- Ngươi đừng có nhúc nhích!
Trong phòng tắm, An Tâm hét lớn.
- Này, ai bảo cô mạnh tay như vậy? Đại ca, em đau ạ!
Hướng Nhật vừa cắn răng chịu đựng vừa nói. Chết tử tế thì không chết, gã sát thủ kia không ngờ lại bắn trúng cánh tay của mình, mà viên đạn còn nằm ở bên trong nữa chứ. Cũng không biết là súng lục hỏa lực yếu hay là da mình quá dầy mà viên đạn kia chỉ có một nửa nằm bên trong, nửa còn lại lộ ra bên ngoài. Cân nhắc một hồi, nếu vào bệnh viện trị vết thương do súng gây ra chắc chắn sẽ bị bác sĩ báo cho cảnh sát, Hướng Nhật quyết định ở nhà để cho An đại tiểu thư giúp hắn xử lý.
- Đạn đã được lấy ra, bây giờ phải khử trùng, ngươi có thuốc khử trùng không?
An Tâm không thể không bội phục tên nam nhân mà trước kia nàng không nhìn ra một điểm tốt nào, không nghĩ tới chuyện đối phương lại có ý chí mạnh mẽ đến như vậy. Trong tình trạng không có thuốc tê, không ngờ hắn có thể chịu được cơn đau khi lấy viên đạn ra. Đồng thời trong lòng còn có một chút cảm giác khác thường, đối phương bị thương chính là vì đỡ một phát súng thay mình, nếu lúc đó hắn chỉ lo cho riêng mình, có lẽ nàng đã…
- Nghĩ gì mà chăm chú thế?
Thấy cô nàng có vẻ đờ người ra, Hướng Nhật không chút ngại ngùng cắt ngang luồng suy nghĩ của nàng.
- Có nghĩ gì đâu.
Mặt An Tâm đỏ bừng, nàng vội vàng chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết ở đây có thuốc khử trùng hay không.
- Cái này… cô có thể lấy cái hộp dưới gầm giường của tôi mang tới đây… À này? Sao mặt cô đỏ thế?
- Không có gì… vậy ngươi chờ một chút, ta phải đi lấy đã.
An Tâm vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, một lát sau quay trở lại, trên tay cầm theo một cái hộp giấy có hai màu đỏ trắng:
- Ngươi nói là cái hộp này sao?
- Đúng vậy, mở nó ra.
Hướng Nhật búng tay nghe tách một cái, vẻ mặt vô cùng ung dung thoải mái.
An Tâm mở hộp ra, nhưng bên trong chỉ thấy một khẩu súng lục to đùng lấp lánh ánh sáng bạc ngoài ra không còn vật gì khác, cô nàng bị hù dọa đến nỗi thiếu chút nữa ném chiếc hộp xuống đất:
- Thuốc khử trùng đâu?
- Cái này là được!
Hướng Nhật chỉ vào khẩu súng lục nói.
- Ngươi nói là khẩu súng lục này?
An Tâm trừng mắt, nàng không tự chủ được đưa tay cầm lấy thứ hung khí thoạt nhìn trông vô cùng đáng sợ kia, ngay sau đó lập tức cau mày:
- Á, nặng quá!
- Đừng có động vào cái gì cũng kêu nặng như thế, trước hết cô tháo kíp đạn ra đã.
Hướng Nhật bĩu môi tỏ vẻ xem thường, không nặng sao được gọi là Desert Eagle?
An Tâm cẩn thận mò mẫm khẩu súng trên tay, nhưng căn bản không tìm được chỗ tháo kíp đạn ra:
- Lấy ra như thế nào?
- Ngu vừa chứ! Có thấy ở giữa có cái hình tròn nổi lên không… đúng rồi, chỗ đấy, ấn một chút, đúng rồi, cô xem đi, không phải kíp đạn đã rời ra rồi sao?
- Ngươi mới ngu!
An Tâm tức giận mắng lại một câu, nàng nghĩ mình đường đường là một đại tiểu thư, giúp người ta trị thương đã là khuất tất lắm rồi, bây giờ không ngờ còn bị người ta mắng là ngu. Nếu không phải nể mặt đối phương đỡ hộ mình một phát súng thì nàng đã sớm phủi tay bỏ đi rồi, bây giờ… ta nhịn!
- Sau đó thì sao?
Trong lòng bảo nhịn, nhưng giọng nói của An đại tiểu thư lại không che giấu được sự bất mãn của mình.
- Cầm lấy một viên đạn, tháo cái đáy của nó ra…
Hướng Nhật còn chưa nói hết, An đại tiểu thư bất chợt kích động đến nỗi kêu lên một tiếng:
- A… ta biết rồi, ngươi muốn lấy thuốc súng bên trong viên đạn để khử trùng.
Hướng nhật kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, thực ra phần lớn là giả bộ nói:
- Hình như cô cũng không quá ngốc!
- Ngươi nói cái gì!
An Tâm lại giở giọng hung hãn, tiếp theo nhớ tới cái gì đó nên mới nguôi đi:
- Đừng tưởng ông mày cái gì cũng không hiểu! Trong TV chẳng phải đã có cảnh này sao? Chỉ là chưa gặp ngoài đời thôi. Được rồi, ngươi chắc chắn muốn dùng thứ này để khử trùng phải không?
Nói xong câu cuối cùng, trên mặt An đại tiểu thư hiện lên một tia không đành lòng, cô nàng cũng biết sẽ phải bôi thuốc súng lên miệng vết thương sau đó châm lửa đốt, loại đau đớn này không phải con người có thể chịu được.
- Vậy cho cô mở rộng tầm mắt.
Hướng Nhật tỏ vẻ bình thản, nhưng trên thực tế trong lòng cũng có chút run run. Dẫu sao loại đau đớn này cũng không phải lần đầu tiên trải qua, đời trước "chính mình" đã từng hai lần thực hiện "hành động vĩ đại" như vậy, cái cảm giác "tuyệt vời" đau đớn tới tận xương tuỷ giống như bị hàng vạn con kiến cắn xé đến bây giờ vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ của hắn. Nhưng ai kêu mình lại "làm oai" chỉ cho nàng ta cách khử trùng rõ ràng như vậy, chẳng lẽ giờ lại đổi ý kêu cô nàng họ An giúp mình đi ra ngoài mua thuốc khử trùng, mịa kiếp, vậy ông mày tình nguyện chịu khổ một phen.
olo
- Phụt…
Toàn thân Hướng Nhật nhịn không được bắt đầu điên cuồng run rẩy, qua một hồi mới khôi phục lại bình tĩnh, trên mặt mồ hôi đổ ra như mưa, hơn nữa còn trắng bệch đến doạ người, ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi không ít:
- Đừng nhìn nữa, đại ca, mau giúp tôi băng bó lại đi!
Vốn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng vết thương toát ra một luồng khói đen xì, An Tâm lập tức phục hồi tinh thần, sau đó bối rối giúp lưu manh băng bó miệng vết thương lại, nàng chỉ dùng vải trắng quấn quanh vài vòng rồi buộc thắt nút lại. Mấy lần đụng tới miệng vết thương, mặc dù đối phương không mở miệng kêu đau, nhưng An đại tiểu thư cũng giật mình thon thót , sau khi làm xong thì hai lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
- Tại sao ngươi lại đỡ một phát súng này thay ta?
Thấy sắc mặt hắn bình thường trở lại, An Tâm rốt cuộc không nén được sự hoài nghi trong lòng nên mở miệng hỏi.
- Nói nhảm! Cô là người tôi dẫn theo, đối tượng bọn chúng muốn giết là tôi, cô mà chết trong lòng tôi cũng sẽ rất ân hận, hơn nữa chẳng may cô có chuyện gì thì tôi làm sao dám nhìn mặt Sở Sở và Tiểu Thanh.
Hướng Nhật tức giận nói, thực ra, hắn cũng nghĩ lúc ấy nhất định là do ma xui quỷ khiến, nếu không tại sao lại hứng giúp An đại tiểu thư ương ương dở dở này một phát súng? Chẳng lẽ bởi vì đối phương trông cũng không tệ nên hành động của mình xuất phát từ bản năng: nam nhân cần phải bảo vệ nữ nhân xinh đẹp? Nhìn cô bé họ An bên cạnh toàn thân mặc một bộ y phục nam nhân, Hướng Nhật không khỏi thầm mắng mình điên quá xá!
- Vậy thôi sao?
Nghe xong lời giải thích của đối phương, không hiểu tại sao trong lòng An Tâm có chút thất vọng.
- Nếu không cô cho rằng là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì cô rất xinh đẹp? Đừng đùa nữa đại ca, mau kéo tôi đứng lên.
Hướng Nhật đã ngồi trên nền nhà được một lúc lâu, đôi chân cũng sớm cảm thấy tê dại, hắn chìa tay trái ra tỏ ý muốn An đại tiểu thư kéo mình đứng dậy...
An Tâm hình như cũng không nghe ra ý châm biếm trong lời nói của đối phương, vừa dìu hắn đứng lên vừa nói:
- Nếu lỡ ngươi chết…
- Phì, phì, phì… phủi cái mồm cô đi, cô xem tôi giống người chết yểu vậy sao? Hơn nữa chết thì chết, dù sao mười năm sau lại là một trang hảo hán… Này, cô nhìn ta như vậy làm gì, không phải là thích ta rồi đấy chứ?
- Đi chết đi!
An Tâm vốn đang hỏi một cách nghiêm túc, không ngờ đối phương lại có tâm tình đùa giỡn với mình, nàng oán hận rút tay về, mặc kệ hắn ngã nhào xuống đất.
- Này, cô mưu sát chồng hả!
Hướng Nhật giật mình cái thót, nếu không nhanh tay chống xuống đất, có lẽ thương thế sẽ càng nặng thêm.
- Ta đi, mặc kệ ngươi muốn chết sao thì chết!
An Tâm lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi bước ra ngoài.
- Đừng…
Hướng nhật vội vàng gọi cô nàng lại, giọng nói cũng chuyển sang vẻ thương lượng:
- Trước khi đi có thể giúp tôi một chuyện nhỏ được chứ!
- Ngươi muốn làm gì?
An Tâm quay đầu lại, trong ánh mắt tràn ngập sự đề phòng.
- Á… cái này… cô có thể giúp tôi tắm một chút không? À này, cô đừng hiểu lầm, chỉ muốn nhờ cô kì hộ ta cái lưng mà thôi.
Hướng Nhật mặt dầy nói, trong lòng cũng nở nụ cười tươi như hoa, có thể khiến cô bé họ An kì lưng hộ, đó đúng là một chuyện tốt biết bao!
- Ngươi đừng đắc ý vội!
An đại tiểu thư nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giúp ngươi kì lưng? Chỉ thế thôi ư? Ngươi sao không đi chết đi!
Nhưng Hướng Nhật hình như cũng không nhìn thấy vẻ giận giữ trên khuôn mặt đối phương, toàn thân lại cố ra vẻ là một con bệnh tội nghiệp:
- Này, tốt xấu gì cũng phải nể mặt tôi đã cứu cô một mạng…
- Được rồi, ngươi đừng nói nữa!
An Tâm nhịn không được giơ tay lên, vẻ mặt giống như vừa quyết định một chuyện vô cùng trọng đại:
- Có thể giúp ngươi kì lưng, nhưng từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, ngươi cũng đừng mong lấy chuyện này ra để uy hiếp ta một lần nữa!
Hướng Nhật trong lòng không khỏi vui mừng, hắn lập tức giục nàng:
- Được rồi, được rồi, cô nhanh lên một chút!
Nói xong, cả người đứng lên nhảy vào trong bồn tắm, lúc này mới hướng đôi mắt mong chờ về phía cô bé họ An:
- Làm phiền cô vậy, giúp tôi xả nước đi đã.
- Ngươi…
An Tâm trợn trừng mắt, nhưng rồi vẫn cố gắng kiềm chế bản thân đi tới mở vòi nước.
Chờ nước xả đầy, Hướng Nhật lại thảnh thơi duỗi thẳng hai tay lên trời, An Tâm thấy vậy rất muốn đánh hắn một trận, nhưng sau lại nghĩ tới ân cứu mạng từ nay về sau được giải trừ, nên cũng chỉ đành khó chịu cởi áo T-shirt của hắn ra...
- Quần!
Hướng Nhật hình như hưng phấn quá trớn, hắn đưa hai chân lên khỏi mặt nước.
An Tâm rốt cuộc không chịu đựng được nữa, trực tiếp đè lên cái khăn mặt đang ở một bên như muốn dìm chết đối phương.
Hướng Nhật thấy mình cũng hơi quá đáng nên vội vàng bỏ hai chân xuống:
- Đừng kích động, đừng kích động, chỉ nói đùa thôi mà…
Lúc này cơn thịnh nộ của An đại tiểu thư mới dừng lại.
- Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám nói ra yêu cầu gì vô lý thì đừng trách ta sao không khách sáo!
- Sẽ không đâu, sẽ không đâu…
Hướng Nhật vội vàng phủ nhận, ngay sau đó cả người ngồi thẳng lên, chỉ chỉ vào lưng, ra hiệu đối phương có thể bắt đầu.
An Tâm cũng cởi áo khoác, chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong lộ ra, như thế đỡ phải làm bẩn áo khoác, vậy là có thể bớt đi một phần tổn thất, phải biết rằng đây chính là bộ mà nàng thích nhất. Sau khi cẩn thận treo nó lên móc áo bên cạnh, lúc này nàng mới xắn tay áo sơ mi, chuẩn bị giúp hắn kì lưng.
Nhưng đúng lúc này Hướng Nhật lại kêu oa oa lên:
- Cô, cô, cô… muốn làm gì? Nói cho cô biết, anh đây không phải loại người dễ dãi, chuyện tắm uyên ương này…
- Câm miệng!
An Tâm đập mạnh lên lưng hắn:
- Còn nói lung tung nữa thì ngươi tự tắm lấy…
Đột nhiên ý thức được lời nói của mình có chút mập mờ, nàng vội vàng bổ sung:
- Ta sẽ không giúp ngươi kì lưng!
- A…
Hướng Nhật giả bộ như đã hiểu, lại còn cố ý đem âm "a" kéo dài ra, vẻ mặt thì vô cùng mờ ám.
- Ngươi a đủ chưa! Bổn tiểu thư giúp ngươi kì lưng, ngươi còn như vậy à!
An Tâm oán hận hất tay một cái, không ngờ lại đập xuống mặt nước, nhất thời nước bắn tung toé lên làm ướt một mảng trước ngực nàng, sau đó chậm rãi thấm vào bên trong chiếc áo sơ mi lúc nào không hay.
Nhưng Hướng Nhật thì lại nhìn thấy cảnh xuân sắc ngàn năm khó gặp này, bất quá hắn vẫn chưa thèm nói ra, trong lời nói vẫn giả bộ như đang ngạc nhiên:
- Ồ? Sao cô lại tự xưng là bổn tiểu thư? Không phải cô thích nhất tự xưng là "ông mày" sao?
An Tâm hừ lạnh một tiếng:
- Cũng chỉ học theo đám nam nhân các ngươi thôi!
Hướng Nhật gật đầu một cách vô thức, còn con mắt vẫn dán chặt vào hai cái meo meo, sau đó buột miệng hỏi:
- Của cô là size 32C sao?
- Cái gì 32C?
An tâm sửng sốt, đột nhiên chú ý tới ánh mắt đối phương cứ nhìn thẳng vào bộ ngực của mình, nàng cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện tình trạng hớ hênh của chính mình, trước ngực bị nước làm ướt nên đã lộ ra những đường cong của bộ ngực mê người. Nàng nhanh chóng lấy tay che lại rồi giận dữ hét lên:
- Nhìn cái gì! Nhìn nữa ta móc mắt ngươi xuống!
- Nhìn một chút thì cái đó cũng không nhỏ đi tí nào đâu!
Hướng Nhật bĩu môi, hắn cũng không cảm thấy hổ thẹn vì hành vi nhìn lén của mình, ngược lại còn đĩnh đạc nói:
- 32C cũng không nhỏ, nhưng tôi đã gặp qua một cặp 36F, đúng là chẳng khác gì hai quả bóng rổ.
Nói tới câu cuối cùng, giọng nói cũng trở nên hưng phấn một cách vô thức.
- 36F?
An Tâm chính đang muốn hung hăng cho hắn một trận liền đình chỉ động tác, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt:
- Ở đâu? Ngươi đã thấy ở đâu? Giới thiệu cho ta biết đi.
Vẻ mặt Hướng Nhật trở nên khác thường:
- Cô, cô….. cô nói nghiêm chỉnh đấy chứ?
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ