Đáp lại câu nói của hắn là một loạt ánh mắt đổ dồn về hắn:
- Cái gì mà ngon nhất thế giới, ta nấu ăn cũng rất giỏi đấy, nhưng ta sẽ không nấu cho cậu ăn đâu. Ha ha...
(Nói về từ ngươi, đây là từ chỉ người với ý khinh bỉ, nhưng từ này quá cũ, không còn phù hợp với truyện hiện đại, và trên thực tế cũng không ai dùng từ này để giao tiếp nữa nên từ giờ tại hạ sẽ không dùng từ này nữa.)
Phạm Thải Hồng nói xong liền tự sướng cười sảng khoái.
- Tôi không có nói chuyện với cô.
Hướng Nhật làm ngơ, biểu hiện rất không vui, bà điên này từ đâu mọc ra tự nói tự cười một mình, khẳng định thần kinh có vấn đề.
- Sao nào, không được ta nấu cho ăn nên tức giận chứ gì?
Phạm Thải Hồng cũng không chịu nhường nhịn, tiếp tục châm chọc. Nàng xinh đẹp tựa như tiên giáng trần, ấy vậy mà tiểu tử này lại không có chút hảo cảm gì, mình có làm gì sai đâu chứ, thật là không biết điều mà.
- Hướng Quỳ, em cũng phụ nướng cá nữa đấy.
Liễu Y Y bỗng dưng lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ đáng yêu, hoàn toàn khác xa với vẻ băng lãnh trước kia. Đối với cô nàng này, Hướng Nhật phải dùng ánh mắt tán thưởng nhìn lại, tuy nhiên cũng không dám làm quá lộ liễu. Mặc dù đã xác định mối quan hệ với nàng nhưng vẫn còn chưa công bố với nhóm người Sở Sở.
Mắt nhìn thấy các nàng đều có xu hướng sắp tranh dành xem ai là người nấu ăn giỏi hơn nên Hướng Nhật phải lên tiếng đổi chủ đề ngay:
- Tốt tốt, tất cả các em đều giỏi. Thế này đi, ăn tối xong anh dẫn các em đi dạo phố nhé.
- Thật ạ, vậy tốt quá đã lâu rồi tụi em không đi dạo cùng anh.
Sở Sở cười hí hửng nói. Các nàng cũng gật đầu nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.
Hướng Nhật chiều chuộng nhìn lại, chợt nhớ ra lúc chiều Sở Sở có nói qua trong điện thoại, nàng bảo hắn về nhà có việc quan trọng, vậy rốt cuộc là việc gì?
- Sở Sở, còn nhớ việc lúc chiều em nói với anh không?
- A, em cũng đang định nói với anh đây.
Sở Sở nghĩ một lúc rồi nói:
- Mấy ngày anh đi xảy ra một chuyện lạ lắm. Rất nhiều người đến nhà tặng siêu xe, rồi đủ loại quà cáp quý hiếm, nhẫn kim cương, ngọc trai, đồng hồ, có người tặng cả biệt thự, rồi bất động sản ở khắp nơi trên thế giới nữa.
- Còn có cả chuyện tốt như vậy sao?
Hướng Nhật nghe xong mà xuýt phun cơm ra ngoài. Nhất thời không nghĩ ra được là người nào tốt bụng đến mức tặng quà cáp đắt đỏ như vậy.
- Còn nữa, tất cả bọn họ đều nói là bạn của anh. Chẳng lẽ anh không biết sao?
Sơ Sở nghi hoặc nhìn hắn.
- Vậy các em nhận hết à, hay đều trả lại?
Có người mang quà đến tặng, Hướng Nhật cũng không phải loại đạo đức giả mả không nhận, nhưng nếu lỡ như các nàng từ chối thì hắn cũng không tiếc, bởi vì thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền.
Thấy vẻ mặt thờ ơ của nam nhân các nàng cũng đoán ra được hắn nghĩ gì, nhưng Sở Sở không trả lời mà quay sang nhìn Thiết Uyển:
- Cái này thật sự tụi em không thể từ chối được.
Thiết Uyển tỏ ra có chút thần bí.
- Tại sao? Chúng dám uy hiếp các em?
Vẻ mặt nam nhân có chút không hài lòng. Cái gì gọi là không thể từ chối, chỉ có thể là quyền lực của kẻ đó quá lớn.
Thấy vẻ mặt của nam nhân tràn đầy lửa giận, đương nhiên là vì lo lắng cho các nàng, Thiết Uyển liền nở nụ cười để xoa dịu đi sự lo lắng của nam nhân, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
- Sợ rằng bọn họ muốn làm vậy cũng không được, họ đi cùng với cha em, còn có cha của tiểu Thanh nữa, ngoài ra còn có cả Thủ tướng Lý nữa.
- Vậy thì không thể từ chối được rồi. Mấy người tới tặng quà trông như thế nào?
Hướng Nhật mặc dù có kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, bởi vì đại khái hắn đã đoán được ra vấn đề. Người mà có thể khiến cả Thủ tướng quốc gia đích thân đưa đón thì nhất định là một đại sứ của nước nào đó phái qua ngoại giao, hoặc là tỷ phú thế giới cỡ như Bill Gate. Mà đại sứ hay tỉ phú thế giới lại đến tìm hắn thì chỉ có thể là liên quan đến việc hắn trở thành Đặc vụ Cấp cao của Đặc vụ Thế Giới, sự thật không thể chối cãi là thân phận này có sức ảnh hưởng lớn hơn vua chúa gấp vạn lần.
Không nhìn ra vẻ bất ngờ của nam nhân, Thiết Uyển cũng ầm thầm đoán được nam nhân có thể có quen biết với những người này.
- Hoàng tử Dubai, công chúa Ấn Độ, nguyên thủ quốc gia, đại sứ quốc gia, công chúa, hoàng tử, tỷ phú khắp nới đều có cả, tính sơ sơ cùng hơn trăm người.
- Hả, nhiều vậy sao?
Ánh mắt Hướng Nhật không tránh khỏi kinh ngạc, vài chục người thì miễn cưỡng tiếp thu được nhưng đằng này là hơn trăm người, có cần phô trương quá mức vậy không?
- Lúc về anh không thấy một hàng dài siêu xe cả trăm chiếc để bên lề đường à.
Thiết Uyển nói ra điều này trong giọng nói cũng không tránh khỏi kích động. Siêu xe mỗi cái trị giá ít nhất cũng một triệu Mỹ kim, cái đắt tiền nhất cũng bảy, tám triệu Mỹ kim, tổng cộng lại cả trăm cái, chưa tính dây chyền, nhân kim cương, ngọc trai, đồng hồ các loại, tổng trị giá cũng lên tới cả tỷ Mỹ kim. Số tiền này không chỉ riêng nàng mà tất cả các nàng ở đây đều rung động.
- Anh có thấy qua, không ngờ lại nhiều như vậy.
Hướng Nhật liếc mắt nhìn các nàng, thấy nét mặt người nào người đó rất rung động.
- Tất cả những người đến tặng quà đều có liên quan mật thiết đến anh, vì vậy các em cứ lấy siêu xe mà đi.
Hướng Nhật đưa ánh mắt nuông chiều nhìn các nàng mà cười rất vui vẻ. Đang tính mua cho mỗi người mỗi chiếc, không ngờ lại có kẻ sẵn lòng dâng tặng, như vậy hắn khỏi mất công đi mua, chuyện này thật sự quá tốt.
- Cái này anh không nói thì chúng em cũng biết, nhưng nhiều vậy dùng sao hết?
An Tâm nhìn hắn ánh mắt không chớp.
- Như vậy đi, mỗi người mỗi cái, số còn lại hay là cho ta?
Dịch Tiểu Quân nãy giờ mới lên tiếng, ánh mắt cười tươi như hoa, nhưng khuôn mặt không giấu nổi lòng tham.
- Đừng nằm mơ giữa ban ngày.
Hướng Nhật cương quyết cự tuyệt, cho dù hắn thừa tiền cũng không thể thiên vị như vậy được.
- Anh thấy như vậy đi, các em cứ chia ra mà dùng, nếu không dùng tới thì mang về cho cha mẹ, anh chị dùng cũng tốt.
Hướng Nhật nói rồi hướng tới Dịch Tiểu Quân nét mặt rất nghiêm túc:
- Còn cô tối đa chỉ được lấy mười cái, còn lấy nhiều hơn đừng trách ta không khách sáo.
Dịch Tiểu Quân mặc dù có vài phần hụt hẫng vì không được ôm cả nhưng không vì vậy mà buồn phiền, trái lại còn rất vui vẻ, không đợi nam nhân nói hết đã đưa ngón tay lên nhẩm tính. Mỗi chiếc xe cũng có giá tầm 3 triệu Mỹ kim, nhue vậy mười cái là ba mươi triệu Mỹ kim, trời ơi, phát tài thật rồi. Từ bé đến giờ nàng chưa bao giờ có được số tiền khổng lồ như vậy. Chuyện này là thật sao? Dịch Tiểu Quân vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, nhảy ra khỏi bàn:
- Ta không ăn nữa, ta đi chọn xe.
Nói xong không chờ phản ứng của mọi người đã chạy một mạch ra ngoài. Hướng Nhật nhìn theo mà chỉ thấy buồn cười nhưng cũng không nói gì.
- Về chuyện xe cộ ta cũng có phần sao?
Phạm Thải Hồng bỗng dưng lên tiếng. Tất nhiên về khoản có lợi này nàng cũng không nỡ bỏ qua, phải biết rằng đây là tiền, rất rất nhiều tiền, mặc dù nàng không thiếu tiền, nhưng nhiều tiền như vậy nàng cũng không tránh khỏi rung động.
- Đương nhiên, cô cũng có phần, tất cả mọi người đều có phần.
Chưa đợi lưu manh nói hết câu, Phạm Thải Hồng đã nhảy ra ngoài kéo theo Y Y cùng đi. Liễu Y Y xấu hồ nhìn hắn, lại thấy hắn gật đầu đầy thâm ý thì đỏ cả mặt, trong lòng liền dâng lên tình yêu dạt dạo, chỉ sợ nếu không có mọi người ở đây thì nàng đã ngã nhào vào lòng hắn rồi.
- Các em cũng ra ngoài chọn những chiếc xe mà mình thích đi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi dạo.
Hướng Nhật nói xong liền đứng dậy, bước ra ngoài lan can nhìn ra bên đường. Các nàng cũng tranh thủ dọn dẹp rồi chuẩn bị quần áo để ra ngoài cùng hắn đi dạo.
Theo sau hắn là Thiết Uyển, nàng bỗng dưng vòng tay ôm lấy lưng hắn mà tựa đầu vào.
- Hướng Quỳ, anh gia nhập tổ chức đó rồi sao?
Thiết Uyển trong giọng nói ngoài tình yêu ra còn có vài phần lo lắng.
- Anh nghĩ cha em đã nói cho em biết rồi.
Hướng Nhật quay người lại, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng vào lòng mà vuốt ve. Thiết Uyển cũng nhu thuận nằm yên trong lòng hắn. Tổ chúc mà nàng nhắc tới chỉ có thể là DVTG, mà cha nàng là lãnh đạo cao cấp của quốc gia đương nhiên biết chuyện này.
- Em không muốn Hướng Quỳ của em bị thương. Cha nói Đặc vụ Thế Giới là một tổ chức rất đáng sợ.
Thiết Uyển vẫn một mực lo lắng, nắm chặt lấy bàn tay hắn.
- Tiểu Uyển, sức mạnh của anh bây giờ đã tăng lên rất nhiều. Hơn nữa Đặc vụ Thế Giới không đáng sợ như em nghĩ, và còn mang lại rất nhiều lợi ích.
Hướng Nhật an ủi nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ thuyết phục, hắn đưa chiếc đồng hồ lên, đồng hồ chiếu ra bên ngoài hình ảnh một đoạn video giới thiệu về Đặc vụ Thế Giới. Thiết Uyển nhìn mà đôi mắt sáng trưng như đèn pha ô tô. Thân là cảnh sát nên nhìn vào một tổ chức quân đội hùng mạnh như vậy tâm tình nàng khó tránh khỏi kinh ngạc. Trong video nàng nhìn thấy một đội quân với số lượng lên đến mấy triệu người, tất cả đều mặc âu phục và trang bị một khẩu súng ngắn, điều kỳ lạ là khẩu súng chỉ cần bắn một phát là cả một tảng đã to gấp năm lần con voi liền nát vụn. Chưa hết, khi có một người bắn người kia cũng bằng cái súng ấy nhưng nó bị một vật gì đó vô hình cản lại, nguyên nhân là do người kia đưa cánh tay trái có đeo cái đồng hồ lên, cánh tay liền phát ra một tấm khiến năng lượng và vô hiệu khẩu súng kia, nó còn vô hiệu cả đao kiếm, lừu đạn... Tất cả mọi đòn tấn công. Những người đó còn có thể bay, lặn dưới nước, tay không đấm vỡ tường, thậm chí xe contener đâm cũng không chết, miễn nhiễm với đao kiếm.
- Hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của em. Bọn họ là thứ gì?
Thiết Uyển cả người run bần bật, đây còn là người sao?