Câu cuối cùng này của Liễu Kình Vũ không chỉ khiến cho trên mặt Liêu Cẩm Cường có chút lúng túng, mà ngay cả sắc mặt của Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải cũng lập tức âm trầm xuống. Hoàng Lập Hải lạnh lùng nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, những lời cậu nói quá tùy ý, cái gì mà lãnh đạo Thành ủy không tin tưởng cậu.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Chủ tịch thành phố Hoàng, xin phép cho tôi nói thẳng, nếu ông có lòng tin với tôi hoặc huyện Thụy Nguyên, thì thân là lãnh đạo đi ra từ huyện Thụy Nguyên, ông sẽ ủng hộ huyện Thanh Phong sao?
Một câu nói, lập tức khiến cho câu nói bên miệng của Hoàng Lập Hải không thể nói ra. Y không thể không thừa nhận, y thực sự không có lòng tin đối với huyện Thụy Nguyên, còn đối với Liễu Kình Vũ, đó là y căn bản không muốn ủng hộ hắn.
Lúc này, Đới Giai Minh đứng ra hoà giải:
– Được rồi, đồng chí Liễu Kình Vũ, nói chuyện với lãnh đạo vẫn nên chú ý đúng mực, đừng có cái gì cũng nói ra bên ngoài, như vậy là không đúng, còn không mau xin lỗi Chủ tịch thành phố Hoàng và Trưởng ban Liêu.
Đới Giai Minh đã ra mặt, Liễu Kình Vũ không thể không nể tình, lập tức cười nói:
– Chủ tịch thành phố Hoàng, Trưởng ban Liêu, thật sự xin lỗi, những lời tôi vừa nói có chút kích động, xin lỗi các ông.
Liễu Kình Vũ nói ra những lời này vô cùng thành ý, sắc mặt, biểu cảm đều hết sức thích hợp, khiến Hoàng Lập Hải và Liêu Cẩm Cường có tức giận cũng không có chỗ xả.
Đới Giai Minh cười thầm trong lòng: “Tên Liễu Kình Vũ này thật sự đủ xấu, rõ ràng muốn chống đối người ta, muốn người ta xấu mặt, kết quả lúc xin lỗi còn biểu hiện đúng mực như vậy, đây chẳng phải là cố ý muốn làm người khác tức chết mà không đền mạng sao?”
Đợi sau khi thấy Liễu Kình Vũ nói xong, Đới Giai Minh nói:
– Chủ tịch thành phố Hoàng, Trưởng ban Liêu, các đồng chí, tôi cho rằng chúng ta rất cần thiết phải làm rõ một việc, đó chính là khi có hai địa phương cùng cạnh tranh một hạng mục, chúng ta rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể xem như công bằng, chẳng lẽ chúng ta bởi vì thu nhập tài chính của huyện Thụy Nguyên ít mà không ủng hộ bọn họ sao? Tôi thấy làm như vậy là không tốt, chính là bởi vì thu nhập tài chính của huyện Thụy Nguyên ít, kinh tế không phát triển, cho nên chúng ta càng phải ủng hộ bọn họ. Đương nhiên, huyện Thanh Phong tương đối phát triển, việc làm đường cao tốc thứ hai chắc chắn sẽ giúp cho huyện Thanh Phong phát triển hơn nữa, điểm này chúng ta cũng phải ủng hộ. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, chúng ta nhất định phải đối xử công bằng.
Đới Giai Minh nói xong, hội trường lập tức vang lên một tràng âm thanh hưởng ứng.
Lúc này, con ngươi của Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải chuyển động, đột nhiên nói:
– Bí thư Đới nói rất đúng, như thế này đi, để đảm bảo có thể đối xử công bằng, tôi có ý kiến này, mọi người xem như thế nào. Theo tôi được biết, năm nay ở tỉnh và ở Bộ đều có dự án hỗ trợ đường cao tốc, mục tiêu là hỗ trợ những hạng mục trọng điểm của những vùng trọng điểm và những hạng mục cần thiết của những vùng cần thiết. Nếu như huyện Thụy Nguyên và huyện Thanh Phong vừa may có một hạng mục thuộc hạng mục trọng điểm, một hạng mục thuộc hạng mục cần thiết, như vậy để hai huyện tự mình đi một chuyến, xem huyện nào có thể lấy được tiền hỗ trợ nhiều hơn, thì trăm triệu tiền đầu tư cho hạng mục trọng điểm của thành phố chúng ta sẽ đưa cho huyện đó.
Hoàng Lập Hải sở dĩ đề nghị như vậy cũng là có mục đích. Bởi vì lúc uống rượu y đã từng nghe Triệu Chí Cường nói qua, gã ta nói gã ta có họ hàng ở Bộ giao thông, vừa may là người phụ trách quy hoạch đường cao tốc, gã tin rằng đến Bộ có thể xin được một chút tiền hỗ trợ. Mà theo y thấy, Liễu Kình Vũ nhiều lắm mới có một vài sự ủng hộ ở tỉnh, nhưng đến Bộ, e rằng sẽ gặp khó khăn, nếu đã như vậy, tại sao không dựa vào cờ hiệu công bằng để bọn họ lên tỉnh và Bộ xin tiền hỗ trợ. Đề nghị này bên ngoài xem như là công bằng, nhưng trên thực tế là tương đối có lợi cho Triệu Chí Cường.
Hoàng Lập Hải nói xong, Liễu Kình Vũ lập tức cau mày nói:
– Chủ tịch thành phố Hoàng, đề nghị mà ông nói, so sánh là ai xin được nhiều tiền hỗ trợ hơn từ tỉnh hay là xin được nhiều tiền hỗ trợ hơn từ Bộ, hay tiền ở cả hai nơi cộng lại nhiều hơn.
Trong lúc nói chuyện, trên mặt Liễu Kình Vũ lộ ra vài phần tức giận bất bình, những biểu tình này đều là Liễu Kình Vũ cố tình lộ ra.
Hoàng Lập Hải nhìn đến nét mặt của Liễu Kình Vũ, lập tức liền biết Liễu Kình Vũ chột dạ, lập tức dương dương đắc ý nói:
– Đương nhiên là chỉ cả hai cộng vào rồi, như thế nào, Liễu Kình Vũ, cậu có lòng tin sẽ nhận được sự hỗ trợ của Tỉnh và của Bộ không?
Liễu Kình Vũ vẻ mặt cười khổ nói:
– Tôi đây vẫn không dám nói, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng hết sức, hy vọng lãnh đạo thành phố sẽ cho huyện Thụy Nguyên chúng tôi một cơ hội cạnh tranh công bằng.
Hoàng Lập Hải lập tức nói:
– Không thành vấn đề.
Lúc này, Đới Giai Minh cũng gật gật đầu nói:
– Được rồi, như vậy việc này sẽ làm theo ý kiến của Chủ tịch thành phố Hoàng, cuối cùng chúng ta sẽ dựa vào việc hai huyện này huyện nào cuối cùng xin được tiền hỗ trợ nhiều hơn sẽ đưa ra quyết định.
Lúc này, Triệu Chí Cường đột nhiên nói:
– Bí thư Đới, Chủ tịch thành phố Hoàng, tôi còn có một vấn đề. Tôi cho rằng chúng ta có cần phải đưa ra một thời hạn cụ thể cho lần cạnh tranh xin tiền hỗ trợ này không? Bằng không mà nói, nếu chẳng may phía huyện Thụy Nguyên kéo dài đến một năm rưỡi cũng không xin được, lại nói vẫn đang trong quá trình cạnh tranh, như vậy việc làm đường cao tốc của huyện Thanh Phong chúng tôi chẳng phải là bị trễ nải rồi.
Hoàng Lập Hải lập tức gật gật đầu nói:
– Ừ, lời của đồng chí Triệu Chí Cường rất có lý, đồng chí cho rằng quy định thời gian này bao lâu thì thích hợp?
Triệu Chí Cường nói:
– Tôi cho rằng việc này phải nắm chắc thời gian mới được, hạng mục của huyện Thanh Phong chúng tôi từ lúc lập kế hoạch cho đến lúc được trong tỉnh phê duyệt, tôi có lòng tin có thể làm được trong một tuần, đồng thời, tôi cũng có lòng tin trong một tuần có thể xin được tiền hỗ trợ từ Bộ, vì vậy, tính đâu ra đấy tôi cần thời gian nhiều nhất là nửa tháng, không biết tình hình bên đó của đồng chí Liễu Kình Vũ như thế nào, cho đồng chí một tháng có thể làm được không?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Nếu đồng chí Triệu Chí Cường cho rằng thời gian phải nhanh chóng, như vậy cứ dựa theo thời gian nửa tháng mà đồng chí nói làm kỳ hạn đi. Nửa tháng sau, chúng ta cùng đến thành phố để tiến hành so sánh, như thế nào?
Triệu Chí Cường hơi sửng sốt một chút, gã ta vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để làm nhục Liễu Kình Vũ. Theo gã ta thấy, Liễu Kình Vũ nhất định sẽ lựa chọn kỳ hạn một tháng, như vậy tương đối có lợi với hắn. Dù sao hạng mục này của bọn họ sớm đã được thành phố xem trọng, lúc phê duyệt chắc chắn sẽ bật đèn xanh, hơn nữa bản thân gã ở Ủy ban cải cách và phát triển tỉnh cũng có quan hệ, việc phê duyệt chắc chắn sẽ dễ dàng, cán bộ bình thường để thận trọng đạt được mục đích, tuyệt đối sẽ không đi theo con đường mà người khác đã sắp đặt, nếu không rất dễ bị rơi vào cạm bẫy.
Nhưng mà, Triệu Chí Cường thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại đồng ý với kỳ hạn nửa tháng của mình. Phải biết rằng, nhiều khi, có một vài hạng mục cho dù là hai ba tháng vẫn chưa được phía Ủy ban cải cách và phát triển tỉnh phê duyệt
Tuy nhiên Triệu Chí Cường cũng là người hiểu chuyện, thấy Liễu Kình Vũ vậy mà lại làm theo mình, lập tức cười nói:
– Được, nửa tháng thì nửa tháng, nửa tháng sau chúng ta sẽ gặp lại.
Sau khi tan họp, Liễu Kình Vũ lập tức mang phương án kế hoạch đường cao tốc của huyện Thụy Nguyên đến Ủy ban cải cách và phát triển thành phố, đích thân giao phần văn kiện này cho Trịnh Đông Giang – Chủ nhiệm Ủy ban cải cách và phát triển thành phố:
– Chủ nhiệm Trịnh, đây là phương án kế hoạch đường cao tốc của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, ông xem Ủy ban cải cách và phát triển có thể nhanh chóng xét duyệt thông qua cho chúng tôi không.
Trịnh Đông Giang mở phương án kế hoạch mà Liễu Kình Vũ đệ trình ra, nhìn thoáng qua, sau đó nhíu mày nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi nghĩ các quy trình liên quan của Ủy ban cải cách và phát triển đồng chí hẳn là hiểu rõ, hạng mục lớn như vậy, chúng tôi cần ít nhất thời gian một tháng mới có thể thông qua.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe được những lời của Trịnh Đông Giang, đầu lông mày lập tức nhíu lại, cười khổ nói:
– Chủ nhiệm Trịnh, nói thật, hạng mục này của chúng tôi chỉ có thời gian ngày, tôi còn chuẩn bị đưa lên tỉnh để phê duyệt, ông xem có thể dàn xếp một chút được không?
Trịnh Đông Giang ra sức lắc đầu nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, không phải tôi không dàn xếp, thật sự là chúng tôi có các quy định liên quan, cậu phải tuân theo quy định.
Liễu Kình Vũ còn muốn nói nữa, cửa phòng làm việc của Trịnh Đông Giang lại có người gõ, Trịnh Đông Giang ra mở cửa vừa nhìn thấy, không ngờ là Triệu Chí Cường Bí thư Huyện ủy huyện Thanh Phong. Triệu Chí Cường sau khi đi vào nhìn thấy Liễu Kình Vũ cũng ở trong, lập tức cười nói:
– Ai ôi, Bí thư Liễu, cậu còn đến nhanh hơn tôi.
Liễu Kình Vũ cười gật gật đầu:
– Anh đến cũng không chậm.
Đối với Triệu Chí Cường, thái độ của Trịnh Đông Giang liền khá hơn rất nhiều, bởi vì cô em vợ của ông ta đang làm việc ở huyện Thanh Phong:
– Bí thư Triệu, hôm nay cậu đến đây có việc gì?
Triệu Chí Cường cười đem tư liệu đặt cùng chỗ với phần tư liệu của Liễu Kình Vũ nói:
– Chủ nhiệm Trịnh, đây là phương án kế hoạch đường cao tốc của huyện Thanh Phong chúng tôi, ông xem có thể nhanh chóng phê duyệt thông qua không?
Trịnh Đông Giang không nghĩ đến việc Liễu Kình Vũ và Triệu Chí Cường lại cùng đến đây, nhưng ông ta là cáo già, lập tức cười nói:
– Bí thư Triệu, Bí thư Liễu, tài liệu của các cậu đều để ở đây, đợi khi nào được thông qua, tôi lập tức gọi điện cho các cậu.
Triệu Chí Cường lập tức cười nói:
– Được, không thành vấn đề, vậy làm phiền chủ nhiệm Trịnh rồi.
Nói xong, Triệu Chí Cường xoay người đi ra ngoài, gọn gàng, nhanh chóng, không chút dây dưa.
Nhìn thấy tình huống này, Liễu Kình Vũ đương nhiên cũng không thể ở lại nữa, cũng tạm biệt Trịnh Đông Giang rồi rời đi.
Liễu Kình Vũ và Triệu Chí Cường một trước một sau đi ra ngoài Ủy ban cải cách và phát triển thành phố. Trước khi lên xe, Triệu Chí Cường cười vô cùng kiêu ngạo nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:
– Liễu Kình Vũ, cậu thua là chắc chắn rồi.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:
– Tôi chưa bao giờ thất bại.
– Chúng ta cùng đợi xem.
Nói xong, Triệu Chí Cường lên xe rời đi.
Liễu Kình Vũ cũng ngồi xe trở về huyện Thụy Nguyên.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ thật không ngờ, hắn chân trước vừa mới rời khỏi Ủy ban cải cách và phát triển thành phố, Trịnh Đông Giang Chủ nhiệm Ủy ban cải cách và phát triển thành phố liền cầm phương án kế hoạch của Triệu Chí Cường triệu tập mấy lãnh đạo các ban ngành liên quan nói:
– Các đồng chí, mọi người tập chung nghiên cứu một chút phương án kế hoạch đường cao tốc này của huyện Thanh Phong, xem xem có vấn đề gì không, nếu không có vấn đề gì, mọi người nhanh chóng ký tên phê duyệt thông qua. Hạng mục này là hạng mục lớn được thành phố tương đối xem trọng, không thể bị kẹp ở trong tay chúng ta được.
Có sự dẫn dắt của Chủ nhiệm, hiệu suất làm việc của Ủy ban cải cách và phát triển thành phố cao chưa từng có, chỉ trong thời gian nửa ngày, tài liệu của huyện Thanh Phong đã được phê duyệt thông qua.
Buổi chiều cùng ngày, Triệu Chí Cường đã đi đến Ủy ban cải cách và phát triển lấy phương án kế hoạch trực tiếp đi đến tỉnh.
Buổi tối hôm đó Liễu Kình Vũ nhận được những tin tức có liên quan, biết được phương án của huyện Thanh Phong đã được phê duyệt thông qua, sắc mặt hắn lúc ấy liền âm trầm xuống.