- Không việc gì, cô cảnh sát… tiểu thư, chỉ là hiểu lầm mà thôi!
Nhìn thấy nữ sĩ quan cảnh sát đang rẽ đám đông tiến vào, vị bác sĩ trung niên lập tức cười nói, đồng thời trong lòng hắn cũng âm thầm kêu khổ, bởi vì nữ sĩ quan cảnh sát kia không phải ai xa lạ, mà chính là nữ sĩ quan cảnh sát cao cấp lần trước cùng với tay hành hung trẻ tuổi trước mặt hắn, lúc này hắn chỉ mong sao cô nàng không tiếp tục truy cứu chuyện này, bằng không thì danh dự của bệnh viện sẽ chấm hết, xem số bệnh nhân đến bệnh viện khám chữa bệnh sẽ ra sao khi bệnh viện không còn danh tiếng, cái này cũng giống như từ nay về sau hầu bao của mình, con đường tài lộ của mình bị chặt đứt vậy.
- Hiểu lầm?
Thiết Uyển chỉ là nhìn thoáng qua tay bác sĩ bị thương, tiếp theo chú ý tới cái tên nam nhân cực kỳ "đáng hận" kia, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
- Đây mà tính là hiểu lầm sao?
Mặc dù rất là kỳ quái tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, nhưng Hướng Nhật trong lòng quả thật rất vui khi gặp lại nàng. Cho dù có ngạc nhiên vui mừng, hắn cũng không quên nhân cơ hội này bắt chẹt tay bác sĩ cặn bã kia.
- Hướng tiên sinh! Có thể cho tôi biết tại sao xảy ra chuyện như vậy không?
Thiết Uyển làm như vô tình liếc mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp đã vài lần gặp mặt kia, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi Hướng Nhật.
Cái biểu hiện xa lạ của nữ sĩ quan cảnh sát làm cho Hướng Nhật buồn bã, nhưng hắn lập tức khôi phục lại tinh thần, bình tĩnh nói:
- Tôi nghĩ chuyện này nên hỏi bác sĩ Chu thì tốt hơn, ông ta mới là người có liên quan tới chuyện này.
Mắt hắn chuyển hướng nhìn về phía tên bác sĩ cặn bã đang được hai cô y tá chăm sóc.
- Bác sĩ Chu?
Thiết Uyển ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía tên bác sĩ bị thương kia, đồng thời trong lòng dâng lên một nỗi đau khôn cùng, thấy biểu hiện trong đôi mắt của tên nam nhân kia, không nghĩ tới hắn lại tuyệt tình đến vậy, nhìn thấy mình lại không có một chút hoan hỷ hay một dấu hiệu khác thường nào, coi mình như người dưng nước lã xa lạ, cái quý giá nhất của mình cũng giao cho hắn rồi, kết quả nhận được chỉ là vậy mà thôi!
Nguyên họ Chu đang nóng lòng thoát đi, khi nghe nữ sĩ quan cảnh sát hỏi tới mình thì bất ngờ chỉ vào Hướng Nhật mà hét toáng lên:
- Cô cảnh sát, tôi phải tố cáo hắn, hắn có ý định mưu sát tôi!
Hắn đang nghĩ, có cảnh sát ở đây, muốn thoát ly cũng không có khả năng, không bằng tiên hạ thủ vi cường, chiếm ưu thế trước! Hắn lại nghĩ tới khả năng bác sĩ và cảnh sát hai nghề nghiệp này từ trước đến giờ tương đối thân cận nhau, do đó có thể cô ta sẽ thiên vị mình chút.
- Có ý định giết ông? Lời này ông cũng nói ra được sao?
Hướng Nhật cơ hồ muốn cười to thành tiếng, tên bác sĩ này có phải điên rồi không?
- Đúng vậy!
Nghĩ tới "tội danh" này, họ Chu càng thêm dứt khoát nên tố thêm hắn:
- Nếu tôi vừa rồi không la to cứu mạng làm nhiều người chạy tới kịp thời, tôi sớm đã bị hắn giết rồi!
Vị bác sĩ trung niên đứng bên cạnh nhất thời đổ mồ hôi lạnh vì gã đồng nghiệp, thầm nhủ cho dù ngươi muốn vu khống người, cũng nên biết người ngươi muốn vu khống là ai, không biết hai người bọn họ quen biết nhau hay sao? Mặc dù không biết vì sao hai người lại có biểu hiện lạnh nhạt với nhau như vậy, nhưng theo những gì hắn thấy, thì rõ ràng hai người sẽ chỉnh sửa đồng nghiệp họ Chu một trận thôi, nếu không sao hai người như thế nào lại xảo hợp cùng nhau ở tại nơi này? Mặc dù nghĩ mình đóan ra khoảng chín phần mười sự việc, nhưng vị bác sĩ trung niên cũng không dại gì mà nói ra, nếu mang tình đồng nghiệp ra mà so sánh, thì tiền đồ sau này của hắn tất nhiên quan trọng hơn nhiều, đối với đôi nam nữ trước mặt này, hắn thực sự không dám đắc tội.
Hướng Nhật vẫn giữ nguyên trạng thái tĩnh như thần của mình, nhưng Tống thu Hằng vừa khôi phục vẻ mừng rỡ sau một phen buồn bã, căm tức nhìn tên cầm thú bác sĩ nói:
- Ông nói bậy!
- Tôi nói bậy? hắc hắc…
Tên bác sĩ học Chu chẳng biết xấu hổ cười:
- Tống tiểu thư, chẳng lẽ do tôi không nhận lấy tiền lo lót của cô nhằm giúp em cô trị bệnh nên cô vu khống cho tôi? Ở đây có nhiều người như vậy chứng kiến rõ ràng, khi bọn họ tới còn thấy tôi bị bóp cổ, nếu như vậy vẫn không được xem như là bằng chứng, tôi có thể đi lấy dấu vân tay mà xem xét!
Tên bác sĩ cặn bã rấp tâm chuyển trọng tâm câu chuyện sang vấn đề mình bị "mưu sát", còn tại làm sao mà bị bóp cổ thì cũng bị hắn nhẹ nhàng khỏa lấp đi, còn thông minh ghĩ ra hai chuyện đối phương "hối lộ" nhưng bị y cự tuyệt nhận lấy, do đó cho dù đối phương có hỗ trợ nhau thì hắn vẫn có lý do để phản bác lại.
- Ông…
Quả nhiên Tống thu Hằng bị nói tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nàng cho tới bây giờ thật chưa thấy ai vô sỉ đến mức này, tức giận đến một chữ cũng nói không nên lời.
Hướng Nhật nhẹ nhàng đưa tay khoác lên đôi bờ vai thon gầy của nàng... ôn nhu xoa xoa, nhìn tên bác sĩ cặn bã vẻ mặt lạnh đi:
- Cái chân kia của mày chắc cũng không cần nữa phải không?
Họ Chu nghe thế thân thể lùi về phía sau, tiếp theo nhìn nữ sĩ quan cảnh sát cầu cứu:
- Cô cảnh sát, cô thấy rồi đó! Hắn đang đe dọa tôi!
Thiết Uyển tựa hồ như không nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt lại nhìn thẳng vào cái tay lưu manh đang đặt trên đôi vai gầy kia, cố ngăn hai dòng nước mắt đang chực trào ra:
- Hướng... tiên sinh! Tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?
Vốn tưởng nữ sĩ quan cảnh sát sẽ làm chủ cho mình vụ này, tên bác sĩ súc sinh cũng không ngờ nàng nói ra một câu như vậy, đang muốn tiếp tục nói cái gì, nhưng thấy nàng sau khi nói xong đã xoay người đi ra ngoài.
Những người đứng xem xung quanh cũng bị những biến hóa của vở tuồng này làm cho trở tay không kịp, nhưng bọn họ cũng có một chút ý thức được, tên thanh niên trẻ tuổi bị buộc tội mưu sát này cùng với nữ sĩ quan cảnh sát vừa tới kia hình như có quen biết nhau, hơn nữa hình như rất quen thuộc.
Hướng Nhật cũng không rõ cô nàng cảnh sát trong hồ lô có cái gì, nhưng nàng đã chủ động gọi mình, thật không có lý do gì từ chối. Hắn dặn dò đồ đệ của mình cẩn thận bảo vệ Tống Thu Hằng, sau đó nhanh chóng đuổi theo cô nàng cảnh sát.
- Lá thư giữa trưa hôm này là anh đưa cho tôi đúng không?
Bên trong hành lang, Thiết Uyển có chút u buồn hỏi lưu manh.
- Ừ.
Hướng Nhật cũng không nghĩ tới sẽ giấu diếm nàng nên gật đầu xác nhận.
- Tại sao?
Thiết Uyển khuôn mặt trở nên kích động:
- Chúng ta… anh sao lại còn viết thư cho tôi? Tôi không phải đã nói rồi sao, anh từ đây về sau không nên quấy rầy cuộc sống bình yên của tôi nữa.
- Tiểu Uyển, anh... chỉ muốn giúp em.
Nhìn cô nàng sĩ quan cảnh sát bình thường rất kiên cường này rơi lệ, Hướng Nhật trong lòng cảm thấy rất thương nàng.
- Giúp tôi? Nhưng mà sao anh lại còn muốn…
Nói tới đây, Thiết Uyển bất chợt nhìn về phía sau lưng hắn.
- Bà xã!
Hướng Nhật thâm tình kêu lên. Lưu manh cũng không chú ý tới tiếng bước chân phía sau, có người lui tới cũng là chuyện thường:
- Trở lại bên cạnh anh được không?
Thiết Uyển toàn thân run lên, nhưng mắt vẫn như cũ nhìn về phía sau lưng hắn. Hướng Nhật bị ánh mắt nàng làm cho tò mò, theo ánh mắt nàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy vẻ dọa người, trên mặt vẫn còn vương những giọt nước mắt trong suốt.
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ