Trong phòng bệnh nhất thời trở nên im lặng, không ai nghĩ rằng An đại tiểu thư có thể chủ động nói ra như vậy, nhất là Sở Sở và Thạch Thanh, các nàng từ lúc ra khỏi quán ăn nhỏ đuổi theo An đại tiểu thư vẫn luôn ra sức khuyên bảo nàng ta, tuy nhiên nói gì cũng không có tác dụng. Mà bây giờ An đại tiểu thư lại tự mình nói ra, sao không làm các nàng kinh ngạc cho được?
- Các em.
Hướng Nhật nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, ánh mắt của mấy cô gái đều dán lên trên người hắn, bầu không khí có phần tế nhị.
Một lát sau, nữ sĩ quan cảnh sát rốt cuộc không nhẫn nại hơn được nữa, ho nhẹ một tiếng, đến khi mọi người đều chú ý về phía mình, nàng mới nhìn về phía An đại tiểu thư vẫn đang rúc trong lòng nam nhân rồi nói:
- Em là An An. Đúng không?
Thiết Uyển còn nhớ rõ vừa rồi nam nhân gọi cô gái mặc nam trang bằng cái tên này, tuy nhiên khi hỏi nàng vẫn không chắc lắm, bởi vì bây giờ hai người còn chưa quen biết nhau.
- Có chuyện gì?
An Tâm trả lời có phần không tình nguyện cho lắm, dù sao đối phương coi như là tình địch của nàng, hơn nữa còn là người mình chưa từng gặp nhưng lại quen biết Sở Sở, thật sự là một tình địch có sức uy hiếp rất lớn, tuy nhiên vừa rồi mình đã nói một cách "Rộng lượng" như vậy, nếu như lúc này không trả lời câu hỏi của nữ sĩ quan cảnh sát, chẳng phải là "lời nói gió bay" hay sao? Điều này sẽ khiến bạn trai nghĩ mình là người thế nào?
Thiết Uyển đương nhiên có thể nhận thấy cô nàng được gọi là "An An" có địch ý đối với mình, nhưng thân là một cảnh sát, nàng nghĩ cần phải hỏi cho rõ mọi chuyện. Từ cuộc đối thoại vừa rồi của nam nhân với đối phương, nàng đã nghe ra được chút manh mối, chuyện này có thể liên quan đến một vụ án giết người để báo thù, cho nên nàng không hề để ý đến giọng nói khó chịu của đối phương mà thản nhiên nói tiếp:
- Cho chị hỏi một chút, nhà em có làm gì gây thù oán không?
Trong lòng An Tâm không khỏi tức giận, có ý gì đây, điều tra hộ khẩu à? Vốn chịu ảnh hưởng của người nhà là xã hội đen, cho tới bây giờ nàng luôn phản cảm với nghề cảnh sát, lúc này lại nghe đối phương đặt câu hỏi trực tiếp như vậy, đương nhiên sẽ liên tưởng đến việc đối phương muốn châm biếm nàng ở phương diện này, chứ không hề biết đây chỉ là nhạy cảm nghề nghiệp của nữ sĩ quan cảnh sát. Nàng lạnh lùng nói:
- Ba của tôi là An lão hổ!
- An lão hổ?
Thiết Uyển sửng sốt, tiếp theo dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía nam nhân. An lão hổ là ai thì nàng đã sớm nghe đến như sét đánh bên tai, nhưng nàng không ngờ cô gái mặc nam trang này lại chính là con gái của ông trùm Bắc Hải trong truyền thuyết, nhưng lại quyết một lòng cùng mình thích một nam nhân.
An Tâm hừ nhẹ một tiếng, xem như một cách khẳng định nghi vấn của nữ sĩ quan cảnh sát, sau đó không hề để ý đến nàng nữa, nhẹ nhàng thoát ra khỏi lòng của nam nhân, đi tới trước giường bệnh hỏi thăm thương thế của Thạch Thanh.
Có điều nàng cũng không biết Thiết Uyển quyết tâm muốn truy hỏi việc này cho kỹ càng. Đối với An lão hổ, Thiết Uyển không thể không thận trọng. Làm ông vua của thế giới ngầm Bắc Hải, vậy mà có người dám trắng trợn âm mưu bắn chết con gái ông ta, nghĩ qua cũng biết đối phương không hề sợ ông trùm Bắc Hải, từ điều đó cho thấy thực lực của đối phương ít nhất cũng ngang ngửa với ông ta, nếu không sao dám dễ dàng vuốt râu hùm như thế? Đây mới là cái Thíêt Uyển lo lắng nhất, ai cũng biết nhà An lão hổ đứng đầu xã hội đen Bắc Hải, nhưng bây giờ lại xuất hiện một thế lực không kém nhà ông ta bao nhiêu, hơn nữa cảnh sát cũng không hề phát hiện ra thế lực này, không thể nghi ngờ đây là một đòn trí mạng. Nếu như ngày nào đó hai thế lực này thực sự đánh nhau to, như vậy không biết bao nhiêu người vô tội sẽ bị dính vào. May mà bây giờ Thiết Uyển đã biết, cho nên càng phải hỏi cho rõ ràng, cho dù cô nàng "An An" trước mắt cũng không muốn nói chuyện với nàng cho lắm.
Thiết Uyển cũng đi tới trước giường bệnh, đầu tiên là cười với Thạch Thanh tỏ ý xin lỗi, tiếp theo dời ánh mắt về phía An đại tiểu thư đã phần nào không nhẫn nại được nữa, nàng nghiêm túc nói:
- An An, có thể phiền em nói rõ hơn được không, chuyện này.
Tuy nhiên không đợi nàng nói xong, An Tâm đã bịt tai lại và lớn tiếng hét lên:
- Tôi không biết gì hết, chị đi mà hỏi ba của tôi!
Khuôn mặt Thiết Uyển cứng đờ, nàng không khỏi cười khổ, đối phương vùng vằng giống trẻ con như vậy quả thật nằm ngoài dự kiến của nàng.
Hướng Nhật đứng một bên thấy tình cảnh có vẻ không ổn, cứ tưởng rằng An đại tiểu thư cùng nữ sĩ quan cảnh sát có xu hướng hòa thuận với nhau, bây giờ xem ra, không động thủ ngay tại đây đã là khách khí lắm rồi. Mặc dù bị kẹp ở giữa khiến cho Hướng Nhật có hơi đau đầu, nhưng giờ phút này hắn cũng chỉ còn cách gắng gượng ra mặt quở trách một câu, dù sao cứ để hai cô nàng tiếp tục thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn:
- Này, hai em có thể yên lặng một chút được không? Không thấy Tiểu Thanh còn đang nghỉ ngơi hay sao?
Nói xong, hắn đánh mắt về phía nữ sĩ quan cảnh sát một cái.
Thiết Uyển vốn đang định nói cái gì, nhưng sau khi nhận được cái ra hiệu của nam nhân, lâp tức nuốt câu nói kế tiếp vào bụng. Từ trong ánh mắt nam nhân, nàng đã hiểu được ý của hắn, chuyện này cứ để hắn hỏi, sau đó hắn nói lại cho mình, thế này so với việc chính mình đi hỏi một người cứ luôn coi mình như kẻ thù thì tốt hơn nhiều lắm. Có điều cho dù là vậy, nàng vẫn hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, từ lời nói vừa rồi của đối phương, nàng hiểu được nam nhân đã tỏ ý là không ủng hộ bên nào, nếu không cũng sẽ không đồng thời quở trách cả nàng và cô gái gọi là "An An" kia.
An Tâm cũng hiểu rõ ý tứ của nam nhân, trong lòng không khỏi đau xót, khuôn mặt nhìn về phía nam nhân tràn đầy vẻ ấm ức u oán.
Hướng Nhật đúng là không định lấy lòng bên nào, tuy nhiên hắn cũng biết, may là hắn không có ý đứng về một người trong số hai nàng, nếu không chắc chắn sẽ làm cho người còn lại cực kỳ bất mãn. Nhưng lúc này ánh mắt của An đại tiểu thư thật sự khiến hắn chịu không nổi, mắt đảo qua đảo lại, chợt phát hiện có hai túi đồ ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt nhất thời sầm xuống:
- An An, vừa rồi em ra ngoài làm gì?
An Tâm dường như cũng biết nam nhân muốn hỏi cái gì, nàng ấp úng nói như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó:
- Em đi mua quần áo.
Quả nhiên, Hướng Nhật không đợi nàng nói xong đã lên cơn giận dữ:
- Mua quần áo? Em chán sống rồi à, bây giờ nguy hiểm như vậy, em còn dám đi ra ngoài?
- Quần áo Thanh Thanh bị hư hết rồi, cửa hàng bán quần áo lại cách bệnh viện không xa.
An Tâm nói lí nhí, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào, nam nhân hung dữ với nàng như vậy, khẳng định là vì lo lắng cho nàng.
- Quần áo bị hư có thể nhờ người khác đi mua, em có biết bây giờ đang có người muốn giết em không!
Cơn tức giận của Hướng Nhật không vì thế mà tiêu tan, ngược lại còn bị thổi bùng lên. Hắn thật không dám tưởng tượng, nếu hung thủ vẫn lảng vảng ở gần đó, không biết cô nàng An An còn mạng để trở về hay không. Đồng thời hắn cũng thầm trách mình sơ ý, khi vào trong phòng bệnh không thấy bóng dáng An đại tiểu thư lại quên mất hỏi nàng đâu, nếu không vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì mình có hối hận một trăm lần cũng vô dụng.
Bị nam nhân thuyết giáo một phen, An Tâm đã hoàn toàn cúi đầu nhận lỗi:
- Em biết rồi.
Thấy cô nàng đã có vẻ nhu thuận nghe lời, Hướng Nhật cũng không nỡ quở trách nàng nữa.
- Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, để bảo đảm sự an toàn của em, em không được rời khỏi anh một bước.
- Em còn muốn đi học thì làm sao bây giờ? An Tâm mấp máy môi nói.
- Học cái gì mà học, an toàn là trên hết, em biết không? Đừng nói là đi học, ngay cả khi buổi tối đi ngủ em cũng không được phép rời khỏi anh, nên nhớ bây giờ là thời kỳ nguy hiểm.
Nói tới đây, Hướng Nhật đột nhiên phát hiện bầu không khí chung quanh có chút khác thường, đến khi ngẩng đầu lên mới thấy ánh mắt của ba cô nàng còn lại trong phòng bệnh nhìn mình có chút đặc biệt, hắn hơi xấu hổ cười nói:
- Các em đừng hiểu lầm, anh không có ý gì đâu, chỉ là muốn ở bên cạnh An An để bảo vệ mà thôi. Đúng, chính là ý này, các em hiểu chứ?
- Không hiểu!
Mấy cô nàng đồng thời lắc đầu cứ như đã bàn luận với nhau từ trước, ý đồ của nam nhân đã quá rõ, nói cái gì mà ở bên cạnh để bảo vệ cơ chứ, rõ ràng là muốn kề cận để chiếm tiện nghi! Tuy nhiên mặc dù các nàng đều biết rõ mưu đồ xấu xa trong lòng nam nhân, nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà đi vạch trần được.
Vẻ mặt Hướng Nhật trông cứng nhắc, từ trên mặt của mấy cô nàng hắn có thể nhìn ra được, các nàng không phải là không hiểu, mà là quá hiểu. Chẳng lẽ nhân phẩm của mình thật sự kém vậy sao? Ngay cả các cô gái thích mình đều không tín nhiệm mình? Đang định nói gì đó để cứu vớt hình tượng của mình, đột nhiên không ngờ là Thiết Uyển ở bên cạnh lại lên tiếng:
- Một mình anh có thể bảo vệ không được đâu, hay là để em giúp một tay?
Hướng Nhật mới đầu còn sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra, vẻ mặt mừng như điên:
- Em. Ý của em là. muốn cùng anh. cùng bọn anh sống chung?
Nói đến đây, Hướng Nhật như ý thức được cái gì đó, hắn lập tức làm bộ lạnh nhạt:
- Em muốn dọn đến ở thì anh không có ý kiến gì, tuy nhiên.
Không đợi hắn nói xong, Sở Sở ở một bên đã tiếp lời:
- Được đó, Chị Thiết cũng dọn đến ở đi, nhiều người thì càng náo nhiệt.
- Cứ vậy đi.
Trên giường bệnh Thạch Thanh cũng gật đầu theo.
- Em.
Chỉ còn An Tâm ở một bên có hơi do dự, mặc dù vừa rồi đúng là nàng nói có vẻ rất rộng lượng, nhưng khi thực sự đến bước này thì vẫn có chút khó khăn, tuy nhiên thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người mình, nàng chỉ đành gật đầu và ấm ức nói:
- Em đồng ý là được chứ gì.
- Tốt, như vậy là xong.
Hướng Nhật vỗ tay một cái, đột nhiên trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử.
- Có điều chỉ có 4 phòng, chúng ta có 5 người, như vậy thì khó khăn đây, dù sao ai cũng muốn một mình ngủ một phòng phải không? Hai người ngủ chung quả thật hơi chật. Hay là như vậy đi, nếu mỗi người đều muốn thoải mái, không bằng tất cả có nạn cùng chịu, dứt khoát cả 5 ngủ chung một phòng được không?
Trong khi nói, Hướng Nhật không hề cảm thấy mấy lời của mình có vấn đề gì, nếu đã nói hai người ngủ chung rất chật, vậy mà còn dám đề nghị năm người ngủ chung một phòng, thế không phải càng chật hay sao? Nhưng hiển nhiên hắn sẽ không đi cân nhắc vấn đề này, bây giờ hắn đang thầm nghĩ đi mua một chiếc giường lớn, tốt nhất là có thể đủ cho năm người lăn qua lăn lại, đấy mới đúng là hoàn mỹ!
Đương nhiên, kế hoạch là tốt, nhưng có thể thành công hay không thì phải xem vận khí.
- Anh ngủ ghế salon!
Nữ sĩ quan cảnh sát Thiết Uyển nói bằng giọng cực kì kiên quyết, thoáng cái đã đập tan ảo tưởng của nam nhân, nàng chậm rãi nói tiếp:
- Anh cũng biết đấy, phụ nữ chúng em nên có một khoảng không gian rộng rãi, nếu không da dẻ rất dễ bị nhăn, cho nên chỉ đành khuất tất anh ngủ ghế salon, anh có đồng ý hay không nào?
- Anh.
Hướng Nhật đúng là bị gậy ông đập lưng ông, về cơ bản hắn không có lời nào để phản bác, chỉ có thể ký gửi hy vọng vào ba vị đại tiểu thư còn lại.
- Các em ai đồng ý?
Sở Sở có vẻ đã đứng cùng một trận tuyến với nữ sĩ quan cảnh sát, giống như không hề nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của nam nhân, nàng gật mạnh đầu.
An Tâm dứt khoát nhất, hiếm khi thấy nàng cùng ý kiến với nữ sĩ quan cảnh sát:
- Em đồng ý!
Hướng Nhật rất thất vọng, hắn mang theo tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía đồ đệ vốn luôn nghe lời mình:
- Tiểu Thanh, dù thế nào em cũng sẽ không nhẫn tâm vậy chứ?
Vẻ mặt Thạch Thanh có chút khó xử:
- Sư phụ, cho dù em phản đối cũng vô dụng, bây giờ là ba so với một!
Ý của nàng đã vô cùng rõ ràng, em có đứng về phía anh cũng vô dụng, vẫn là ba so với hai. Tuy nhiên sâu trong lời nói của nàng còn có một tầng ý tứ khác, từ hai chữ "Cho dù" có thể nhìn ra được, trên thực tế, Thạch Thanh đã từ chối khéo sư phụ cầm thú.
-.
Hướng Nhật không biết nói gì thêm nữa, mấy cô nàng này, rõ ràng là hợp sức chơi khăm mình đây mà. Nhưng trong lòng hắn đã sớm chuẩn bị hết rồi, lúc này cứ để cho các nàng đắc ý, ngủ salon thì ngủ salon, cùng lắm nửa đêm hạ mình một chút cầu xin ai đó mở cửa giùm, hoặc là giả vờ bị cúm để tranh thủ sự đồng cảm, nếu vẫn không xong, phải đánh chìa khóa mỗi phòng thêm một chiếc, đến lúc đó muốn chui vào phòng ai thì vào, xem ai sợ ai!