vậy có lẽ là muốn làm lớn sự việc, làm như vậy tuy có nguy hiểm, nhưng hiện giờ là cơ hội cho mình lấy lòng tin của Liễu Kình Vũ.
Sau khi ngắt điện thoại với Nguyễn Hồng Ba, cuộc gọi của Khang Kiến Hùng đến, y cười khổ nói:
– Bí thư Liễu, bên tôi đã điều tra sự việc khá rõ ràng, liên quan đến việc thả cha con họ Ngô chính xác là do người điều tra của Cục công an thành phố và Phó phòng công an huyện Lâu Vân Phi của chúng ta hợp tác làm ra. Bọn họ thông qua điều tra kết hợp, xác nhận không có vấn đề, ngược lại là Quyền đồn trưởng công an thị trấn Ngô Đông Nguyễn Hồng Ba có điểm nghi vấn, đồng chí Lâu Vân Phi kiến nghị miễn chức Quyền đồn trưởng của đồng chí Nguyễn Hồng Ba, đề xuất đồng chí Lý Lập Quần đàm nhiệm chức Đồn trưởng công an thị trấn Ngô Đông.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong thản nhiên nói:
– Được, tôi biết rồi, ông hãy bảo đồng chí Lý Lập Quần đem tất cả hồ sơ đến phòng họp huyện gặp tôi, bây giờ cách cuộc họp còn ba mươi phút, tôi nghĩ các ông không đến trễ chứ.
– Không có, chúng tôi lập tức liền xuất phát.
Khang Kiến Hùng vội vàng nói.
Theo sau, Liễu Kình Vũ lại gọi cho Bí thư Đảng ủy Công an huyện Chu Minh Cường bảo ông ta lại đây họp.
Sau nửa giờ, tại phòng họp Huyện ủy.
Liễu Kình Vũ, Chu Minh Cường, đám người Khang Kiến Hùng ngồi vây quanh bàn tròn, Liễu Kình Vũ chủ trì hội nghị quy mô nhỏ này.
Hội nghị bắt đầu, Liễu Kình Vũ trực tiếp nhìn về phía Lâu Vân Phi nói:
– Đồng chí Lâu Vân Phi, mời anh đem tư liệu của anh và các đồng chí Cục công an thành phố điều tra vụ việc cha con họ Ngô đến cho tôi, tôi muốn đích thân xem.
Lâu Vân Phi sớm có chuẩn bị, vội vàng đem tư liệu cầm tới, đặt ở trước mặt của Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ cầm qua hồ sơ, đang lúc mọi người nhìn chăm chú, không chút hoang mang cẩn thận xem.
Một phút, hai phút… Mười phút… hai mươi phút.
Theo thời gian trôi qua, trong phòng họp không khí hơi khẩn trương lên.
Ánh mắt mọi người tất cả đều nhìn Liễu Kình Vũ, bởi vì mọi người đều không ngờ Liễu Kình Vũ lại xem kỹ như vậy.
Sau khi qua hai mươi lăm phút, Liễu Kình Vũ giờ mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâu Vân Phi nói:
– Đồng chí Lâu Vân Phi, đây là tư liệu anh và Cục công an thành phố cùng nhau thẩm lý vụ án à?
Lâu Vân Phi gật gật đầu:
– Vâng, đúng.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Đồng chí nào của Cục công an thành phố chịu trách nhiệm việc này?
Lâu Vân Phi lập tức do dự, ông ta không muốn nói.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Sao vậy, chẳng lẽ anh nói dối? Không được sao, đồng chí Lâu Vân Phi, tôi có chút bực đấy, lúc nãy anh vừa nói vụ việc do anh và cục công an thành phố phụ trách, vậy tại sao trên giấy tờ hồ sơ chỉ có anh ký tên, lại không có tên đồng chí cùng làm, tôi có thể lý giải được là anh đang nói dối.
Lâu Vân Phi nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, vội vàng nói:
– Không có, không có, Bí thư Liễu, ngài đã hiểu lầm, việc này chính xác là do tôi và Đại đội trưởng đội trị an Cục công an thành phố Mã Hội Nhân cùng nhau thẩm tra. Sở dĩ ông ấy không có ký tên là vì sau khi thẩm tra vụ án xong, ông ấy có việc đi gấp, cho nên chưa kịp ký tên, nên chỉ có mình tôi ký trên đó thôi.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Anh xác định những lời anh nói là thật?
Lâu Vân Phi vội vàng gật đầu.
Liễu Kình Vũ nói:
– Được, ngay tại đây anh hãy gọi cho Mã Hội Nhân xác nhận một chút.
Lâu Vân Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể lập tức bấm điện thoại cho Mã Hội Nhân:
– Đội trưởng Mã, liên quan đến vụ án cha con họ Ngô, anh định khi nào ký tên đây?
Mã Hội Nhân cười nói:
– Lão Lâu à, việc đó ông ký tên là được rồi, tôi không cần ký đâu, tôi đây bận lắm, không lo hết nổi đâu.
Lúc này, Liễu Kình Vũ hướng về phía lâu Vân Phi vẫy vẫy tay, ra hiệu ông ta đem điện thoại cho mình, Lâu Vân Phi vội vàng nói:
– Đội trưởng Mã, ông chờ một chút, Bí thư Liễu muốn nói chuyện với ông.
Liễu Kình Vũ nhận điện thoại, trầm giọng nói:
– Đội trưởng Mã, sự việc này đúng là do anh và Lâu Vân Phi cùng giải quyết thì tôi nghĩ là anh cũng nên ký tên lên đây, để sau này, cho dù có xảy ra chuyện gì cần phải chịu trách nhiệm thì anh cũng cần phải chịu trách nhiệm đấy.
Mã Hội Nhân nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, lập tức nói:
– Bí thư Liễu, anh hiểu lầm ý tôi rồi, tôi đích thật là có theo vụ việc này, nhưng cụ thể chịu trách nhiệm vẫn là do Phó phòng Lâu phụ trách, tôi ký tên là không cần thiết. Tôi chỉ phụ trách giám sát, hơn nữa, tôi đang bận lắm, tôi cúp máy đây.
Nói xong, Mã Hội Nhân trực tiếp cúp điện thoại.