- Sao không có tiếng động gì bên dưới vậy?
Ở hành lang tầng bốn, nữ cận vệ da đen Suzanne nắm chặt khẩu súng trong tay, nghi hoặc hỏi.
- Có thể bọn chúng lại đang có âm mưu gì, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.
Thiết Uyển dè chừng nhắc nhở.
- Ừ.
Suzanne gật đầu, đối với nữ cảnh sát được phái tới bảo vệ Nữ hoàng này cô vẫn rất tin phục. Chẳng những thực lực mạnh mẽ, suy nghĩ nhanh nhạy và cực kỳ tỉnh táo. Nếu như không phải nhờ lời nói của cô ấy, sợ rằng mọi người ở đây đều đã rơi vào trong tay người kia. Vừa nghĩ đến con người dị thường ấy, Suzanne không nhịn được rùng mình một cái, nếu Nữ hoàng bị hắn bắt đi, vậy…… Suzanne không dám nghĩ tiếp.
- Thiết cảnh sát, lần này thật sự là phiền toái cho cô!
Người đẹp tóc vàng ở giữa mấy cô gái cận vệ đột nhiên nói.
- Không, đây là việc tôi phải làm!
Thiết Uyển nghiêm mặt nói, thật ra nàng rất có hảo cảm với cô gái ngoại quốc với vẻ đẹp khiến lòng người muốn tan chảy ra này, thân phận cao quý nhưng không một chút tự cao, hơn nữa lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác. Nếu như không phải cô ta lo lắng cho thương vong của nhóm cận vệ lúc đối phương công kích thì hoàn toàn có thể nhờ vào số đông để phá vòng vây, cũng không bị nhốt tù túng ở chỗ này như bây giờ.
- Còn phải cảm ơn cô, nếu không có lời nhắc nhở của cô, tôi nghĩ chúng tôi đã xong hết rồi.
Nói tới đây, người đẹp tóc vàng thở dài một hơi, lo lắng nói:
- Cũng không biết Laura bọn họ thế nào rồi.
- Bệ hạ, bọn họ đều rất an toàn, xe của tôi đã được cải tiến trang bị hẳn là có thể ngăn cản một ít công kích.
Thiết Uyển an ủi nói.
Người đẹp tóc vàng nghe xong vẻ mặt dãn ra, có phần tốt hơn tí xíu, đột nhiên lại nói:
- Tên của tôi là Atrous Tonnay (tên tiếng Pháp), Thiết tiểu thư, nếu như không ngại cô có thể xưng hô tên của tôi.
- Được.
Thiết Uyển cũng cảm thấy gọi ”bệ hạ” không được tự nhiên, nếu đối phương chủ động đề xuất, nàng vui vẻ tiếp nhận, nhưng tên này có vẻ dài, có chút không thuận miệng.
olo
Hướng Nhật vừa bước vào phòng, để tránh ngộ thương do người mình bắn người mình, hắn đang chuẩn bị lên tiếng báo thì một viên đạn bay đến, dọa hắn co đầu trốn vào trong phòng.
- Đừng nổ súng, là tôi!
Lưu manh hô to, đáng tiếc trả lời hắn lại là một loạt tiếng súng.
- Con mịa nó!
Hướng Nhật tức giận một chân đạp cánh cửa, cố dùng sức quát:
- Có lầm không vậy, tôi đến cứu các cô mà!
Giọng hắn cực lớn, cuối cùng tiếng súng giảm xuống.
Phía trên truyền xuống tiếng nói chuyện, tiếp theo có người hô lớn:
- Là ai?
Hướng Nhật vừa nghe nhận ra giọng của Thiết cảnh sát, trong lòng mừng rỡ nói:
- Là anh, bà xã!
- A?
Đối phương kêu lên sợ hãi, tiếp theo giọng đầy hưng phấn:
- Đừng nổ súng, là người nhà!
Sau đó tiếng “cộp cộp cộp” xuống cầu thang vang lên. Hướng Nhật biết nguy hiểm đã qua, thoát ra cửa phòng, vừa lúc nhìn thấy nữ sĩ quan cảnh sát vẻ mặt có phần mệt mỏi.
- Sao ngươi lại ở đây?
Thiết Uyển giọng nói kích động pha lẫn nghi hoặc, bỗng nghĩ đến bây giờ còn chưa thoát khỏi khu vực nguy hiểm, liền vẫy tay với lưu manh:
- Nhanh theo ta!
Hướng Nhật đi theo nữ sĩ quang cảnh sát lên tầng bốn, quả nhiên không ngoài dự đoán, đám người ngoại quốc trước mắt chính là đám gặp ở trước cửa phòng toa-lét nam ở quán ăn, lúc này bọn họ còn nhìn hắn với vẻ mặt đề phòng.
Lưu manh lúc này trang phục quả thật rất bắt mắt, trên cổ đeo mấy khẩu súng, trước ngực dính chút vết máu, ai thấy đều không thể xem hắn là loại người lương thiện được.
Bị mấy cô gái trẻ ngoại quốc nhìn chằm chằm có chút bất thiên nhưng Hướng Nhật vẫn chủ động xã giao đánh tiếng bắt chuyện.
- Là anh?
Lúc này người đẹp tóc vàng hiển nhiên nhận ra người mới đến, lớn tiếng kinh hô.
- Là tôi, Nữ hoàng bệ hạ, chúng ta lại gặp nhau!
Hướng Nhật chớp mắt vài cái, chào hỏi bằng tiếng Pháp một cách thành thạo.
- Đúng vậy, nhanh như vậy……
Người đẹp tóc vàng sửng sốt:
- Anh biết tiếng Pháp?
Thiết Uyển một bên cũng mở to mắt nhìn lưu manh, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi pha lẫn khó tin. Lúc đầu còn tưởng rằng mẹ mình bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt lừa, vì hắn nói dễ nghe, không ngờ hắn thật sự biết tiếng Pháp như mẹ mình nói.
- Một chút xíu.
Hướng Nhật khiêm nhường nói, nhưng trong ánh mắt vẻ đắc ý không thể che giấu, nhất là nụ cười đê tiện trên mặt, Thiết đại cảnh sát thấy vậy hận không thể đi tới xáng một cái.
Người đẹp tóc vàng hiển nhiên không để ý đến lời hắn nói, có thể nói lưu loát như vậy, nếu nói chỉ biết một chút thật quá sỉ nhục đối với người… trí tuệ, có điều khi nàng nghĩ đến chuyện xấu hổ lần trước, quả thật vô ý, đặc biệt lúc trước khi mình rời đi Suzanne hình như có mắng hắn là khỉ da vàng, lúc ấy mình cho rằng đối phương không biết tiếng Pháp nên không quá để ý, nhưng hiện tại xem biểu hiện của đối phương, rất có thể đã nghe không sót một chữ chuyện của các nàng. Người đẹp tóc vàng trở nên mất tự nhiên, một quý tộc nói bậy sau lưng người khác hoàn toàn thể hiện sự thiếu giáo dục, mặt đỏ bừng nhìn lưu manh nói:
- Vị tiên sinh này, thật xin lỗi, chuyện lần trước…
- Tôi đều quên hết rồi!
Hướng Nhật như cười mà không cười, thực ra hắn cũng có thể đoán ra một ít nguyên nhân. Vốn hắn cũng chỉ có ý kiến với bà chị da đen cầm súng chỉa vào hắn thôi, còn đối với người đẹp hắn luôn luôn khoan dung, hơn nữa xem ánh mắt của cô nàng tóc vàng vừa rồi rất có thể mình đã có được hảo cảm của cô nàng. Trong lòng đang đắc ý cười dâm, chợt ở tai truyền đến cảm giác đau đớn.
Thiết Uyển sớm thấy mình bị bỏ xó, bây giờ lại thấy người nào đó hai mắt dâm đãng tỏa sáng nhìn chằm chằm cô gái ngoại quốc, trong lòng đau xót nhịn không được ra tay kéo tai lưu manh đến bên cạnh:
- Sao ngươi lại tới đây!
- Đau quá, em không nhẹ chút được sao?
Hướng Nhật vuốt vuốt tai:
- Nếu anh nói là anh cảm ứng được em gặp nguy hiểm nên đến cứu em, em có tin không?
- Tin ngươi mới là lạ!
Thiết Uyển ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự ngọt ngào sung sướng, đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngẩn ra nói:
- Có phải có người báo cho ngươi biết bọn ta ở chỗ này hay không? A, nhất định là thế rồi. Ta hỏi ngươi, hai người trong xe thế nào rồi?
- Bọn họ không việc gì.
Hướng Nhật trả lời, ngay từ đầu hắn đã đoán ra hai người ngoại quốc kia được phái ra ngoài mật báo tin tức, giờ nghe nữ sĩ quan cảnh sát hỏi đã có thể khẳng định suy đoán của mình.
- Vậy là tốt rồi.
Thiết Uyển thở phào một hơi, rồi lại lập tức khẩn trương:
- Chỉ có mình ngươi sao? Cảnh sát đâu?
- Chắc là ở phía sau anh.
Hướng Nhật không rõ cảnh sát có thể đuổi theo hắn hay không.
- Mình ngươi tới trước ư?
Sắc mặt Thiết Uyển sầm xuống, giống như "mưa to gió lớn" chuẩn bị muốn bộc phát:
- Ngốc nghếch! Ngươi không biết như thế rất nguy hiểm sao?
Hướng Nhật lợn chết không sợ nước sôi:
- Nếu anh không đến em càng nguy hiểm.
- Đáng ghét!
Thiết Uyển nhào vào trong lòng đối phương, mắt cũng đã ươn ướt.
Hướng Nhật cũng ôm chặt nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng.
- Khụ, khụ...
Bóng đèn bên cạnh rốt cuộc không nhịn được phát sáng.
Thiết Uyển theo phản xạ đẩy lưu manh ra, mặt đỏ ửng:
- Thật mắc cỡ, tôi quên mất chúng ta bây giờ vẫn còn nguy hiểm.
- Không sao!
Người đẹp tóc vàng cười nói, có chút xấu hổ nhìn thoáng qua nữ cận vệ da đen, mới rồi chính là cô nàng húng hắng lên tiếng.
Hướng Nhật cũng biết hiện tại quả thật không phải lúc để thân mật, đối phương còn có vài người đang ở chỗ tối chờ đánh lén, hơn nữa trong tay bọn chúng còn có súng phóng lựu rất nguy hiểm. Hắn hô lên một tiếng tập trung mọi người chuẩn bị dẫn họ xuống lầu.
- Chờ một chút.
Nữ cận vệ da đen tức thời ngăn hắn lại:
- Chúng ta đi xuống không phải vừa lúc đụng độ với bọn chúng sao?
- Cô nghĩ tôi lên đây bằng cách nào? Người phía dưới đã bị tôi giết hết rồi, không muốn chết thì theo tôi.
Hướng Nhật sớm đã bất mãn với cô nàng, lúc đầu cầm súng chỉa vào hắn thì không nói, mới vừa rồi còn cắt đứt sự thân mật của hắn với nữ sĩ quan cảnh sát, chuyện này đã không thể tha thứ, bây giờ lại ngăn trở hắn hành động, cho nên lưu manh nói chuyện tự nhiên cũng không khách khí nữa.
- Anh...
Nữ bảo tiêu da đen nắm chặt khẩu súng trên tay.
- Suzanne!
Người đẹp tóc vàng khẽ kêu:
- Chúng ta hãy nghe theo vị tiên sinh này.
Hướng Nhật khinh thường nhìn thoáng qua nữ cận vệ da đen, so khẩu MP5A3 gọn nhẹ, tiện cho đột kích trên tay cô nàng thì bất kỳ khẩu súng nào trên người mình cũng uy lực hơn. Tuy nói súng đối phương độ bắn chuẩn tương đối ổn định, nhưng ở khoảng cách gần như vầy mình cũng chẳng cần lo lắng vấn đề này.
Tháo khẩu M-16 trên người đưa cho nữ sĩ quan cảnh sát, Hướng Nhật cầm theo AK-74 đi xuống lầu trước.
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ