- Đặc vụ Lucy, cô đến đây không phải chỉ để giết người đấy chứ?
Hướng Nhật nghĩ lại lúc cô nàng tuyên bố dự định sẽ giết khoảng năm trăm triệu người mà toát hết mồ hôi, nếu đúng là như vậy thì nàng không khác gì là cỗ máy giết người hàng loạt.
- Lời ta đã nói ra sẽ không thay đổi, tuy nhiên mục đích chính của ta là vì người kia.
Lucy hướng mắt về phía người đàn ông ảo thuật đang lái xe bỏ chạy đi khá xa. Nàng cũng không cản, bởi vì nàng đã cài định vị lên chiếc xe đó rồi. Mục đích của nàng là tìm ra hang ổ của chúng.
- Cô biết gì về hắn sao? Tôi cảm thấy hắn khá mạnh đấy.
Hướng Nhật cũng không ngại nói ra suy nghĩ của mình, cô nàng ngoại quốc này tuy mới gặp lần đầu nhưng lại khiến hắn tin tưởng, có lẽ bởi vì hắn cảm nhận được nàng không có chút giả dối nào trong lời nói:
- Đó là K.
- Cô chắc chứ, tôi không nghĩ hắn lại rảnh dỗi đến mức đi làm trò mua vui cho thiên hạ đâu?
Lucy rất kiệm lời nhưng Hướng Nhật đủ hiểu.
- Hắn đã thành công trong việc chế tạo huyết thanh biến người thường thành người đột biến, nhưng phải những người có thể chất và ý chí mạnh mẽ mới thành công.
- Ý của cô là hắn diễn ảo thuật chỉ là để thu hút mọi người, nhằm giúp hắn tìm ra người mạnh mẽ để thí nghiệm ư?
Lucy gật đầu đồng ý, nàng nói thêm:
- Cô bạn gái biết võ của anh có vẻ là đối tượng thích hợp đấy? Vậy anh định làm gì nếu K muốn cô gái đó?
- Chuyện này.
Hướng Nhật tỏ ra bối rối, hắn không biết K mạnh đến mức nào, liệu Phạm Thải Hồng có thể bảo vệ được các nàng khỏi K không và quan trọng nhất hắn không biết K ở đâu.
- Tôi nghĩ K là một mối nguy, cần phải loại trừ ngay.
Hướng Nhật cảm thấy bất an, chi bằng diệt luôn cho rồi.
- Rất tốt. Về vấn đề này anh không cần quá lo lắng. Loại huyết thanh đó rất quan trọng, ta tin tưởng Chúa tể Hắc Ám cũng đang săn lùng K. Nhiệm vụ của ta là phải hủy hết mọi tài liệu liên quan đến việc chế tạo huyết thanh và tiêu diệt K trước khi bị các thế lực khác cướp đoạt được, và diệt luôn tổ chức 98 càng tốt.
- Tôi sợ là không giúp gì được cho cô rồi.
Hướng Nhật nhìn về phía mấy cô bạn gái, hắn vốn đang đau đầu về chuyện tiêu diệt K, với tình hình hiện tại hắn vẫn chưa sẵn sàng. Cần phải có người bảo vệ mấy cô bạn gái. Hắn cần có thời gian tăng thêm lực lượng bảo vệ cho các nàng.
- Ta chỉ tiện đường hỏi thăm anh một chút thôi.
Lucy hoàn toàn có thể đoán ra được nỗi lo của Hướng Nhật, làm anh hùng thật sự không dễ dàng, nếu có người thân thì khó tránh khỏi bị liên lụy, bọn tội phạm có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
- Lo mà bảo vệ bạn gái của anh đi.
Nàng nói rồi biến mất ngay lập tức. Hướng Nhật cũng không còn cách nào khác. Hắn cần thêm chút thời gian nữa.
- Các em, chỗ này tan hoang hết cả rồi, chúng ta đi về thôi.
Hướng Nhật chạy lại hai tay ôm hai người Sở Sở và Thạch Thanh rồi kéo đi. Các nàng cũng không còn hứng thú đi dạo nữa, tất cả đều cùng Hướng Nhật đi về. Nguyên một đoạn phố đi bộ bây giờ nhìn rất tởm, xác người ngổn ngang trên đất, phần trên một nơi, phần dưới một nơi, nội tạng lòi hết ra ngoài, máu me chảy thành dòng như suối. Người bình thường nhìn vào khó tránh khỏi bị ám ảnh.
- Hướng Quỳ, em muốn nhìn có được không?
Sở Sở hiếu kỳ hỏi, nàng muốn nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.
- Cả em nữa, em cũng muốn xem.
An Tâm cũng học theo Sở Sở.
- Không được, chúng ta về thôi.
Hướng Nhật lấy tay bịt mắt Sở Sở đề phòng cô nàng quay lại, trong khi đó Phạm Thải Hồng cũng ngăn An Tâm quay đầu lại nhìn, còn những người khác không có ai dám quay lại nhìn ngoại trừ mấy người Anna, Liễu Y Y, Phạm Thải Hồng, Thiết Uyển đã quá quen với máu me thì đối với chuyện này miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
- Hướng Quỳ, cô gái vừa rồi là ai vậy?
Thiết tiểu thư nhìn nam nhân mà hỏi, giọng nói có chút phẫn nộ. Mặc dù nàng không còn làm ở sở cảnh sát nữa nhưng nhìn thấy cảnh này có chút không hài lòng, cho dù bọn kia có phạm tội thì đã có pháp luật trừng phạt, đâu phải muốn giết là giết.
- Em không nghe cô ấy nói gì sao? Cảnh sát là đầy tớ của cô ấy, cô ấy chính là luật.
Thấu hiểu Thiết tiểu thư đang nghĩ gì, Hướng Nhật trả lời theo cách mà nàng dễ tiếp thu nhất.
- Cô ấy cũng giống anh?
Thiết tiểu thư xâu chuỗi lại những chuyện vừa xảy ra, lời của cha nàng nói về DVTG, sức mạnh của cô gái ấy, cái đồng hồ đeo tay, cách cô ấy nói chuyện với Hướng Nhật, lời Hướng Nhật nói và đưa ra một lời để nam nhân khẳng định lại lần nữa suy đoán của nàng là đúng.
- Cùng cấp với anh, có khi còn hơn cả anh.
Hướng Nhật gật đầu khẳng định. Chỉ một nhón tay đã khiến Phạm Thải Hồng sống dở chết dở, chuyện đó hắn còn chưa làm được. Cái cô Lucy này tạo cho hắn cảm giác thật đáng sợ.
- Này, mấy người to nhỏ cái gì vậy, về cô gái kia có cái gì mà ta chưa biết không?
Phạm Thải Hồng hai tay vẫn chung thủy ôm lấy bộ ngực đầy đặn của nàng, cái váy của nàng đã rách tả tơi không thể cứu vãn được, nhưng nàng cũng không vì vậy mà quá xấu hổ.
- Hỏi cái gì, muốn biết thì đi hỏi cha nuôi của cô ấy.
Thấy Thiết Uyển đang định giải thích thì Hướng Nhật ngăn lại, hắn nói với Phạm Thải Hồng xong rồi mới nói nhỏ vào tai Thiết Uyển:
- “Kệ cô ta đi, giữ sức tối còn ngủ với anh. Hắc hắc...”
- Anh là đồ quỷ sứ, anh muốn làm gì chứ?
Thiết Uyển làm bộ đẩy hắn ra, nhưng trong lời nói lại ngọt ngào vô cùng.
Vừa đi vừa trò chuyện một lúc thì đã về đến nhà, Hướng Nhật trong đầu đã có vài sự sắp sếp. Nhân lúc mấy cô bạn gái ồ ạt bước vào nhà thì Hướng Nhật tranh thủ ghé sát vào tai Liễu Y Y nói nhỏ:
- Chút em lên sân thượng gặp anh nhé.
Cũng trong lúc ấy hắn dừng lại trước cổng và nói với các nàng cứ vào trước đi, hắn ở lại có chút việc. Khi các nàng đã vào nhà rồi hắn mới lấy điện thoại ra gọi cho một cái tên quen thuộc, cái tên mà hắn nhìn một cái ánh mắt đã như muốn cười.
Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy, giống như là đang cầm sẵn điện thoại vậy:
- A, Hướng Quỳ! Mới xa em mà đã nhớ em rồi sao?
Giọng nói ôn nhu vang lên bên tai Hướng Nhật, có thể cảm nhận được đầu dây bên kia đang cười rất tươi.
- Tất nhiên là anh nhớ chứ, nếu anh nói xa em một ngày mà cứ ngỡ như cả thế kỷ thì em có tin không?
- Ừm, anh lại ba hoa rồi, cơ mà em thì không nhớ anh như cả thế kỷ đâu, cảm giác giống như là cả một mùa thu mà không có ai bên cạnh để ôm ấp ấy.
Phương Nghi thỏ thẻ nói vào trong điện thoại, trong lúc nghĩ về những lời yêu đương ấy ánh mắt của nàng cũng lấp lánh như ánh sao.
- Vậy à?
Hướng Nhật cười, rồi hắn lại nói thêm:
- Ngay bây giờ anh đến bên em nhé.
- Đùa thế không vui đâu, tính lừa em à? Hừ!
Phương Nghi giả bộ hờn dỗi, trong lòng đương nhiên là ngàn vạn lần muốn hắn xuất hiện ngay lúc này.
- Dám không tin anh ư, được rồi chút nữa gặp thì biết tay anh.
Hướng Nhật lại nhân cơ hội để kiếm chút lợi lộc.
- A, là thật sao!
Phương Nghi như muốn nhảy lên vì vui mừng.
- Đương nhiên rồi. Và còn có quà cho em nữa.
- Thật á, quà gì cho em nào?
Phương Nghi hơi thở trở nên dồn dập.
- Anh chợt nhớ ra là anh có thể nâng cấp dị năng cho em lên cấp năm hoặc có thể là sáu, và còn giúp em có thêm một dị năng nữa, em nghĩ món quà này tốt chứ?
- Ôi, Hướng Quỳ, em yêu anh biết nhường nào cho đủ, anh tới nhanh đi.
Phương Nghi sướng như điên. Giọng nói lại tăng thêm vài phần mê hoặc.
Hướng Nhật cũng không chắc có thể nâng cấp cho Phương Nghi lên cấp sáu không, tuy nhiên theo những gì sảy ra trong quá khứ thì chuyện này rất có thể sẽ thành sự thật. Hắn cần phải nâng cấp cho các nàng để tương lai hắn đỡ khỏi bận tâm về việc các nàng bị kẻ xấu lợi dụng nhằm chống lại hắn.
- Tiểu Phương, chờ anh nhé, khoảng mười phút nữa anh tới.
- Sao có thể nhanh vậy được, anh lại dùng lá bài phép thuật à, như vậy lãng phí lắm, em chờ lâu hơn cũng được mà.
Phương Nghi mặc dù rất muốn Hướng Nhật tới nhưng không vì vậy mà không lo lắng cho nam nhân của nàng, nàng nói bằng một giọng rất chân thành và đầy tình yêu.
- Em quên rồi à, anh đi bằng chuyên cơ của tổ chức.
Trong lòng Hướng Nhật cũng dâng lên những cảm xúc ngọt ngào, quả thật Phương Nghi là một người vợ lý tưởng. Chỉ riêng cách giao tiếp rất tinh tế là đã thấy thích rồi, có lẽ do ảnh hưởng dòng máu kinh doanh của nhà họ Phương.
- Hi hi, tại nói chuyện với anh em có còn nhớ gì nữa đâu! Tý thì quên, chồng em là ai chứ, một trong những người có quyền lực nhất thế giới nha.
Phương Nghi nói bằng một cái giọng rất trẻ con và trong giọng nói không giấu nổi sự chiều chuộng.
- Xem như trí nhớ của em không tệ, được rồi, đọc địa chỉ cho anh, chút chúng ta gặp nhau.
Phương Nghi nhanh chóng đọc địa chỉ hiện tại, nàng nói nàng đang ở nhà riêng của mình tại một khu biệt thự có tên là Hồng Viên. Hướng Nhật đối với khu này cũng có biết, trước kia từng qua lại với vài nhân vật tiếng tăm ở trong khu này.
Ngắt máy Hướng Nhật nhìn lên trời ngẫm nghĩ lại một chút, hắn cảm thấy ông trời đối xử với hắn cũng đâu có tệ, có thể cho hắn gặp được những người phụ nữ tốt nhất thế giới.
Bỏ điện thoại vào túi quần, hắn nhảy một cái lên sân thượng, lúc này Liễu Y Y cũng đã đứng trên đó. Nàng hồi hộp khi nhìn thấy hắn, ánh mắt vừa phấn khởi nhưng cũng có chút bối rối.