Tiếu Thiên Long, con trai của Tiếu Cường, thân hình cao gầy, bộ dạng khá bảnh trai, kế thừa toàn bộ ưu thế ngoại hình của cả bố và mẹ, tính cách cũng có nhiều phần giống Tiếu Cường, tuy có tính kiêu ngạo là không giống. Thằng bé Tiếu Thiên Long này rất khiêm tốn, nham hiểm đều giấu trong lòng, gặp ai cũng cười. Mọi người xung quanh gọi cậu ta là hổ cười.
Từ Ái Quốc, con Từ Triết lại có tính khí hoàn toàn đối nghịch với Tiếu Thiên Long. Tiếu Thiên Long thoạt nhìn đã thấy trưởng thành, nhưng Từ Ái Quốc lại có vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn thật thà đáng yêu. Lại thêm khuôn mặt có phần con gái non nớt, thằng nhóc này thuộc nhóm bồ nhí tiêu chuẩn. Nhưng cậu ta làm chuyện gì lại rất hoành tráng, ăn to nói lớn. Người ngoài nhìn vào tưởng không có ý đồ gì, nhưng chỉ có những anh em thân quen với Từ Ái Quốc như Liễu Kình Vũ, Tiếu Thiên Long, Lưu Tiểu Bàn mới biết, tên nhóc này còn nham hiểm hơn Tư Mã Ý thời Tam Quốc, giỏi nhất chuyện giả heo thịt hổ, hại người không đền mạng.
Hơn nữa không ai ngờ rằng, hai cậu này mới có tuổi, nhưng họ đã lấy được hai tấm học vị kinh tế thương mại của Harvard. Mục tiêu của họ cũng vô cùng đơn giản, chính là kế nghiệp cha anh, xây dựng tập đoàn Cường Giả ngày càng lớn mạnh hơn, trở thành trong tập đoàn hàng đầu thế giới. Trước mắt, dù vẫn trong giai đoạn thực tập, cả ai đã tự nỗ lực dành được những thành tích không nhỏ. Cả hai đều đóng vai trò Giám đốc kinh doanh tại bộ phận Thị trường tập đoàn Cường Giả. Nhưng phía trong tập đoàn Cường Giả, không mấy ai biết thân phận thật của họ.
Hai người nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ thì đều tỏ ra vô cùng hưng phấn, lập tức muốn qua tìm Liễu Kình Vũ uống rượu, bị Liễu Kình Vũ mắng cho một trận:
– Uống gì mà uống, lúc nào rồi mà còn nghĩ uống. Hai thằng mau giúp anh loan tin đi. Ngày mai anh phải tổ chức hội nghị xúc tiến dự án rồi. Nếu nhà đầu tư đến ít, chắc anh chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Nghe đại ca nói vậy, hai tên tiểu tử cũng không dám nài thêm, nhưng Từ Ái Quốc vẫn cười nói:
– Đại ca, tối nay có thể miễn đại ca bữa rượu này, nhưng tối mai không miễn được đâu đấy. Bọn em không chuốc anh say không về.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Được, không vấn đề gì. Xong xuôi chính sự, anh nhất định uống với hai cậu, không say không về.
Lúc ấy, Tiếu Thiên Long đột nhiên nói:
– Đại ca này, dù sao huyện Thụy Nguyên các anh định làm dự án, thì để em về nói với bố một câu, để tập đoàn Cường Giả góp vốn đầu tư là xong.
Liễu Kình Vũ cười lắc đầu:
– Dự án này mấy cậu cũng đừng có tham gia. Dù sao cấp bậc của các cậu cũng thấp quá, mà giờ tập đoàn Cường Giả có giám đốc nghiệp vụ chuyên môn rồi. Có tham gia dự án này hay không do họ phụ trách, các cậu chỉ phụ trách chuyện loan tin là được rồi. Đợi khi các cậu có quyền quyết định rồi, kể cả có thông muốn tham gia, tôi cũng sẽ lôi kéo cho bằng được.
Cả hai đều mỉm cười. Họ đã hiểu, đại ca làm vậy là muốn tốt cho họ. Dù sao hiện giờ cấp bậc của họ đều quá thấp, nếu tùy tiện tham gia vào, có thể sẽ bất lợi với con đường thăng tiến sau này.
Sau khi cúp máy, Liễu Kình Vũ lại tiếp tục bận rộn. Là Bí thư huyện Thụy Nguyên thời đại mới, hắn cũng có weibo, wechat, mà đều đã được chứng thực. Followers trên weibo của hắn cũng đạt đến mức triệu, tuy không phải là VIP tầm cỡ nhưng cũng coi như VIP bậc trung. Hắn có thể có nhiều followers như vậy đơn giản vì sau khi Liễu Kình Vũ bước vào quan trường, con đường của hắn không ít sóng gió, không ít lần trong số đó đều làm xôn xao cả nước. Hơn nữa sau mỗi lần sóng gió, sự thật luôn được chứng minh là quyết sách của Liễu Kình Vũ là đúng, cách làm của hắn là đúng. Lại thêm Liễu Kình Vũ trẻ như vậy đã lên làm Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên, hắn trở thành thần tượng của rất nhiều người trẻ, trở thành Bao Thanh Thiên trong mắt rất nhiều dân chúng.
Đăng nhập weibo, wechat, Liễu Kình Vũ lập tức phát biểu những chủ đề mình vừa xác đinh, sau đó lại phát biểu tin tìm kiếm nhà đầu tư dự án nút giao thông tỉnh trên toàn thế giới. Tất nhiên, thông tin trên weibo, wechat của Liễu Kình Vũ xem ra khá thận trọng. Dù sao đây cũng là mạng công cộng, hắn chỉ có thể tuyên bố huyện Thụy Nguyên đang quy hoạch dự án nút giao thông tỉnh, tổng mức đầu tư là tỷ nhân dân tệ với tiền đồ rộng mở, nhưng mỗi nhà đầu tư không được vượt quá mức %.
Bình thường, Liễu Kình Vũ rất ít dùng weibo hay wechat để công bố thông tin, vì hắn không có nhiều thời gian để chơi mấy thứ này. Tinh thần của hắn gần như đều dành hết cho xử lý chính sự. Vì thế, tuy số lượng followers của hắn không nhiều, nhưng tổng số weibo của hắn cũng chỉ có mấy chục tin, mà mấy chục tin này đều là giới thiệu môi trường đầu tư huyện Thụy Nguyên.
Nhưng điều khiến Liễu Kình Vũ không ngờ tới là, sau khi trên weibo của hắn phát liền hai tin, weibo của hắn lập tức gặp họa.
Đặc biệt là thông tin tuyển dụng đại diện hình ảnh giá triệu tệ mà hắn công bố đã dẫn đến những lời chỉ trích long trời lở đất của cư dân mạng. Rất nhiều người thậm chí đã thẳng thắn nói Liễu Kình Vũ làm vậy là lãng phí tiền sinh mạng của dân chúng huyện Thụy Nguyên. Lại còn có người nói Liễu Kình Vũ đang định làm công trình chiến tích. Còn có người cho rằng quá trình này có thể còn tồn tại tham nhũng và chuyển đổi lợi ích, thậm chí còn uy hiếp nói sẽ tố cáo Liễu Kình Vũ lên ủy ban kỷ luật. Liễu Kình Vũ đọc những bình luận và phản ứng này thì chỉ cười.
Vì đối với hắn, mục đích của tin thứ nhất chính là gây sự chú ý cho các nguồn tin tức, truyền thông, khiến càng nhiều nhà báo đến tham dự hội nghị xúc tiến ngày mai, tạo ra nhiều con đường để đưa tin về hoạt động xúc tiến dự án hơn nữa. Còn việc người khác bình luận thế nào, hắn không quan tâm lắm.
Liễu Kình Vũ quan tâm nhiều hơn đến tin thứ hai trên weibo.
Tuy nhiên, điều khiến Liễu Kình Vũ buồn bực là, dưới tin thứ hai trên weibo, xuất hiện nhiều nhất vẫn là những lời phê bình long trời lở đất. Rất nhiều người cho rằng một huyện Thụy Nguyên nhỏ xíu lại làm công trình đầu mối giao thông tỉnh thật không biết lượng sức mình. Còn có người nói huyện Thụy Nguyên thực đang nằm mơ. Có người còn nói huyện Thụy Nguyên thu nhập tài chính chỉ có hơn triệu lại muốn làm một công trình tỷ, chắc chắn tên bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ này muốn lập công đến phát điên rồi.
Chỉ trích, mắng mỏ, phê bình, bôi nhọ.
Thế giới weibo tuy nhỏ, nhưng lại thể hiện được sự phức tạp trong tính cách con người, thể hiện được muôn màu sắc trong lòng người.
Đúng lúc ấy, trong inbox của Liễu Kình Vũ đột nhiên sáng. Hắn mở ra xem, là một tài khoản mới đăng kí chưa đầy tháng, số lượng followers bằng , nickname là Mãn Giang Hồng.
Trong inbox, Mãn Giang Hồng hỏi:
– Xin hỏi Bí thư Liễu, dự án này của các anh đã được phê duyệt chưa?
Liễu Kình Vũ là người thật thà, lập tức trả lời không do dự:
– Huyện và thành phố đều đã thông qua, đang trong quá trình xin phê duyệt trên tỉnh.
Liễu Kình Vũ vừa trả lời, đối phương lại hỏi tiếp:
– Xin hỏi anh có chắc chắn dự án này được phê duyệt không?
Câu trả lời của Liễu Kình Vũ lại càng rõ ràng hơn:
– Không chắc chắn, nhưng tôi đang cố gắng nỗ lực. Tôi tin rằng dự án này chắc chắn được phê duyệt.
Đối phương có vẻ trầm ngâm một hồi, rồi hỏi tiếp:
– Tại sao lại đưa ra hạn ngạch đầu tư %?
Liễu Kình Vũ thẳng thắn:
– Vì đề phòng độc tài, dẫn đến kìm hãm lẫn nhau.
Mãn Giang Hồng lập tức lại đưa ra một vấn đề hết sức sắc sảo khác:
– Vậy nếu các nhà đầu tư cấu kết với nhau, không phải vẫn hình thành kìm hãm lẫn nhau đó sao?
Liễu Kình Vũ lập tức để một icon mặt cười, rồi trả lời:
– Có hợp đồng giao hẹn.
Mặc dù chỉ có chữ đơn giản, nhưng hàm ý lại vô cùng sâu xa. Đối phương dường như đã hiểu ra điều gì, cuối cùng trả lời:
– Cảm ơn.
Sau ấy, Mãn Giang Hồng không nói gì nữa. Liễu Kình Vũ cũng cười, không để ý mà tiếp tục xem những bình luận và tin nhắn khác.
Liễu Kình Vũ bận rộn đến khoảng giờ sáng. Mãi tới khi lượng người xem weibo của hắn đã giảm dần, hắn mới vươn vai, tắt máy tính lên giường đi ngủ.
Nhưng dù đã nằm trên giường rồi, cơ thể đã mệt mỏi lắm rồi, Liễu Kình Vũ vẫn không ngủ được.
Nguyên nhân đơn giản vì đầu óc của Liễu Kình Vũ đã bắt đầu không kiểm soát nổi, bắt đầu suy nghĩ về hội nghị xúc tiến dự án ngày mai.
Tuy Liễu Kình Vũ tự cảm thấy mình đã dành rất nhiều tâm sức, huy động rất nhiều sức người cho hội nghị xúc tiến dự án lần này, nhưng kết quả cuối cùng ra sao hắn lại không thể đoán định. Tuy mọi người có vẻ thể hiện rất sôi nổi trên weibo của hắn, nhưng Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ, sự sôi nổi trên mạng chẳng thể thể hiện gì nhiều cho cuộc sống hiện thực. Đặc biệt là những kẻ trên mạng tuyên bố hùng hồn là sẽ tham gia dự án này, thực tế ngay từ khi bắt đầu, những người được coi là sáng láng nhất ấy lại là những người có khả năng không đến cao nhất.
Tính ảo của mạng internet đã cho người ta một nơi giải phóng tâm tình, phát biểu ý kiến. Nhưng nó cũng sản sinh ra những anh hùng bàn phím. Họ thích nhất là khoác lác bản thân rất bảnh, rất tài, quan tâm và tán thưởng bạn rất nhiều, nhưng một khi cần hành động thực tế, họ sẽ chuồn mất hút, núp trong bóng tối mà cười nhạo bạn.
Đây cũng là một tính cách con người, một tính ác trong con người.
Tính cách mỗi người đều sẽ có một mặt tốt và một mặt xấu. Tính ảo của mạng internet đã khiến nhiều người thể hiện một cách rõ nét mặt xấu của họ.
Liễu Kình Vũ cứ nằm trên giường như vậy, nghĩ nếu người đến tham dự hội nghị xúc tiến dự án cực kỳ ít thì hắn phải làm sao? Lát sau lại nghĩ nếu người đến tương đối đông thì phải làm sao.
Trong tâm trạng lo lắng ấy, Liễu Kình Vũ không biết đã suy nghĩ miên man bao lâu rồi mới ngủ thiếp đi.
Khi hắn thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Vì buổi sáng không sắp xếp công việc, Liễu Kình Vũ đi thẳng đến biệt thự ngoại ô phía Tây thăm ông nội Lưu Phong Vũ và bà nội hắn Mai Nguyệt Thiền. Buổi trưa hắn còn đích thân xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn cho ông bà, khiến cả hai đều hết sức vui lòng.
Sau khi ăn cơm xong, Lưu Phong Vũ gọi Liễu Kình Vũ vào thư phòng mình, cười nói:
– Kình Vũ này, nghe nói cháu định làm dự án nút giao thông tỉnh à? Cháu có biết dự án này khó khăn lắm không?
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Cháu biết.
Sắc mặt Lưu Phong Vũ có chút trầm ngâm:
– Cháu không biết, để ta nói cho cháu biết. Lãnh đạo chủ chốt hai tỉnh kề cận tỉnh Bạch Vân, một là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của bố cháu Lưu Phi, một người là kẻ có quan hệ cực kỳ không hòa thuận với Lưu gia chúng ta.