Sau khi ăn sáng xong Hướng Nhật thoải mái dựa lưng ra ghế, tay trái ôm vai Thiết Uyển kéo sát vào người mình, tay phải ôm eo Sở Sở vẻ mặt cực kỳ dâm đãng. Hôm nay là chủ nhật, sau khi bà dì út dẹp bỏ tệ nạn đánh bài của các nàng thì tình hình nhà cửa có nhiều thay đổi. An Tâm thì mới sáng sớm đã cầm khư khư cái smart phone để chơi game, Thạch Thanh thì ngồi thiền trong phòng, Anna, Dịch Tiểu Quân với Dịch Trù Ngu ba người trở nên cực kỳ thân thiết, giờ này đã rủ nhau đi shopping, cô nàng xinh đẹp họ Liễu đang mải đọc cuốn sách có tiêu đề nhà giả kim, nữ nhân hung hăng Phạm Thải Hồng đang luyện công trên tầng thượng.
Sở Sở nhéo hông lưu manh trừng mắt nhìn hắn:
- Anh còn không mau buông tay em. Chuyện tối qua em còn chưa bỏ qua cho anh đâu nhá.
- Cô bé, em bất mãn với anh chuyện gì?
Hướng Nhật giả ngu hỏi lại.
Sở Sở liền nhe răng dơ nắm đấm, đấm vào vai hắn:
- Anh còn dám nói nữa hả, tối qua đã về muộn lại còn lén lút vào phòng em.
Nói đến chuyện này mặt Sở Sở liền ửng hồng.
Hướng Nhật cười dâm tà hôn lên bàn tay nhỏ xinh của Sở mỹ nữ, mặt dày nói:
- Cái này không thể trách anh được, lúc anh về nhà trời tối không thấy đường nên lạc vào phòng em, là do em không đóng cửa. Mà, chẳng phải em cũng thích hay sao. Đừng nói là em không thích nhé. Hắc hắc...
- Anh còn đổ lỗi cho em nữa.
Sở Sở hừ lạnh lùng, tức không chịu được lền đứng dậy nhưng bị lưu manh kéo lại:
- Được rồi là anh sai, vậy tối nay anh không lẻn vào nữa mà sẽ đường đường chính chính vào phòng em được chưa?
Sở Sở mặt đỏ gay gắt vội lắc đầu:
- Không cho anh vào nữa, tối qua...
Nói đến đây Sở Sở không dám nói thêm nữa, hôm qua nàng với lưu manh vật lộn đến ba lần, cơ thể nàng vốn có giới hạn về chuyện đó, cái này thật không thể làm nhiều được.
Hướng Nhật biết nàng muốn ám chỉ điều gì, vội an ủi:
- Chỉ ngủ chung thôi.
Sở Sở lườm hắn:
- Có quỷ mới tin anh, tối anh qua phòng chị Uyển mà ngủ.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Sở Sở lại cảm thấy ngọt ngào vì lưu manh nghĩ tốt cho mình.
Thiết Uyển ở bên cạnh hiểu ý Sở Sở liền nói chen vào:
- Vậy tối anh qua phòng em đi.
Hướng Nhật cảm thấy chuyện này thật phiền phức nên mạnh miệng phán:
- Anh thấy hay là tất cả chúng ta ngủ chung đi.
- Không được...
Lời Hướng Nhật nói ra liền bị cả hội đồng phụ nữ có mặt ở phòng khách phản ứng dữ dội.
Hướng Nhật cười khổ đành phải thỏa hiệp:
- Cái gì mà không được? Nếu các em không chịu vậy anh chỉ còn cách mỗi đêm ngủ chung với một người.
Chúng nữ mặt đỏ ửng, biết Hướng Nhật vào phòng để làm gì nhưng cũng chỉ còn cách gật đầu thỏa hiệp, dù sao các nàng cũng đã là vợ của lưu manh lẽ nào lại đành lòng để hắn ngủ một mình.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì điện thoại của mỹ nữ cảnh sát đổ chuông. Sau một hồi nghe máy thì nàng tươi tỉnh nói với Hướng Nhật:
- Vừa rồi mẹ em gọi điện, mẹ nói muốn chúng ta về thăm nhà đấy.
- Chuyện này ba mẹ anh cũng rất nóng lòng, cũng là muốn tốt cho em. Anh sẽ dẫn ba mẹ anh đi cùng chúng ta.
Hướng Nhật đối với chuyện này cảm thấy rất phiền phức, nhưng thấy mỹ nữ cảnh sát háo hức vui mừng thì không dám từ chối kẻo làm nàng buồn lòng, vừa khéo mấy ngày nay Hướng mẫu cứ nheo nhéo bên tai đòi gặp ba mẹ nàng, đây hóa ra lại là cơ hội tốt để làm yên lòng đôi bên vừa là tốt cho tương lai của hắn.
Quả nhiên Thiết Uyển mừng rỡ, quấn quýt hôn lên má hắn, lại ngọt ngào hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi luôn được chưa?
Hướng Nhật gật đầu rồi nói lại với chúng nữ trong nhà, tất cả đều vui vẻ đồng tình. Xong rồi hắn nắm tay nàng đi khỏi khu biệt thự Chân Long, thẳng đường tới khách sạn nơi vợ chồng Hướng Cường đang ở.