Tâm trạng Thư Dĩnh rất mâu thuẫn, một mặt nàng rất hy vọng tên súc sinh kia bị đánh một trận, nhưng mặt khác nàng lại không hy vọng người đánh hắn là nam nhân đứng trước mặt đang bảo vệ nàng, bởi vì nàng không mong đối phương vì nàng mà bị "tổn thương".
Từ lúc nghe tên súc sinh kia hỏi anh ấy có phải vì mình mà đến hay không, trong lòng Thư Dĩnh đã bắt đầu thấy khẩn trương, đến khi thấy anh ấy không hề phủ nhận, chút căng thẳng ban đầu lại biến thành ngọt ngào, đồng thời khuôn mặt cũng cảm thấy nóng bừng, thậm chí còn xúc động đến nỗi muốn lao vào lồng ngực của đối phương. Nhưng lý trí bắt nàng phải đè nén tâm tình xuống, nàng không thể làm như vậy, tuyệt đối không thể! Nếu làm như vậy chẳng những sẽ làm hại anh ấy mà còn có thể làm hại cả mẹ của nàng.
Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng thấy, một người bình thường làm sao có thể đấu lại tên công tử vừa có quyền vừa có tiền kia, đối phương chỉ cần tùy tiện tìm một lý do cũng có thể khiến anh ấy "biến mất"... Thư Dĩnh không dám nghĩ tiếp nữa. Mà công ty của mẹ nàng, nếu không được đầu tư một khoản tiền lớn, chắc chắn sẽ phá sản trong nay mai. Khi toàn bộ tâm huyết của mẹ nàng trở thành tờ giấy trắng, không biết bà có làm chuyện giống như báo chí hay đăng: trèo lên tầng cao nhất của một tòa cao ốc và.... Thư Dĩnh càng lúc càng khẩn trương, nàng tuyệt đối không cho phép cảnh tượng đẫm máu đó xuất hiên trước mắt nàng. Vì thế, nàng cự tuyệt ý tốt của đối phương, tất cả hãy để cho một mình nàng gánh chịu đi! Chỉ có điều trước kia là vì mẹ nàng, còn bây giờ trong lòng nàng lại có thêm một người nữa.
Dịch Thiên Hành đã sớm đoán trước phản ứng của cô nàng, lúc này hắn đang dùng vẻ mặt tự mãn nhìn nam nhân vừa gây áp lực rất lớn cho hắn:
- Ngươi nghe rõ rồi chứ?
- Tao nghe rồi.
Nhìn vẻ phức tạp trên khuôn mặt của người đẹp, Hướng Nhật đã đoán được suy nghĩ trong lòng đối phương. Hắn vô cùng khâm phục việc nàng cam chịu hy sinh bản thân để giữ gìn tâm huyết của mẹ nàng. Vốn hắn rất khó chịu vì bị bắt buộc đến đây, nay cũng chuyển thành cam tâm tình nguyện giúp đỡ nàng. Lưu manh lạnh lùng liếc mắt nhìn tên "nhị thế tổ" cặn bã:
- Nhưng tao vẫn muốn mang cô ấy đi.
- Ngươi, ý ngươi là sao?
Dịch Thiên Hành mặt biến sắc, chẳng lẽ tên kia muốn dùng nắm đấm? Tình cảnh lần trước một cú đấm của đối phương làm hắn phun ra cả máu lẫn răng vẫn còn in sâu trong tâm trí. Hắn không khỏi hối hận hôm nay không mang theo một tên cận vệ nào bên người. Nếu đối phương thật sự dùng đến nắm đấm, căn cứ vào sức mạnh của một đấm ngày đó, mình mà phản kháng thì có đến hơn chín mươi chín phần trăm sẽ gánh chịu hậu quả thê thảm.
- Thế mà mày cũng không đoán ra à?
Trong mắt Hướng Nhật hiện lên một tia lạnh lẽo:
- Cút đi cho tao, cút càng xa càng tốt!
- Ngươi không giữ lời!
Vừa thở hổn hển, Dịch Thiên Hành vừa buột miệng nói ra một câu mà không hề cân nhắc.
Hướng Nhật cười sằng sặc:
- Với một thằng cặn bã như mày mà cũng phải giữ lời sao? Huống chi tao cũng chưa đáp ứng mày chuyện gì cả!
Sau đó chuyển giọng, bẻ các đốt ngón tay nghe răng rắc:
- Mày cút hay không cút? Không cút ông mày sẽ ra tay!
Mắt thấy điệu bộ hắn như sắp xông lên đến nơi, Dịch Thiên Hành toàn thân run rẩy. Nhớ lại đối phương cũng không phải loại quân tử thích giảng đạo lý, mà ngược lại đúng là kẻ điên thích tập kích bất ngờ, một đấm lần trước trong nhà hàng là chứng cớ rõ ràng nhất, hắn lập tức sợ đến nỗi liên tục lùi lại vài bước, chỉ vào đối phương mà căm hận nói:
- Ngươi chờ xem, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng xoay người bước ra phía cửa.
- Dịch tiên sinh......
Thư Dĩnh thấy đối phương thật sự bỏ đi, rốt cuộc bất chấp việc đang si mê nhìn vào bóng lưng gầy gầy của lưu manh, vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo. Mặc dù chứng kiến tên súc sinh kia cúp đuôi bỏ chạy quả thật rất hả giận, nhưng bây giờ cũng không phải lúc chọc giận đối phương, nếu không mẹ và anh ấy đều có thể gặp nguy hiểm. Bây giờ nàng chỉ hy vọng có thể đuổi kịp đối phương, sau đó đáp ứng cái điều kiện “kia” của hắn, may ra có thể xoa dịu chuyện này.
Đáng tiếc nàng còn chưa kịp bước được bước nào thì đã bị người kéo lại.
- Anh... có thể buông em ra được không?
Đối mặt với chủ nhân của bóng lưng gầy gầy, trong giọng nói của Thư Dĩnh đầy vẻ cầu khẩn.
Thấy dáng vẻ mỏng manh yếu đuối của đối phương, Hướng Nhật không khỏi mềm lòng:
- Yên tâm đi, anh hiểu nỗi khổ tâm của em. Nhưng không cần phải đuổi theo thằng khốn nạn kia, anh có thể giúp em!
Cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt trong mắt đối phương, không hiểu sao tâm trạng của Thư Dĩnh dần bình tĩnh trở lại, sự vùng vẫy yếu ớt của nàng cũng ngừng lại, vẻ mặt có chút ngây dại nhưng càng nhiều hơn là sự kỳ vọng:
- Anh... có thể giúp em?
- Ngồi xuống trước đi, bao nhiêu người đang nhìn chúng ta kìa.
Hướng Nhật không trực tiếp trả lời mà đưa tay ra hiệu cho đối phương ngồi xuống. Bởi vì vừa rồi hơi gây ồn ào, bây giờ rất nhiều thực khách đang nhìn về phía bọn họ. Chờ đối phương ngồi xuống, Hướng Nhật mới mở lời trêu ghẹo:
- Thật lòng mà nói, để cho một người đẹp phải khóc như lê hoa đái vũ (1) thế này, anh thật xấu hổ.
Vốn đã rất ngượng ngùng vì bị bao nhiêu ánh mắt chằm chằm nhìn vào, nghe thế khuôn mặt Thư Dĩnh đỏ như ráng chiều, cúi thấp đầu, mấp máy môi nói:
- Anh quá khen thôi!
- Anh nói thật lòng mà, không có khen quá đâu.
Hướng Nhật không thể không thừa nhận, da mặt của đối phương thật sự quá mỏng, mới trêu có một câu mà mặt đã đỏ bừng đến như vậy. Để tránh cho nàng thêm thẹn thùng, lưu manh đành phải nói vào chính đề:
- Được rồi, lúc nãy anh không cho em đuổi theo thằng khốn nạn kia, em không trách anh chứ?
- Không, không đâu!
Thư Dĩnh nhỏ giọng nói, lại nhớ tới ánh mắt vừa rồi của đối phương tạo cho nàng cảm giác rất an tâm, liền mạnh dạn ngẩng đầu lên:
- Em tin anh!
- Vậy thì tốt rồi!
Hướng Nhật dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng một cái, không hiểu đối phương lấy đâu ra sự tin tưởng như vậy, nhưng giờ không phải lúc so đo điều này, giúp nàng ta trước rồi tính:
- Thực ra... anh biết, em vì công ty của mẹ em nên mới tìm đến thằng khốn nạn kia, đúng không?
- Hả?
Thư Dĩnh kinh ngạc lấy tay bụm miệng:
- Sao anh biết?
- Đó là vì......
Hướng Nhật đang chuẩn bị nói ra sự thật bỗng nhiên ngừng lại, trong đầu lập tức tỉnh ngộ, nếu nói thật với đối phương, rõ ràng là có lợi cho người đàn bà tự xưng là "dì út" kia. Bản thân mình vừa bỏ công vừa bỏ tiền, cuối cùng lại để người khác nhận thành quả, vụ giao dịch này nếu cứ thế thì thật sự lỗ to. Cho nên sau 0.1 giây chần chừ, hắn quyết định nói dối một cách đầy thiện ý:
- Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Lúc đó anh thấy em có vẻ không được tình nguyện cho lắm, mà thằng khốn nạn bên cạnh em vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Ài....... một cô gái xinh đẹp dịu dàng như em không nên làm khổ mình như vậy, vì thế anh dùng trăm phương ngàn kế để nghe ngóng tình hình của em, hy vọng có thể giúp em một chút.
- Cảm ơn anh!
Màu hồng trên khuôn mặt Thư Dĩnh vừa mới dịu đi nay lại bừng lên. Dù đối phương nói rất mơ hồ, nhưng nàng vẫn cảm nhận được “tình ý“ chân thành trong lời nói của anh ấy. Không thể không nói, Thư Dĩnh vẫn luôn ảo tưởng, một ngày nào đó bạch mã hoàng tử sẽ từ trên trời giáng xuống giải cứu nàng khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng này. Với lại, lới nói của lưu manh quả thật có chút mập mờ. Trong suy nghĩ của Thư Dĩnh, "xinh đẹp dịu dàng" ám chỉ người kia có ý tứ với nàng, còn "trăm phương ngàn kế" càng khẳng định sự hết lòng của đối phương, liên kết ý nghĩa của mấy lời này với nhau, rõ ràng là chẳng khác gì việc tỏ tình với nàng.
Hướng Nhật cũng không biết lời nói dối tùy tiện của mình đã làm một người đẹp dành cả trái tim cho hắn. Lưu manh bây giờ thầm nghĩ mau mau giải quyết vấn đề này để trở về nhà, tránh mất quá nhiều thời gian kẻo hai cô gái trong nhà nghi thần nghi quỷ. Hắn rất sảng khoái mở miệng hỏi thẳng luôn:
- Có thể nói cho anh biết mẹ em cần bao nhiêu tiền không?
Trong lòng đã xem hắn là bạn trai, Thư Dĩnh cũng không dài dòng nữa, chậm rãi chìa ra năm ngón tay:
- Năm trăm triệu!
Giờ đây nàng tràn ngập hy vọng vào tương lai, mẹ nàng rốt cuộc không cần nửa đêm thức dậy thở ngắn than dài nữa. Mặc dù nàng cũng không biết gia thế của bạn trai tương lai ra sao, nhưng từ việc anh ấy có thể tìm hiểu cặn kẽ tình thế của nhà mình, huống hồ lại còn nói có thể trợ giúp, như vậy nhất định là anh ấy có khả năng.
- Năm trăm triệu?
Hướng Nhật còn tưởng mình nghe nhầm, sao lại chỉ có năm trăm triệu? Người tự xưng là "dì Út" nói cần một tỷ cơ mà, như thế khoảng chênh lệch cũng không nhỏ thì phải? Nghi vấn trong lòng vừa mới nổi lên lập tức bị dập tắt, xem ra bà "dì Út" đúng là biết cách làm ăn, nếu lúc ấy mình thật sự mù quáng đưa nàng ta một tỷ, không chừng sẽ bị nàng nuốt mất tiêu một nửa.
- Có phải là nhiều quá không?
Nhìn vẻ mặt của “bạn trai tương lai”, Thư Dĩnh tưởng rằng con số mình vừa nói làm đối phương phát hoảng, thực ra, đấy đã là mức dự tính thấp nhất của nàng. Nhưng nàng cũng hiểu, dù là ai đi chăng nữa, kể cả người giầu nhất Bắc Hải, đột nhiên nghe được con số lên đến hàng trăm triệu cũng sẽ có phản ứng như vậy. Vì vậy, nàng dè dặt nhìn đối phương, giọng nói có phần như đang thương lượng:
- Ít hơn một chút cũng không sao, nếu...
Còn đang định nói thêm gì đó, Hướng Nhật đã lên tiếng ngắt lời nàng:
- Không phải quá nhiều, là anh thấy em cần quá ít.
olo
Trong nhà hàng, ở chỗ cách đó bảy, tám cái bàn ăn, mấy người phụ nữ đang thảo luận về người nào đó.
- Nữ hoàng bệ kạ, bên kia hình như là "Ác ma họ Hướng"?
- Suzanne, chú ý lời nói của cô! Hướng tiên sinh đã từng cứu chúng ta, chúng ta phải có chút tôn trọng đối với anh ấy.
- Vâng, thưa bệ hạ!
Nữ nhân bị giáo huấn hạ thấp giọng:
- Nhưng, thưa bệ hạ, cô gái bên cạnh hắn hình như không phải nữ sĩ quan cảnh sát kia.
- Ta cũng thấy rồi. Thật không ngờ, hóa ra Hướng tiên sinh là một nam nhân đa tình.
Trên mặt Nữ hoàng bệ hạ xuất hiện vẻ khác thường mà người ta khó có thể nhận ra.
- Thật quá đáng! Đã có bạn gái xinh đẹp như Thiết tiểu thư rồi, không ngờ lại còn ra ngoài dụ dỗ người con gái khác...
- Suzanne, cô lại quên lời ta vừa nói à?
- Xin lỗi, thưa bệ hạ.
- Được rồi, ta không trách cô. Sự thực thì cô nói rất đúng, cách làm của Hướng tiên sinh quả thật hơi quá đáng, Thiết tiểu thư giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy.... Ta nghĩ, chúng ta cũng nên báo đáp cô ấy mới phải!
Nữ hoàng bệ hạ cười đầy thâm ý.
- Bệ hạ, ý của ngài là chúng ta qua đó phá bĩnh?
- Đương nhiên không phải! Chúng ta chỉ đi giúp Thiết tiểu thư thôi!
Chú Thích:
(1) Lê hoa đái vũ: giống như hoa cây lê đọng giọt mưa, nguyên mô tả Dương Quý Phi đang khóc, được sử dụng sau này mô tả người con gái xinh đẹp diễm lệ.
Xuất xứ tứ bài thơ Đường "Trường hận ca" nổi tiếng của Bạch Cư Dị:
....
Phong xuy tiên mệ phiêu phiêu cử
Do tự nghê thường vũ y vũ
Ngọc dung tịch mịch lệ lan kiều
Lê hoa nhất chi xuân đái vũ
....
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ