Nữ nhân nếu như có một chút khí khái anh hùng, dường như đó là sự quyến rũ hấp dẫn, nhưng chỉ tí ti thôi, còn không như vậy sẽ làm cho người khác tự động nhượng bộ lui binh. Ví dụ như nữ nhân mà không ra nữ nhân đang đứng trước mặt Hướng Nhật đây.
- Không phải nói ngày mai sao?
Hướng Nhật cau mày nhìn Sở Sở hỏi.
Sở Sở vừa muốn trả lời, lại bị một tên không rõ là nam hay nữ đứng cạnh bên đoạt lời nói trước:
- Ông đây hôm nay dọn đến ngươi khó chịu lắm sao?
Giọng nói vẫn giống như cũ cực kỳ ác liệt.
Nếu như trước kia, Hướng Nhật có lẽ phản kích đốp chát vài câu, nhưng hắn hiện tại tâm tình sa sút, cũng mặc kệ cái người đang la hét, đang muốn ầm ĩ kia, nhìn thấy đồ đệ mới từ trong phòng đi ra, vẫy vẫy tay:
- Tiểu Thanh, đến ngồi cạnh anh này.
- Sư phụ, có chuyện gì sao?
Thạch Thanh có chút kỳ quái nhìn hắn một cái. Nàng rất hiểu rõ hắn, sư phụ cầm thú của mình khi nói chuyện với ai sẽ không dễ gì mà chịu thua thiệt, nhưng vừa mới rồi có người dùng thái độ như vậy nói chuyện với hắn, hắn cũng không tức giận, điều này rất đáng giá để nghiên cứu. Để tránh khỏi trúng phải âm mưu quỷ quái gì đó của sư phụ mình, Thạch Thanh đứng yên tại chỗ không dám tiến lên.
Hướng Nhật giọng tiếp tục nặng nề nói:
- Tiểu thanh, em lại đây, cho anh ôm em một cái thắm thiết nào!
Hắn vừa nói xong Thạch Thanh vì những lời này đỏ mặt tía tai, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt khác thường của sư phụ mình, có chút xấu hổ tức giận kêu lên:
- Sư phụ…
Mặc dù cũng không phải chưa từng bị sư phụ ôm qua, nhưng tại trước mặt Sở Sở, Thạch Thanh vẫn có chút không thể. Thực ra, nói "không thể" cũng không phải, nói "lo lắng" thì có lẽ chính xác hơn. Dù sao Sở Sở mới chính thức là bạn gái của "người ta", mà thân phận của mình nghĩ lại thật mắc cỡ! Ngoài sáng thì danh xưng là đồ đệ, nhưng ngấm ngầm đã có những "hành vi thân mật" sớm vượt qua giới hạn quan hệ thầy trò. Điểm này làm cho nàng cảm thấy có lỗi với Sở Sở, nhưng đồng thời lại tồn tại một loại bản năng muốn ngừng nhưng không thể khiến cho nàng cứ tiếp tục làm như vậy.
Hơn nữa nàng còn có chút lo lắng, Sở Sở sẽ không vui khi nghe những gì sư phụ cầm thú vừa nói, nhưng ngoài dự đoán của nàng, Sở Sở vẻ mặt không có chút không hài lòng nào, ngược lại còn nói giúp hắn:
- Chị Thanh, chị cứ tới đó đi, lưu manh hắn... đi ra ngoài một chuyến không biết bị trúng gió hay đụng phải gì ấy, không nói không rằng cứ muốn ôm người.
Giật mình khi nghe Sở Sở nhắc, Thạch Thanh lúc này mới phát hiện sư phụ mình có vẻ không bình thường, vẻ mặt trông rất cô đơn, lại liên tưởng đến biểu hiện kỳ quái vừa rồi của hắn, trong lòng không khỏi khẩn trương lên, nhanh chóng chạy qua:
- Sư phụ, anh làm sao vậy?
Theo như hiểu biết của nàng về sư phụ mình, hắn thật là một người cực kỳ cởi mở, trên cơ bản không có bất cứ chuyện gì có thể gây khó khăn cho hắn. Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại thì hình như sư phụ đang bị một đả kích gì đó rất trọng đại.
- Anh không có việc gì!
Hướng Nhật cũng không muốn nhiều lời, một tay liền kéo đồ đệ trước mặt tới ngồi bên cạnh mình, thuận tiện tựa đầu vào vai của nàng.
Cảm nhận được hơi thở khí tức của nam nhân thật mãnh liệt phả ra từ trên người của lưu manh, Thạch Thanh bắt đầu có chút bức rức không yên, mặt càng thêm đỏ ửng. Cẩn thận dè dặt nhìn thoáng qua Sở Sở ngồi bên cạnh, sau khi thấy nàng cũng không có vẻ khó chịu gì, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Song Sở Sở không ăn phải giấm chua cũng không có nghĩa là ‘ai đó’ sẽ bỏ qua.
Giờ phút này, An Tâm đang oán hận nhìn ba người đang thân mật, nhất là cái thằng "tàn phế" ở giữa trái ôm phải ấp kia. An Tâm muốn đi qua cầm cái ghế phang đập hắn, nhưng sau khi nhớ đến hắn có một thân võ công cao siêu thì nàng mới nhịn xuống, đem hận ý chuyển sang người khác:
- Thanh Thanh, tớ một mình xách không được nhiều như vậy, cậu giúp tớ một chút.
Vừa nói, nàng chỉ chỉ hai cái rương lớn trên mặt đất.
Thạch Thanh mặc dù rất muốn đi tới giúp nàng ta, vừa vặn thân thể lại bị sư phụ mình ôm ghì lấy, cơ hồ không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- An An, cậu một mình xách đi, nếu như có khó khăn thì cậu nên chia làm hai lần nha!
An Tâm tức càng hông, đã nghĩ đến chuyện mở mồm mắng, đương nhiên đối tượng bị "nguyền rủa" chính là tên thối tha kia, nếu không phải hắn trở về, mình bây giờ mới là người đang tận hưởng hạnh phúc kia, đáng chết! Hung hăng oán hận liếc tên "tàn phế" có chút vui đến quên cả trời đất kia một cái, lúc này nàng mới "không can tâm tình nguyện" mà kéo hai cái rương đi về phía căn phòng mà nàng mới vừa được chỉ định.
olo
Tới giờ đi học lúc trưa, lưu manh lấy lý do người khó chịu cự tuyệt đi đến trường. Sở Sở cùng Thạch Thanh biết rõ hắn có tâm sự, nhưng không thể ép hắn nói ra được, chỉ đành tùy ý hắn. Sau khi dặn dò hắn cẩn thận chăm sóc tốt cho mình, lúc này hai nàng cũng lo lắng mà đi tới trường học. Còn cái người nam nữ không rõ kia cũng trở lại trường học của nàng ta để học
Nằm ở trên giường...
Hướng Nhật lần đầu tiên lo lắng không biết có phải là chuyện "vận động" trên giường kia mà mình không có một thân lực lượng mạnh mẽ, không phải chuyện gì cũng đều nằm trong lòng bàn tay của mình. Lấy chuyện bị tập kích hôm nay mà nói, đối thủ rõ ràng là mấy người bình thường không có thực lực to tát gì, nhưng trên tay chúng có vũ khí là có thể đủ để uy hiếp hắn - người mà so với bọn chúng cường đại hơn mấy chục lần. Vậy một thân lực lượng dùng để làm gì? Tốt hơn hết là mỗi ngày giấu một khẩu súng ở trên người thì mới cảm thấy an toàn hơn.
Nhìn thoáng qua lớp băng gạc trên bàn tay phải, Hướng Nhật lại thở dài một hơi, lực lượng mạnh mẽ thì sao, rồi cũng không phải đã bị thương đó sao? Mặc dù thân thể so với người bình thường mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng dù sao vẫn là bằng da bằng thịt, không phải sắt thép, cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ gãy xương!
Ôi... nếu lực lượng, sức mạnh có thể từ cơ thể mà xuất ra....
Hướng Nhật đột nhiên chấn động toàn thân, mắt sáng rực lên: từ cơ thể mà xuất ra?
Đúng, đúng là xuất ra khỏi cơ thể! Nếu như lúc ấy sức mạnh của chính mình có thể từ cơ thể xuất ra, vậy muốn đập bể vách tường cũng không cần phải lấy tay trực tiếp đánh vào, nếu làm vậy xương ngón tay sẽ không chịu nổi mà gãy rời! Nếu như sức mạnh có thể xuất ra khỏi cơ thể, tên sát thủ ban trưa chạy đàng trời cũng không thể trốn thoát, rồi cũng sẽ không xảy ra chuyện Tiểu Uyển rời bỏ mình!
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật xiết chặt nắm tay, hô to một tiếng rồi ngồi dậy.
Trước kia, lúc hắn là "Cọp trắng" cũng từng nghĩ tới vấn đề này, thử nhiều loại phương pháp hy vọng có thể đạt tới trình độ như võ lâm cao thủ trong truyền thuyết, cách không đả thương người, nhưng cuối cùng đều thất bại! Đương nhiên, tình hình khi đó cùng hiện tại không giống nhau, lúc ấy "hắn" thích nhất chính là cận chiến chém giết, nhìn cái cảnh máu thịt bay tung tóe tạo cho hắn cái cảm giác nhiệt huyết sôi trào, đặc biệt kích thích, cho nên đối với việc trở thành cao thủ chân chính hắn không mấy quan tâm. Hơn nữa do hắn là "đại ca" đứng đầu một bang hội, mỗi ngày chén chú chén anh rất nhiều, cơ bản không có thời gian đi nghiên cứu việc sử dụng lực lượng của thân thể.
Nhưng hiện tại thì không vậy, trước đây Hướng Nhật chưa có ý thức được cảm giác nguy hiểm, từ lần bị tập kích trưa nay xem ra đối phương cũng không phải "thuận tay" muốn giết hắn, mà mục tiêu thật sự chính là hắn. Căn cứ vào lời cung khai của tên nước ngoài kia thì có thể phán đoán, quyết tâm mà đối phương muốn giết chết hắn so với muốn giết chết Nữ hoàng bệ hạ tuyệt đối không kém hơn!
Vì để ứng phó với khả năng sau này có thể bị bắn tỉa hay ám sát, cùng với các khả năng gây nguy hiểm khác, Hướng Nhật chưa bao giờ có sự nôn nóng làm cho thực lực của mình trở nên mạnh mẽ hơn như bây giờ. Còn có yếu tố quan trọng nhất, đó chính là tuyệt đối không thể để cho nữ nhân của mình bị bất cứ thương tổn gì!
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ