- Ngươi rốt cuộc đã làm gì Sở Sở!
Hướng Nhật mới vừa vào cửa thì An đại tiểu thư trong trang phục ương ương dở dở, vẻ mặt oán hận, ôm cái gối đầu lao tới đánh hắn.
Hướng Nhật nhẹ nhàng chặn lại, sau đó tiện tay vứt cái gối qua bên, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Cái này dường như không phải chuyện của cô?
Nói xong hắn không thèm để ý tới An đại tiểu thư mà đi vào phòng ngủ.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
An đại tiểu thư không được ai đó "đếm xỉa" đến thì vô cùng giận dữ. Thấy đối phương tịnh cũng không thèm dừng bước lại mà vẫn đi vào phòng như cũ, trong lòng nàng càng tức giận, nhịn không được cất tiếng châm chọc:
- Ta khuyên ngươi có lẽ đừng nên tiến vào phòng ngủ, nếu không ngươi nhất định sẽ phải thất vọng.
- Cô có ý gì?
Hướng Nhật vừa định đẩy cửa vào phòng thì dừng lại, quay đầu lại nhíu mày hỏi.
- Không có ý gì cả.
An đại tiểu thư gương mặt khoái trá giống như đã trả được thù:
- Chỉ muốn nói cho ngươi biết, Sở Sở đã bỏ nhà đi rồi!
Nghe nói như thế, Hướng Nhật lập tức không chút do dự đẩy cửa phòng ngủ mà xông vào, quả nhiên bài trí bên trong đã hoàn toàn thay đổi, giống như Sở Sở chưa từng ở đây.
Vẻ mặt có chút sửng sốt, Hướng Nhật vội vàng chạy lại trước mặt An đại tiểu thư lớn tiếng gào lên:
- Sở Sở đi khi nào? Còn Tiểu Thanh đâu rồi?
An đại tiểu thư không những không sợ hãi một chút nào, ngược lại vẻ mặt nhìn có chút hả hê nói:
- Ta xem ngươi làm gì có lương tâm, Sở Sở đã nói cô ấy vĩnh viễn sẽ không gặp lại cái tên khốn nạn nhà ngươi nữa, còn Tiểu Thanh… đây là giấy nhắn nàng lưu lại, ngươi tự xem đi!
Trên tay An Tâm xuất hiện một mảnh giấy đã được gấp lại.
Hướng Nhật vội vàng cầm lấy, mở mảnh giấy ra, chỉ thấy trên đó vỏn vẹn viết: “Sư phụ, Sở Sở muốn rời đi, em ngăn không được, chỉ có thể cùng đi với nàng. Anh yên tâm, em sẽ chiếu cố Sở Sở thật tốt.
Nhưng sư phụ, anh lần này thật sự quá đáng lắm, không ngờ lại lừa gạt Sở Sở, ở bên ngoài có nữ nhân khác….. Em hận anh!
- Chỉ có thế này thôi sao?
Xem xong, Hướng Nhật trong lòng nhẹ nhõm đi một chút, có đồ đệ đi cùng Sở Sở, hẳn là nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Nếu không ngươi cho rằng còn có cái gì nữa?
An Tâm hừ lạnh một tiếng, giọng nói càng đay nghiến ác độc:
- Bây giờ đã biết hối hận chưa? Ta thật không biết tại sao Sở Sở lại đi thích tên khốn nạn nhà ngươi, cao thì chẳng phải cao, tướng mạo cũng không có gì xuất sắc, ngoại trừ một cái thân chỉ giỏi ra ngoài cậy sức, ngươi còn có thể...
- Câm miệng!
Hướng Nhật cao giọng ngắt lời nàng, khuôn mặt dữ tợn quát:
- Cô không nói không ai nói cô câm đâu!
- Ngươi nói cái gì?!
An đại tiểu thư trong lòng sớm đã bốc hỏa, nghe thế lập tức từ chiếc ghế sa lông đứng bật dậy, nhưng vừa thấy vẻ mặt đáng sợ của hắn, trong lòng liền run lên nhưng vẫn quật cường nói:
- Nam nhân các người tính tình đều như nhau, đã ăn trong bát còn ngóng trong nồi…
- Dù thế nào đi nữa thì so với cái thứ đồng tính luyến ái người không ra người, ngợm không ra ngợm vẫn tốt hơn nhiều lắm
Hướng Nhật miệng lưỡi so với nàng cũng không kém bao nhiêu, ngay câu đầu tiên đã nhằm trúng tử huyệt của An đại tiểu thư.
- Khốn nạn!
Quả nhiên, An đại tiểu trên trán nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chặt, phút chốc ôm cái gối lao về phía lưu manh:
- Ông đây liều mạng với mày!
Hướng Nhật lách người qua một bên, tránh thoát cái gối đang đánh về phía mình, nhưng lại thấy đối phương không chịu dừng lại mà tiếp tục xông đến, hắn liền đưa tay bắt lấy cổ tay nàng, dùng một chút lực bóp chặt. An đại tiểu thư bị đau đến mức phải thét lên:
- Đau quá! Tên khốn nạn này! Mau buông ta ra! Ta muốn giết ngươi!
Vừa nói, chân nàng đã đá về phía Hướng Nhật.
Hướng Nhật thấy cô nàng đến chết cũng không biết hối cải, lẹ làng tránh khỏi cú đá của nàng, đồng thời tay tăng thêm một chút lực đạo:
- Bây giờ vẫn còn đau chứ hả?
- A...a…
An Tâm đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, xương cổ tay cảm tưởng như muốn nát bấy, nàng cắn chặt môi rồi ráng thốt lên:
- Tên khốn nạn… ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Sẽ không bỏ qua cho tôi?
Hướng Nhật ánh mắt lạnh lùng, nắm cổ tay nàng kéo về phía ghế sa lông:
- Cô định không bỏ qua cho tôi như thế nào? Hả?
An Tâm bị hắn khống chế kéo đi, mỗi một cử động đều đau tới tận xương tủy, nhưng đôi môi vẫn mím chặt theo sát phía sau hắn, trong lòng sớm đã nguyền rủa hắn thậm tệ ngay cả thi hài thối rữa cũng không bằng.
- Ngồi xuống!
Đến gần ghế sa lông, Hướng Nhật đột nhiên buông cánh tay của cô nàng ra, một tay đẩy nàng ngã ngồi xuống chiếc ghế sa lông, còn mình cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt không có chút thiện cảm chăm chăm nhìn đối phương.
- Ngươi muốn làm gì?
An Tâm cố nhịn đau, thân thể co rụt lại về sau, hai tay đan chéo che ở trước ngực, trong ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi trước nay chưa từng có. Động tác của tên nam nhân kia làm nàng liên tưởng…. Vài cảnh trên tivi xuất hiện trong đầu nàng, nếu đối phương nổi cơn thú tính, chính mình vốn là thân thiếu nữ yếu đuối dám chắc không thể ngăn cản được. Nghĩ tới đây, nàng rút người bó gối ôm lại thành một khối.
Thấy biểu hiện của đối phương, Hướng Nhật trong mắt hiện lên một tia cân nhắc:
- Yên tâm, đối với cái loại nửa người nửa ngợm nhà ngươi, anh đây không có bất kỳ hứng thú nào đâu!
Nói xong, liền duỗi thân uể oải tựa lên thành ghế, vẻ mặt vô cùng thoải mái.
An Tâm không khỏi thở dài một hơn, nhưng đồng thời cũng phẫn nộ nghiến răng nói:
- Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì! Không có gì thì tránh xa ta ra một chút!
- Anh đây mời cô ăn cơm, thế nào?
Hướng Nhật đột nhiên ngồi thẳng người lên, nói một câu mà không ai ngờ được.
- Ngươi nói cái gì?
An Tâm con mắt mở to so với mắt trâu còn muốn lớn hơn, sự tức giận trên mặt đã tiêu tán sạch sẽ mà thay vào đó là vẻ kinh ngạc đến cổ quái
- Ta không nghe lầm chứ?
- Sở Sở đi rồi, Tiểu Thanh cũng không có ở đây, chẳng lẽ cô muốn hít không khí mà sống à?
Hướng Nhật tự nhiên hỏi ngược lại, sâu trong khóe mắt có chút gì đó mơ hồ làm người ta không nhìn ra được sắc thái thật.
- Ngươi..
An Tâm tức giận đến toàn thân run rẩy, trước giờ nàng chưa từng gặp qua người nào vô tình đến vậy:
- Chẳng lẽ ngươi không lo lắng cho Sở Sở hai nàng một chút nào sao? Lại còn nói ra những lời đáng ghét như thế? Sở Sở thật sự là có mắt như mù, không thể ngờ lại đi yêu thích cái tên khinh người chó chết nhà ngươi…
- Có muốn hay không, tùy cô!
Hướng Nhật sắc mặt không một chút thay đổi đứng lên, bước chân có chút nặng nề đi ra cửa. Nếu nói đến lo lắng, có lẽ không một ai lo lắng bằng hắn, nhưng lo lắng không thì có ích gì? Thực ra, đây cũng không phải chuyện mà hắn lo lắng nhất, đích thực có vấn đề khác khiến hắn lo lắng hơn. Hơn nữa, việc Sở Sở rời đi cũng có điểm tốt, ít nhất hắn không cần lo lắng quá cho sự an toàn của nàng. Hướng Nhật hiểu rõ, hai ngày gần đây, có kẻ hứng thú với cái đầu của hắn, nói không chừng bất cứ khi nào cũng có thể có nguy hiểm nên hắn luôn mang theo hai khẩu súng bên mình. Nếu Sở Sở ở bên cạnh, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, thì chính hắn dù có chết trăm lần cũng không chuộc lại được.
Vốn dĩ hắn vừa nghe Sở Sở rời đi, quả thật cũng có ý định đuổi theo đưa nàng trở về, nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn đã bỏ qua ý định này, có lẽ chờ giải quyết xong cái đám chó chết phiền phức muốn lấy mạng hắn rồi hãy tính tiếp. Ngoài ra, Hướng Nhật trong lòng cũng đang chuẩn bị đuổi cái cô nàng bất nam bất nữ kia đi, quả thật nàng ta khiến người ta chán ghét, nhưng cũng không đến mức phải để nàng bị liên lụy trong chuyện này.
An Tâm sắc mặt liên tục thay đổi, rốt cuộc giống như quyết định cái gì đó, đáp ứng:
- Muốn, tại sao lại không muốn chứ? Khó khăn lắm mới được một kẻ ngốc mời ăn chùa, nếu ta không đi thì chẳng phải có lỗi với nhân dân cả nước sao?
- Vậy đi thôi!
Hướng Nhật xoay người bước ra tới trước cửa, cũng không chú ý tới ánh mắt An đại tiểu thư lóe lên tia giảo hoạt.
- Chờ chút, ta đi thay quần áo!
Nói xong, An đại tiểu thư đã chạy về phòng.
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ