Đới Giai Minh trầm tư một chút, qua truyền hình trực tiếp đã thấy một cảnh tượng khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.
Chỉ nhìn trong hiện trường trực tiếp, cảnh quay chĩa thẳng vào vị trí nổi bật nhất của gian hàng của tập đoàn Di Hải.
Gian hàng của tập đoàn Di Hải là gian hàng quy mô lớn nhất trong cả khu vực triển lãm. Gian hàng của họ ước chừng bằng gian hàng của người khác. Sản phẩm trưng bày của họ cũng phong phú nhất: Ngô, lúa, đậu nành, lúa mạch thứ gì cũng có, không những bao gồm các loại hạt giống mà còn có một ít nông dược nữa.
Tuy nhiên, lúc này khi người của tập đoàn Di Hải thấy lò thiêu bắt đầu khởi động, mà chiếc xe truyền hình trực tiếp của đài truyền hình tỉnh cũng đã tiến vào, Phạm Kim Hoa và Carlos bàn bạc với nhau, cảm thấy hình thế hôm nay rất bất lợi cho họ. Họ không thể tiếp tục ở lại được nữa.
Cho nên, hai người nhân lúc người khác không chú ý, liền chạy ra khỏi gian hàng.
Nhưng, họ vừa bước ra khỏi gian hàng, đã bị mấy người cảnh sát của Nguyễn Hồng Ba đưa tới ngăn lại.
Phạm Kim Hoa tức giận nhìn Nguyễn Hồng Ba nói:
– Buông ra, chúng tôi có việc gấp, không được cản chúng tôi.
Nguyễn Hồng Ba trầm giọng nói:
– Thật xin lỗi Phạm Tổng, Bí thư Liễu đã dặn dò rồi, bất kỳ người phụ trách chính của công ty nào trong thời gian kiểm tra sản phẩm đều không được rời khỏi, xin ngài hãy phối hợp với công việc của chúng tôi.
Phạm Kim Hoa tức giận quát:
– Nói xạo, Liễu Kình Vũ hoàn toàn nói xạo, chúng tôi là người tự do. Người của huyện Thụy Nguyên các anh không có quyền giam cầm sự tự do của chúng tôi. Tôi là người Mỹ quốc tịch Mỹ, huyện Thụy Nguyên các anh không có quyền này nọ với tôi.
Nguyễn Hồng Ba cười nói:
– Thật ngại quá, tôi mặc kệ anh là người Mỹ hay người Hoa Hạ, chỉ cần anh vi phạm pháp luật ở Hoa Hạ chúng tôi, tôi bắt không lầm. Chúng tôi không cố ý tước mất quyền tự do của anh, nhưng chúng tôi đang nghi công ty các anh tiêu thụ lượng lớn hạt giống biến đổi gen trên thị trường mà chưa được kiểm tra ở Hoa Hạ chúng tôi. Điều này đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng, cho nên mời các anh phối hợp với việc điều tra của chúng tôi. Nếu sản phẩm của công ty các anh không có vấn đề gì, sau khi kiểm tra xong chúng tôi sẽ đích thân xin lỗi anh, phóng thích các anh.
Lúc này Carlos la lớn lên:
– Tôi muốn đi tiểu, tôi muốn đi tiểu, mau thả tôi ra.
Nguyễn Hồng Ba nghe thấy giọng Carlos, khinh thường cười nói:
– Muốn đi vệ sinh đúng không? Không vấn đề gì.
Nói xong, Nguyễn Hồng Ba giơ tay lên vẫy, một chiếc xe vệ sinh di động hiện ra trước mắt Carlos, Nguyễn Hồng Ba cười nói:
– Nếu anh muốn đi vệ sinh, có thể đi được rồi.
Lần này, không chỉ có Carlos và Phạm Kim Hoa trợn tròn mắt ngạc nhiên mà ngay cả rất nhiều người xem thấy cảnh tượng này trước máy quay cùng đều trợn tròn mắt lên nhìn, không ai ngờ, huyện Thụy Nguyên lại có trò hay đến vậy. Nếu người nước ngoài này quả thực muốn đi vệ sinh, điều này chắc chắn là gậy ông đập lưng ông rồi.
Sự bực tức đó của Carlos nên làm thế nào cho phải?
Chính lúc đó, Phạm Kim Hoa đảo mắt quay về phía Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Liễu Kình Vũ, anh đừng quên, chúng tôi là khách của huyện Thụy Nguyên các anh. Hôm nay chúng tôi tới tham gia triển lãm nông nghiệp là cổ động cho huyện Thụy Nguyên các anh, là giúp các anh phát triển kinh tế. Anh đối đãi với chúng tôi như vậy lẽ nào không thấy ngại sao? Làm như vậy với huyện Thụy Nguyên các anh, sau này ai còn dám tới đầu tư ở huyện Thụy Nguyên các anh nữa? Ai còn dám tới kinh doanh ở huyện Thụy Nguyên các anh nữa?
Liễu Kình Vũ cười đáp:
– Phạm Kim Hoa, lời anh nói cũng chưa được đúng cho lắm. Anh là tới cổ động đấy, anh nghĩ tôi là đứa trẻ lên sao? Anh nghĩ tôi không biết không lâu trước đây tập đoàn Di Hải các anh đã gọi điện cho các ông chủ của các công ty giống cây trồng của tỉnh Bạch Vân chúng tôi, nói rằng nếu họ tham gia triển lãm nông nghiệp của huyện Thụy Nguyên chúng tôi tổ chức, tập đoàn Di Hải các anh sẽ cùng ba công ty giống cây trồng lớn ở huyện Thụy Nguyên chúng tôi hình thành thế lũng đoạn thị trường trên toàn tỉnh Bạch Vân, khiến cho các công ty này hoàn toàn không bán được giống ra thị trường. Thậm chí các anh còn dùng mạng lưới quan hệ rất mạnh của các anh ở tỉnh Bạch Vân để gây phiền phức cho họ. Anh nghĩ tất cả người Hoa Hạ đều sợ các anh sao? Anh đã nhầm rồi, nhầm rồi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền rút điện thoại của mình ra, lấy từ bên trong ra một đoạn ghi âm, sau đó tới bên cạnh cái loa wifi phát ra.
Qua chiếc loa wifi, cuộc đối thoại này được phát trực tiếp khắp quảng trường Dân Tâm.
Đoạn đối thoại này là một số nhân viên làm việc ở tập đoàn Di Hải đã gọi điện tới các ông chủ giống cây trồng nào đó của tỉnh Bạch Vân uy hiếp họ.
Lúc này, đoạn ghi âm cũng đã được phát đi toàn tỉnh Bạch Vân thông qua truyền hình trực tiếp.
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm này, sắc mặt Phạm Kim Hoa khi đó bỗng tối sầm lại. Gã không ngờ, thậm chí còn có người dám ghi âm lại, gan của những thương nhân Hoa Hạ này quả thật không nhỏ chút nào.
Song khi Phạm Kim Hoa ý thức được bây giờ đang phát truyền hình trực tiếp, trong lòng gã bỗng cảnh giác, đầu óc chuyển động nhanh, rất nhanh đưa ra quyết định, gã lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Liễu Kình Vũ, chuyện này hoàn toàn là do anh vu oan hãm hại. Anh nghĩ anh tùy tiện tìm ra cuộc điện thoại của một, hai người ghi âm lại là có thể chứng minh được người trong cuộc điện thoại này chính là người của tập đoàn Di Hải chúng tôi sao? Bằng chứng như vậy ở nước Mỹ chúng tôi tuyệt đối không thể xem là bằng chứng được.
Liễu Kình Vũ lấy điện thoại lại, khinh thường cười:
– Phạm Kim Hoa, tôi biết anh không thể thừa nhận, nhưng không sao, tôi chỉ là muốn để anh hiểu, nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm, hàng ngày làm việc xấu sớm muộn gì cũng đụng phải quỷ đấy. Còn về vấn đề khác đều là chuyện nhỏ, quan trọng nhất bây giờ là kiểm tra chất lượng sản phẩm các công ty, xem xem chất lượng hạt giống của tập toàn Di Hải các anh rốt cuộc ra sao? Theo tôi được biết, tập đoàn Di Hải các anh có lẽ đã chiếm cứ trên % định mức thị trường hạt giống ở thành phố Nam Hoa chúng tôi, ở tỉnh Bạch Vân chí ít cũng đã chiếm định mức thị trường hạt giống trên %. Nếu chất lượng hạt giống của các anh không đạt, điều này quả đúng là tai hoạ đối với tỉnh Bạch Vân chúng tôi.
Lúc này, nhân viên kiểm tra đã cảm nhận được thế cục sừng sững căng thẳng giữa Liễu Kình Vũ và Phạm Kim Hoa. Sau khi kiểm tra xong sản phẩm của một thương nhân giống cây trồng trong nước, lập tức lấy toàn bộ hạt giống của tập đoàn Di Hải ra, do hạt giống của tập đoàn Di Hải khá phong phú, cho nên hơn máy kiểm tra mỗi máy chia ra thành mẫu, tất cả các máy đồng thời kiểm tra.
Rất nhanh, từng máy kiểm tra lần lượt vang lên tiếng cảnh báo dồn dập.
– Cảnh báo, cảnh báo, mẫu kiểm tra lần này là giống ngô biến đổi gen chưa qua phê duyệt.
– Cảnh báo, cảnh bảo, sản phẩm kiểm tra lần này là giống đậu tương biến đổi gen chưa qua phê duyệt.
– Cảnh báo cảnh bảo, sản phẩm kiểm tra lần này là giống lúa chuyển gen chưa qua phê duyệt.
………….
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cảnh báo này liên tiếp vang lên, cả hiện trường vì tiếng cảnh báo liên tiếp này đã gây sự huyên náo khác thường.
Đặc biệt là nữ chủ trì xinh đẹp đó, lúc này trong tay cầm chiếc microphone, cô ta đã kích động đứng trước ống kính, nữ chủ trì xinh đẹp phẫn nộ nói:
– Thưa các vị đang ngồi trước truyền hình, mọi người có thấy không? Đây chính là chất lượng giống cây trồng của tập đoàn Di Hải, họ tổng cộng đưa tới loại giống. Kết quả là loại giống này đều là giống biến đổi gen đều chưa qua phê duyệt. Thưa các vị quan khách, mọi người thử nghĩ xem, rất nhiều người dân tỉnh Bạch Vân chúng ta hàng ngày ăn thức ăn rất có thể đều là lương thực biến đổi gen. Bởi vì tập đoàn Di Hải đã chiếm trên % định mức trên thị trường hạt giống của tỉnh Bạch Vân chúng ta.
Bây giờ tôi muốn hỏi lãnh đạo hữu quan ban ngành nông nghiệp tỉnh Bạch Vân chúng ta, công việc thường ngày của các vị rốt cuộc là làm gì? Vì sao lại để nhiều sản phẩm biến đổi gen như vậy đường hoàng bước vào lãnh thổ của tỉnh Bạch Vân chúng ta? Vì sao lại để cho những loại hạt giống này đường hoàng bước vào bữa ăn của người dân chúng ta? Khi các vị họp, khoác lác lợi hại như vậy, dường như hàng ngày các vị đều bận rộn làm không hết việc. Vậy, tôi muốn hỏi các vị, liên quan tới chuyện đại sự an toàn thực phẩm thiết thực của người dân chúng tôi, vì sao các vị không có chút động thái nào?
Người nữ chủ trì xinh đẹp này đưa ra hàng loạt câu hỏi, lúc này dường như đã nhận được sự ủng hộ của tất cả quần chúng xem truyền hình.
Rất nhiều người dân xem truyền hình đều nhiệt huyết sôi trào.
Sau đó không lâu, hạt giống của một doanh nghiệp đầu tư vốn nước ngoài cuối cùng cũng đã được kiểm tra hoàn tất. Công ty này đã gửi tới loại giống, có loại giống là biến đổi gen.
Người nữ chủ trì lại một lần nữa đầy phẫn nộ, cầm chiếc microphone khàn cả giọng quát:
– Thưa các vị bằng hữu, tôi … tôi đang thực sự không biết nên nói gì. Tôi chỉ muốn nói với các vị lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh Bạch Vân một câu, các vị lãnh đạo tỉnh, xin các vị hãy mở to mắt mà xem, xem xem lĩnh vực nông nghiệp của tỉnh Bạch Vân chúng ta, lẽ nào các vị muốn người dân tỉnh Bạch Vân chúng ta đều trở thành chuột thí nghiệp của người Mỹ và của các công ty giống cây trồng vốn đầu tư nước ngoài sao? Lẽ nào các vị không biết tỷ lệ vô sinh hiện nay Hoa Hạ chúng ta đã cao hơn năm trước gấp nhiều sao? ….
Cùng với giọng nói đầy phẫn nộ của người nữ chủ trì xinh đẹp, nỗi uất ức đã tích tụ từ tận đáy lòng người dân bao lâu nay cũng bị chọc giận triệt để.
Trong khoảng thời gian ngắn, sở Nông nghiệp tỉnh Bạch Vân, điện thoại của cục Nông nghiệp thành phố Nam Hoa dường như đổ chuông liên tục, những lời chất vấn của người dân vang lên trời cao.
Cùng lúc đó, trong diễn đàn của các trang mạng, tình hình liên quan tới triển lãm truyền hình trực tiếp lần này cũng thu hút sự kích động rất lớn.
Lúc này, Đới Giai Minh đang ngồi trước ti vi xem truyền hình trực tiếp cũng ngồi không yên nữa.
Đới Giai Minh liền gọi điện thoại cho Cục trưởng cục Công an thành phố, để ông ta lập tức cùng với nhân viên của cục Nông nghiệp và cục Giám sát kỹ thuật chất lượng lập tức điều tra tập đoàn Di Hải và hai công ty giống cây trồng đầu tư vốn nước ngoài khác. Đồng thời, ông ta lập tức thông báo cho Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban thành bố, để anh ta lập tức thông báo cho các Ủy viên thường vụ triệu tập cuộc họp thường vụ khẩn cấp, thảo luận về phương án xử lý công ty giống cây trồng nước ngoài, đứng đầu là tập đoàn Di Hải.
Lúc này, trong phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân, Tăng Hồng Đào và Trưởng ban thư ký Vu Kim Văn đang ngồi trước máy thu hình xem truyền hình trực tiếp hôm nay, xem tới đây hai người đều trợn trừng mắt ngạc nhiên.