Liễu Kình Vũ nhìn Tần Soái một cái, hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
– Anh không phải là một người vì tiền mà bôn ba vất vả, nhưng tôi cho rằng hiện tại anh đang thiếu tiền.
Mí mắt của Tần Soái giật giật, ồ lên một tiếng rồi nói:
– Vì sao anh lại nói như vậy?
Liễu Kình Vũ nói:
– Với y thuật của anh, tuyệt đối sẽ không bởi vì sinh tồn mà buồn phiền. Theo lẽ thường, anh hẳn là sống một cuộc sống ẩn dật, không có gì trói buộc, tự do tự tại, ung dung nhàn nhã, nhưng anh lại đến đây đồng ý chữa bệnh cho tôi, như vậy điều này chỉ có thể cho thấy một khả năng, anh cần tiền, hơn nữa số tiền này không nhỏ. Bằng không mà nói, cho dù là có treo giải thưởng nhiều hơn nữa anh cũng chưa chắc đã động tâm.
Tần Soái nghe thấy những phân tích của Liễu Kình Vũ, cười khổ nói:
– Không hổ là Bí thư Huyện ủy tuổi, năng lực phân tích logic của anh thật sự rất cao. Hiện tại tôi thực sự rất cần tiền, nhưng anh cho rằng tôi sẽ vì tiền mà làm bác sĩ tư của anh sao?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Dưới tình huống bình thường, anh nhất định sẽ không đồng ý, song có điều, việc này chúng ta có thể thương lượng. Mặc dù thời gian tiếp xúc của chúng ta chưa lâu, nhưng tôi tin rằng tôi đã hiểu được tính cách của anh, tôi biết anh thích một cuộc sống tự do tự tại, điều này tôi hoàn toàn có thể đáp ứng được cho anh. Nếu đã làm bác sĩ tư cho tôi và Liễu gia chúng tôi, lúc bình thường anh vẫn có thể làm những việc mà mình muốn làm, thậm chí có thể không cần ở bên cạnh chúng tôi, lúc bình thường nếu tôi hoặc người của Liễu gia chúng tôi bị bệnh, cũng sẽ không tìm anh ngay, mà sẽ theo quy trình bình thường đến bệnh viện điều trị. Tôi chỉ hy vọng anh có thể ra tay giúp đỡ khi tôi hoặc là Liễu gia chúng tôi gặp phải vấn đề mà các bác sĩ bình thường không thể giải quyết được như trường hợp lần này.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, trên mặt Tần Soái lộ ra vẻ kinh ngạc. Cậu ta không ngờ, Liễu Kình Vũ lại đưa ra điều kiện nhẹ nhàng như vậy, điều này đã làm nổi lên hứng thú cho cậu ta, cậu ta nhìn đến Liễu Kình Vũ cười nói:
– Điều kiện của anh không tồi, tôi có thể suy nghĩ, nhưng vấn đề tiền thù lao thì tính như thế nào?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Tiền thù lao à, rất đơn giản, lương cơ bản mỗi năm là triệu, nếu có chuyện gì đột xuất xảy ra anh cần dùng tiền, trong phạm vi Liễu gia chúng tôi có thể đáp ứng, chúng tôi có thể hết sức giúp đỡ anh.
Nghe thấy điều kiện này của Liễu Kình Vũ, dù là người như Tần Soái vô cùng lãnh đạm với tiền tài danh lợi cũng không thể điềm tĩnh được. Cậu ta hiểu rõ, so với điều kiện phía sau của Liễu Kình Vũ, triệu tiền lương chỉ là một bữa ăn sáng. Cậu ta cũng biết một chút về Liễu gia, biết được dựa vào thực lực của Liễu gia, bọn họ có thể đáp ứng được những điều kiện không phải người thường có thể tưởng tượng được, mà một lời đảm bảo hết lòng giúp đỡ càng khiến cho cậu ta động tâm. Cậu ta lần này sở dĩ xuống núi chữa trị cho Liễu Kình Vũ cũng là bởi vì cậu ta cần dùng tiền gấp.
Nghĩ đến đây, Tần Soái cũng không có bất kỳ sự do dự gì, trực tiếp gật gật đầu nói:
– Được rồi, Liễu Kình Vũ, điều kiện của anh rất hậu đãi, nếu như tôi lại cự tuyệt thì chính là tên ngốc. Tôi đồng ý với điều kiện hợp tác của anh. Nhưng tôi có một yêu cầu, có thể hay không đưa tiền thù lao lần này trả cho tôi trước đã, tôi muốn tạm thời rời khỏi đây, tôi có việc riêng quan trọng phải làm. Về phần thuốc đông y anh cần sử dụng để trị liệu về sau thì ông Trần đã nắm được rồi, các anh chỉ cần tìm được một người hiểu được việc sắc thuốc, sắc thuốc dựa trên đơn thuốc đã viết là được rồi.
Liễu Kình Vũ không chút do dự, nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn về phía Liễu Mỵ Yên nói:
– Mẹ, mẹ đem tiền thù lao trả cho anh ấy đi.
Từ khi Liễu Kình Vũ và Tần Soái bắt đầu nói chuyện, Liễu Mỵ Yên từ đầu đến cuối cũng không nói chen vào một câu nào, nhưng trong ánh mắt của bà lại toát ra vẻ tán thưởng, vui mừng. Theo như bà thấy, cho dù có thêm tiền cũng không thể đánh đồng với một nhân tài thực thụ. Từ biểu hiện trước mắt của Tần Soái cho thấy, y thuật cao minh của cậu ta là không thể nghi ngờ, điểm này, Trần lão đã chứng thực qua. Điểm mấu chốt chính là có một vài thứ, ví dụ như dùng công pháp nội gia để chữa trị, cái này đến ngay cả bác sĩ giỏi như Trần lão tiên sinh cũng không thể làm được. Tuy rằng cũng không phải bất kỳ loại bệnh nan y nào cũng phải dùng công pháp nội gia để chữa trị, nhưng những cán bộ giống như con trai mình ở trong quan trường đấu đá, có thể lúc nào đó mà đắc tội với người khác, chẳng may bị người ta ngầm hãm hại giống như lần này, nếu không có Tần Soái ra tay chữa trị, e rằng tính mạng đã bị nguy hiểm. Liễu Kình Vũ lôi kéo Tần Soái thì chắc chắn là một quyết định có tầm nhìn xa.
Vì vậy, sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Liễu Mỵ Yên không nói hai lời liền lấy ra một tấm chi phiếu đã chuẩn bị tốt từ trước đưa cho Tần Soái và nói:
– Tần Soái, đây là triệu tiền thù lao.
Tần Soái nhận lấy chi phiếu, ngay cả nhìn cũng không nhìn liền nhét vào trong túi áo, nhìn đến Liễu Mỵ Yên và đám người Liễu Kình Vũ nói:
– Các vị, tôi có việc gấp cần đi trước, chúng ta sau này sẽ gặp lại.
Liễu Kình Vũ nhìn về phía cậu ta cười gật đầu.
Tần Soái vô cùng thản nhiên rời khỏi phòng bệnh, cũng không ngoảnh đầu lại.
Đợi sau khi Tần Soái rời đi, tiểu ma nữ Hàn Hương Di đi đến bên cạnh Liễu Kình Vũ chau mày nói:
– Anh Liễu, chẳng lẽ anh không sợ cậu ta về sau sẽ không trở lại ư? Hơn nữa bệnh của anh hiện tại vẫn chưa hoàn toàn hồi phục mà, chẳng may về sau bị tái phát thì làm thế nào?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người, anh thấy Tần Soái là một người làm việc nhanh chóng và triệt để, anh tin cậu ta.
Hàn Hương Di chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
– Chẳng may cậu ta không trở lại thì làm thế nào?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Nếu cậu ta không trở lại, thì người chịu tổn thất chính là cậu ta. Điều kiện hậu đãi giống như của chúng ta đưa ra, e rằng người bình thường cung cấp không nổi.
Lúc này, Lưu Tiểu Bàn đột nhiên nói:
– Lão đại, chỉ sợ anh không chỉ là coi trọng y thuật của cậu ta.
Nghe thấy những lời này của Lưu Tiểu Bàn, Liễu Kình Vũ đột nhiên cười ha hả, nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
– Người hiểu tôi cũng chỉ có Lưu Tiểu Bàn cậu.
Tiểu ma nữ lập tức trừng đôi mắt đẹp nhìn đến Lưu Tiểu Bàn và Liễu Kình Vũ, tức giận nói:
– Lưu Tiểu Bàn, cậu rốt cuộc là có ý gì?
Lưu Tiểu Bàn khóc ra nước mắt nói:
– Hàn Hương Di, em có thể hay không cũng gọi anh một tiếng anh Lưu, tốt xấu gì thì anh cũng chăm sóc em từ nhỏ đến lớn, anh chăm sóc em còn ít hơn so với lão đại sao?
Tiểu ma nữ bĩu môi nói:
– Không được, đừng có mơ, không đời nào. Tôi hỏi cậu, Lưu Tiểu Bàn cậu có nói hay không, nếu cậu không nói cũng đừng trách tôi đi tố cáo cậu với ba của cậu.
Nghe thấy những lời này của tiểu ma nữ, Lưu Tiểu Bàn chỉ có thể giơ tay đầu hàng, vẻ mặt đau khổ nói:
– Được rồi, anh nói anh nói.
Lúc này, Liễu Mỵ Yên và Từ Kiều Kiều cũng nhìn đến Lưu Tiểu Bàn. Bởi vì bọn họ cũng chỉ cho rằng Liễu Kình Vũ xem trọng y thuật của Tần Soái, mà không nghĩ đến Liễu Kình Vũ lại xem trọng không chỉ là y thuật của Tần Soái. Mà khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc đó là, tâm tư của Liễu Kình Vũ ngay đến cả đến những người cấp bậc như các bà cũng không nhìn ra, mà Lưu Tiểu Bàn người này lại nhìn ra. Cái cậu trước mặt Hàn Hương Di luôn bị chơi xấu này vậy mà lại có thể nhìn ra được tâm tư của Liễu Kình Vũ. Như vậy có thể thấy, cậu Bàn tử này thực không đơn giản.
Lưu Tiểu Bàn nói:
– Nếu tôi đoán không nhầm, Tần Soái này không chỉ y thuật cao minh mà chỉ số thông minh và mưu lược, lòng can đảm và sự hiểu biết của cậu ta có lẽ cũng không phải tầm thường.
Liễu Mỵ Yên nói:
– Cháu tại sao có thể nhìn ra được?
Lưu Tiểu Bàn cười nói:
– Điều này vẫn là suy đoán từ y thuật của cậu ta. Thông thường mà nói, Trung y là một trong những tinh hoa của nền văn hóa truyền thống Trung Quốc chúng ta, là một hệ thống lý luận vô cùng biện chứng, trong đó còn liên quan đến âm và dương, hư và thục, tương sinh tương khắc của ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, sự phối hợp và vận dụng thuốc đông y…Những thứ này nếu không có vài chục năm nghiên cứu thì rất khó tinh thông. Đây cũng là lý do tại sao trung y càng nhiều tuổi càng được ngưỡng mộ, bởi vì trung y quả thực phải yêu cầu kinh nghiệm và cảm ngộ. Nhưng mà, Tần Soái này vậy mà với tuổi đời còn trẻ như vậy đã có thể hiểu cặn kẽ về trung y như vậy, đến ngay cả Trần lão tiên một bác sĩ trung y giỏi như thế cũng không thể chữa được bệnh mà cậu ta lại chữa khỏi được, điều này cũng đủ để cho thấy người này không đơn giản.
Có lẽ có người sẽ nói công pháp nội gia của cậu ta, người khác không biết, nếu có người biết công pháp nội gia có lẽ cũng có thể chữa khỏi cho Liễu lão đại. Thực ra không hẳn như vậy, tuy rằng hiện nay công pháp nội gia vô cùng hiếm thấy, người biết cũng rất ít, nhưng cũng không có nghĩa là không có. Nếu thực sự muốn tìm, ở Yến Kinh có thể tìm ra không ít cao thủ ẩn cư biết được công pháp nội gia, thậm chí là cao thủ hiểu được y đạo của công pháp nội gia. Nhưng không phải ai cũng dám dùng công pháp nội gia để chữa bệnh, bởi vì làm như vậy sẽ cực kỳ hao tổn đến tinh khí của mình, có chút không cẩn thận sẽ làm hại mình hại người. Mặc dù hậu quả của nó không có tẩu hỏa nhập ma kinh khủng như đã viết trong một vài cuốn tiểu thuyết võ hiệp, nhưng mối nguy hiểm của nó cũng tương đối lớn.
Mà Tần Soái còn trẻ như vậy đã có thể thao túng được công pháp nội gia để chữa bệnh cho Liễu lão đại, đồng thời trước khi chữa trị đã viết ra đơn thuốc, điều này cho thấy cậu ta dự đoán vô cùng rõ ràng về hướng phát triển của bệnh. Mà cái đơn thuốc cậu ta kê được, Trần lão hết sức tán thành, từ những chi tiết này phân tích ra, Tần Soái tuyệt đối không phải là người bình thường, có thể xem như là một thiên tài cấp yêu nghiệt như lão đại. Mà điều quan trọng nhất là, từ biểu hiện tổng hợp của cậu ta cho thấy, cậu ta hẳn là một chuyên gia của học thuật Trung Quốc, một chuyên gia học thuật Trung Quốc thực sự, góc độ nhìn vấn đề, đặc biệt là chiều sâu trong tư duy của bọn họ không phải người bình thường có thể so sánh được. Những người như thế chỉ cần chỉ bảo và bồi dưỡng một chút, thì rất có khả năng sẽ trở thành một cán bộ tham mưu cao cấp trên con đường làm quan của Liễu lão đại. Bởi vì Tần Soái quá trẻ, có thể bồi dưỡng được tốt.
Đám người Liễu Mỵ Yên, Từ Kiều Kiều, Hàn Hương Di sau khi nghe xong những phân tích của Lưu Tiểu Bàn, lập tức đều lộ ra vẻ kinh hãi. Ánh mắt bọn họ nhìn Lưu Tiểu Bàn hoàn toàn khác với trước đây, ngay cả Tiểu Nhị Hắc đứng bên cạnh Lưu Tiểu Bàn ánh mắt nhìn đến Lưu Tiểu Bàn cũng có chút thay đổi.
Ai cũng không nghĩ đến, Lưu Tiểu Bàn người này lúc bình thường thoạt nhìn tùy tiện, đơn giản vậy mà lại có ánh mắt sắc bén như vậy.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ đối với việc Lưu Tiểu Bàn có thể phân tích ra được những suy nghĩ trong lòng của mình cũng không ngạc nhiên, Hắn cùng với Lưu Tiểu Bàn, Tiểu Nhị Hắc những huynh đệ này sống chung đã lâu, đối với năng lực của bọn họ cũng nhận thức được rõ ràng. Đặc biệt là Lưu Tiểu Bàn, cậu ấy tuyệt đối là một cao thủ giả heo ăn thịt hổ, nếu có ai thực sự cho rằng người này chỉ là một tên ngốc vô hại, vậy thì người kia cuối cùng bị cậu ta bán còn giúp cậu ta kiếm tiền.
Đợi Lưu Tiểu Bàn nói xong, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Lưu Tiểu Bàn nói không sai, Tần Soái người này vô cùng không đơn giản, tôi dự định sẽ kéo cậu ta về làm cán bộ tham mưu cao cấp bên cạnh mình. Năng lực của người này rất cao, e rằng tôi cũng khó có thể lôi kéo được, quan trọng nhất là học thuật tinh thông của cậu ta, tinh thông những thứ như âm dương ngũ hành thì người bình thường rất khó nắm bắt được, mà những cái này hoàn toàn có trong những tinh hoa của binh pháp Tôn Tử, ba mươi sáu kế. Tôi tin rằng, với năng lực của cậu ta, tương lai rất có khả năng sẽ trở thành cán bộ tham mưu cao cấp trên con đường làm quan của tôi, thành tựu của cậu ta thậm chí có thể sẽ vượt qua cả chú Gia Cát Phong.