Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh)

chương 1162: ngọa hổ tàng long

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi qua vài bậc thang là bước vào trong máy bay, Hướng Nhật không tránh khỏi ngỡ ngàng, cảnh tượng hắn nhìn thấy khác quá xa so với những gì hắn biết đến về một chiếc máy bay.

Cả cái máy bay chỉ có duy nhất một khoang, và cái khoang duy nhất này lại không hề giống một cái khoang máy bay chút nào, bởi vì nhìn thế nào cũng thấy giống như một phòng khách trong nhà của mấy thằng lắm tiền nhiều của.

Phía trước khoang máy bay là một cái ghế, bên trên cái ghế là bàn điều khiển, bên trên bàn điều khiển là một cái màn hình khổng lồ hiển thị hình ảnh thật được nhìn thấy ở phía trước, không chỉ có một màn hình mà xung quanh đều được lắp màn hình, dù xoay người về hướng nào cũng thấy hình ảnh thực tế từ bên ngoài. Đằng sau cái ghế là một dãy năm cái ghế đặt ngang hàng với nhau. Phía sau dãy ghế là bộ bàn ghế salon, trên bàn có một lọ hoa tươi, trái cây gọt sẵn và một bình trà nóng.

Hướng Nhật không chút khách sáo, lấy một miếng dưa hấu rồi ngồi dựa lưng vào ghế sofa, đặt chân lên bàn mồm nhai ngấu nghiến. Mắt thấy cô nàng phi công xinh đẹp đang tức tối nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, Hướng Nhật thấy không thoải mái nên nói:

- Có rượu không, lấy cho tôi một chai.

Con bé này kể cũng lạ, mình nào có đắc tội gì với nàng ta đâu nhỉ, sao từ đầu đến giờ cứ luôn hằn học vậy chứ.

- Trên tủ bên trái, tự đi mà lấy.

Lý Ngọc Hân liếc xéo hắn một cái rồi không thèm để ý ngồi xống bên cạnh hắn, nhưng cách xa cả mét.

Hướng Nhật không thèm so đo, đành lắc đầu đứng dậy tự đi lấy rượu, bên trái bộ bàn ghế sofa là một kệ đựng đủ các loại đồ uống, ngăn dưới cùng là các loại rượu, có đến cả trăm chai, toàn là rượu cao cấp có giá thấp nhất cũng hàng ngàn Mỹ kim. Hướng Nhật nhìn mà hoa cả mắt, hắn tất nhiên là không phải chưa từng thử qua mấy loại rượu này, nhưng mua cùng lúc hàng trăm chai để trưng bày lại là chuyện hắn chưa từng làm. Mở cửa kính lấy đại một chai Royal Salute mở nắp hớp luôn một ngụm, vị rượu ngọt ngào, sâu lắng, êm dịu lan tỏa trong khoang miệng rồi đi dần xuống cổ họng, mùi trái cây, hương hoa và một chút khói xông lên nức mũi. Hướng Nhật tấm tắc khen ngon rồi nhanh chóng xoay người rời đi. Khi trở về nghế sofa Hướng Nhật thấy cô nàng phi công xinh đẹp vẫn ngồi đó, nhưng nhìn xung quanh thì hắn thấy cái máy bay đang ở trên mây. Lạ thật, điều gì đang xảy ra, cô ta ngồi đây thì ai lái máy bay? Nhìn kỹ lại một lần nữa, hắn chợt bất ngờ vì hắn thấy trước mặt cô nàng, trên chiếc bàn là một hệ thống điều khiển trông có vẻ gần như trong suốt, và cô nàng đang dùng tay thao tác với hệ thống đó.

- Này cô bé, nó là thứ gì?

Hướng Nhật ngồi xuống miệng nốc rượu và ánh mắt nhìn cô nàng với vẻ mong chờ.

- Là hệ thống điều khiển quang học 3D chứ cái gì, bộ mù công nghệ hay sao mà còn hỏi?

Nàng không thèm đưa mắt nhìn hắn, bữu môi với vẻ coi thường.

- Nhìn xung quanh đi, chúng ta đang ở độ cao 1000 mét, với tốc độ là mach 200, nói cách khác là 247 100 km trên một giờ. Với tốc độ này chúng ta có thể đi vòng quanh trái đất trong khoảng bảy phút.

Hướng Nhật không biết nhiều về công nghệ nên không bận tâm đến lời nàng nói, chỉ tập trung quan sát trên màn hình. Ở trên màn hình phía trước hắn có thể quan sát toàn cảnh ở góc siêu rộng, nhìn được cả trên trời lẫn dưới đất, vì ở độ cao 1000 mét nên hắn thấy rất rõ những tòa nhà cao tầng mọc chi chít, thấy khái quát toàn bộ các công trình trên mặt đất. Máy bay đi theo đường thẳng, vừa đi qua Pakistan, Ả Rập, hắn chợt nhớ ra sắp tới địa phận Châu Phi, cụ thể là Ai Cập, nơi gần nhất với sa mạc Sahara.

- Sắp tới sa mạc Sahara rồi đấy, nhớ đưa tôi đến địa phận của tổng bộ, tôi muốn quan sát nó từ trên cao.

Cô nàng nhăn mày tỏ ra khó hiểu:

- Lạ lắm à, chẳng lẽ anh chưa từng tới tổng bộ?

- Cô nên biết có những điều không nên tò mò, nhưng nếu cô hỏi làm cách nào để đưa cô lên giường thì có thể tôi sẽ vui lòng trả lời đấy.

Nữ nhân vốn là giống loài thích tò mò, Hướng Nhật lại là người lười giải thích, vì vậy hắn bèn lên tiếng chọc ghẹo cô nàng, vừa là để hắn đỡ khỏi phải giải thích, và lại có thể làm giảm bớt không khí căng thẳng đang tràn ngập khắp cả cái máy bay. Đây đúng là một mũi tên trúng hai đích, Hướng Nhật tự thấy hắn thật đại tài.

- Hừ!

Lý Ngọc Hân tạm thời á khẩu, mặt đỏ bừng cúi xuống miệng lẩm bẩm. Mặc dù không nghe rõ nhưng Hướng Nhật đoán chắc nàng ta đang chửi rủa hết thảy cả mười tám đời tổ tông nhà hắn.

- Ngài Hướng, em là chương trình hướng dẫn viên, em thấy ngài có nhiều thắc mắc trong chuyến đi này nên em xin phép được phục vụ ngài ạ.

Chiếc đồng hồ đeo trên tay Hướng Nhật vì phát hiện khuôn mặt chủ nhân có nhiều thắc mắc nên chủ động kích hoạt chương trình hướng dẫn.

- Có gì thú vị muốn nói với tôi à?

Hướng Nhật ngạc nhiên hỏi. Hắn biết cái đồng hồ vô cùng hiện đại, nhưng chưa bao giờ thấy nó tự động kích hoạt, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh này. Thứ này hẳn là trợ lý ảo mà trên tivi hay nhắc đến đây mà.

Cái đồng hồ nói với Hướng Nhật về thiết kế của cái máy bay, nó nói đây là loại máy bay được sử dụng để di chuyển trên Trái Đất và cả trong Vũ Trụ, tốc độ tối đa của nó xuýt xoát bằng tốc độ ánh sáng. Với tốc độ như vậy nên thiết kế của máy bay sẽ có hai lựa chọn, một là che hết phần kính phía trước buồng lái, và nhìn bằng hình ảnh thu được từ hàng chục camera nano tự phục hồi lắp đặt bên ngoài. Hai là ở tốc độ chậm có thể mở các cánh cửa bọc thép ra và nhìn trực tiếp bằng kính. Giáo sư Ivan là người đã chỉ đạo làm ra chiếc máy bay.

- Ivan, sao tôi chưa từng nghe thấy, hắn là người như thế nào?

Hướng Nhật hỏi. Cái tên Ivan đối với hắn rất xa lạ vì chưa từng được nhắc đến. Nhưng người có thể làm ra cỗ máy này là điều khiến hắn tò mò.

- Này, anh bị hâm hả? Có tôi đây sao không hỏi, tự dưng đi nói chuyện với cái máy. Hừ, bệnh hoạn!

Lý Ngọc Hân liếc xéo hắn với thái độ không mấy vui vẻ.

- Tốt, nói nghe coi.

Hướng Nhật quay qua nhìn nàng với nét mặt không hài lòng. Ta thật không hiểu con bé này nó bị cái gì nữa, không lẽ mắc bệnh tự kỷ từ bé?

Thấy nét mặt khó chịu của nam nhân, đây chính là điều nàng muốn, nàng bỗng nở nụ cười nhưng không có chút thiện cảm nào và trông còn rất gai mắt.

- Đây, tự xem đi.

Nàng gõ vào bàn điều khiển vài dòng lệnh, trên màn hình bên phải liền hiện ra hình ảnh của giáo sư Ivan và một số thông tin.

Đến đây Hướng Nhật đã biết là mình bị chơi khăm, đâu dễ gì cô nàng bướng bỉnh này ngoan ngoan nói cho hắn biết điều hắn hỏi, rốt cuộc là hắn vẫn phải tự đọc lấy, như vậy thì ngay từ đầu thà nói chuyện với cái đồng hồ vẫn là lựa chọn tốt hơn, vừa được nhìn thấy hình ảnh lại được nghe một giọng nữ êm tai giải thích nữa chứ.

Đã lỡ bị mỹ nhân lừa rồi, Hướng Nhật không thèm để ý đến bộ dạng hả hê của nàng nữa, bèn theo dõi những dòng tin nói về giáo sư Ivan.

Đó là một ông cụ già khú, tóc xoăn và phồng hết cả lên, đeo kính, cái mũi dài đúng kiểu người tây, da mặt nhăn nheo của tuổi già, bộ râu xuề xòa và chiều cao khá khiêm tốn. Nhìn thoáng qua Hướng Nhật đoán chắc ông ta là một người Đức, và theo thông tin ghi trên màn hình thì đúng là như vậy.

Lĩnh vực của ông ta thì phong phú lắm, đa thể loại, từ hàng không vũ trụ, cho đến vật lý hạt nhân, công nghệ sinh học, vi tính điện tử... Nhiều đến mức kéo dài mấy trang, Hướng Nhật mất kiên nhẫn không thèm đọc nữa quay sang hỏi Lý Ngọc Hân:

- Làm sao một con người có thể đạt được thành tựu trong nhiều lĩnh vực như vậy được?

Người đẹp tỏ ra bất ngờ trước câu hỏi của hắn, vì một sự trùng hợp đến khó tin, bởi vì chính nàng sau khi được gặp giáo sư Ivan cũng hỏi một câu y đúc như vậy.

- Câu hỏi thông minh đấy.

Nàng quay mặt nhìn hắn trong thoáng chốc rồi quay lại rồi mới giải thích:

- Anh không thắc mắc tại sao ông ta lại già như vậy à?

- Có vấn đề gì à?

Hướng Nhật tỏ ra khó hiểu.

- Sự thật đó chỉ là hỉnh ảnh minh họa cho đúng số tuổi thôi, chứ thật ra nhìn ngoài đời ông ta trẻ măng à. Bằng công nghệ sinh học ông ta đã khiến mình trở nên bất tử, và cơ thể ông ta luôn tự phục hồi nếu có bị thương. Hơn nữa cũng bằng công nghệ sinh học, ông ta đã tự tạo ra vô số bản sao của chính mình, mỗi bản sao đều có tính cách riêng và tự nghiên cứu một lĩnh vực riêng, nhưng tất cả lại được đồng bộ với bộ não của ông ta. Mà não của ông ta thì cũng chẳng bình thường, bởi vì bên cạnh bộ não sinh học ra thì còn được gắn thêm một con chip điện tử, đảm bảo rằng con chip này luôn đồng bộ với các bản sao và dữ liệu đám mây. Trong tình huống cơ thể ông ta bị hủy hoại thì các dữ liệu vẫn được lưu trữ trên mạng internet, và các cỗ máy tái tạo cơ thể đã được cất giấu ở vô số nơi sẽ bắt đầu thu nhận tín hiệu cho từng cái một để đảm bảo rằng chỉ tạo ra duy nhất một giáo sư Ivan với các ký ức và kiến thức tổng hợp y như một bản gốc. Nghe đến đây anh đã thấy được khoa học có sức mạnh đáng sợ như thế nào chưa?

Hướng Nhật gật đầu rồi uống một ngụm rượu để che đi sự kinh ngạc về những gì vừa được nghe. Hóa ra Đặc vụ Thế Giới lại có nhiều kẻ biến thái như vậy, đúng là ngọa hổ tàng long mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio