Hướng Nhật không phải lần đầu tiên đi chợ, trước kia hắn đã từng trải qua kinh nghiệm như vậy, nhưng khi đó “hắn” vẫn còn là tên cùng đinh nghèo khổ, cơ bản phải dựa vào lối sống “tiết kiệm” tối đa, tằn tiện đạm bạc sống qua ngày. Sau lên làm lão đại, hắn không phải quan tâm đến vấn đề này nữa. Tuy nhiên hôm nay lại làm cho hắn hồi tưởng lại kiếp sống khốn khổ ngày xưa, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy hơi khác thường.
An Tâm có lẽ đây là lần đầu tiên tới chợ, bất chợt vừa tiến vào đã bị đủ thứ mùi kỳ lạ nơi này kích thích đến nỗi phải bịt chặt mũi lại, cau mày kêu lên:
- Thật khó ngửi quá!
Hướng Nhật thật ra không cảm thấy có cái gì khó chịu, cái mùi vị kỳ lạ hỗn hợp hơi “đặc biệt” nơi chợ búa mùi tôm cá hôi tanh pha lẫn mùi rau cải tươi trước kia “hắn” thường xuyên ngửi qua. Nhìn thoáng qua An đại tiểu thư cạnh mình, Hướng Nhật có phần hả hê nói:
- Là em muốn theo anh, cũng không thể trách anh.
- Cũng do anh!
An Tâm đại tiểu thư tính tình phát tác, hung hăng trừng mắt liếc "anh yêu" của mình một cái, rồi vẫn cảm thấy khó chịu, thò tay véo cánh tay hắn một cái.
Hướng Nhật nhất thời chỉ biết cười khổ:
- Bà xã, có thể đừng nhéo mạnh như vậy được không? Anh đau lắm mà!
- Đau cho chết anh luôn đi!
An Tâm ngoài miệng nói như vậy, nhưng lực trong tay lại nhẹ đi rất nhiều.
Hướng Nhật nhận thấy được trên cánh tay có biến hóa, biết cô nàng họ An chỉ mạnh miệng nhưng mềm lòng, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ nhu tình, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh khôi gần trong gang tấc, trong lòng cảm thán không thôi. Ông trời thật là không tệ với mình, thoáng cái liền “tặng” ngay mấy người con gái vừa xinh đẹp mà lại vừa “si mê” mình, chẳng lẽ ông trời biết mình bị đàn em phản bội mà bồi thường sao?
An Tâm thấy lưu manh thật lâu không nói lời nào, chỉ nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút là lạ hỏi thăm:
- Anh nhìn em như vậy làm gì?
Hướng Nhật phục hồi tinh thần, tưởng rằng nàng phát hiện ra cái gì, ha hả cười nói:
- Bà xã, thật ra anh thấy em để tóc ngắn vô cùng xinh đẹp, sau này em để tóc ngắn đi.
Thực ra, lời Hướng Nhật nói cũng là lời thật, An Tâm mặc một bộ Âu phục nên rất thích hợp với mái tóc ngắn ngủn hiện tại của nàng, nếu để lại tóc dài sẽ làm cho người ta cảm thấy quái dị. Hơn nữa, không biết có liên quan gì tới vấn đề “nhìn lầm” hay không, nói chung Hướng Nhật cảm thấy nàng để tóc ngắn trông đẹp hơn, huống chi, hắn cũng không muốn tước đoạt đi niềm vui của nữ nhân mình.
- Có phải vậy không đó?
An Tâm thật ra lấy làm ngạc nhiên, đưa tay sờ trán của hắn, thấy hơi khó hiểu hỏi thăm:
- Anh không phải thích con gái để tóc dài sao? Sao lại đổi ý rồi?
An Tâm còn nhớ kỹ, khi mình bắt đầu có tình cảm với lưu manh, để ý thấy đối phương rất thích những cô nàng để tóc dài, ấn tượng với sở thích này của hắn đã khắc sâu, cho nên những lời lưu manh vừa nói khiến nàng có phần không hiểu, nhưng trong lòng đối với lời khen ngợi của hắn vô cùng cao hứng. Cho dù không hiểu thật giả ra sao, nhưng trên mặt nàng vẫn hớn hở vui mừng.
Hướng Nhật nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng mân mê trong tay mình:
- Anh thấy tóc dài có lẽ thích hợp với người khác, nhưng đối với em mà nói hình như có điểm bất đồng, ách... Em đẹp nhất với mái tóc ngắn.
Nơi đông người làm cho An Tâm có chút ngượng ngùng, song trong lòng lại ngọt ngào dị thường, tuy nhiên nàng lập tức nhớ tới chuyện gì đó bắt đầu bới lông tìm vết:
- Ý của anh em để tóc dài nhìn không đẹp đúng không?
Vừa nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn, nàng gần như có khuynh hướng bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát “cắn” người.
- Làm gì có chuyện đó chứ?
Hướng Nhật đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ thầm nữ nhân đúng là “động vật” không thể nói lý lẽ, vội vàng chuyển sang nói chuyện khác:
- Bà xã, có chuyện anh không hiểu lắm, tại sao em lại học nấu ăn vậy? Ở nhà nhàn rỗi không tốt sao? Xem TV một chút cũng được mà, dù sao ông xã anh đây sẽ nấu cho em ăn, không cần em phải tự mình ra tay.
- Em không cần!
An Tâm lập tức kêu lên, đồng thời rút bàn tay đang bị lưu manh mân mê về:
- Mỗi ngày ngồi ở trong nhà chờ ăn thật không tốt tí nào!. Anh xem, Thanh Thanh cùng Sở Sở đều biết nấu, chỉ mình em là không, thật mất mặt quá!
Nói tới đây, An đại tiểu thư đột nhiên nổi đóa:
- Anh nói chuyện này làm gì? Chẳng lẽ không muốn dạy em? Không muốn dạy cũng được, em tự mình học! Hừ!
Nói xong, nàng bước nhanh về phía trước.
- Dạy, dạy, anh nhất định sẽ chỉ em mà!
Hướng Nhật lập tức đuổi theo, đồng thời trong lòng cũng hiểu được tính tình của An tiểu thư rất háo thắng, không muốn thua kém hơn hai người Thạch Thanh và Sở Sở, nên mới nhất quyết muốn học nấu ăn đến vậy.
- Anh cách xa em một chút đi!
Có lẽ còn đang trong cơn giận dữ, An Tâm thấy lưu manh đến gần tức giận đuổi hắn.
- Hắc hắc…
Hướng Nhật đầu tiên nghiêm mặt, sau đó đưa tay quàng sang cái eo nhỏ của nàng:
- Bà xã, anh dạy cho em còn không được sao chứ? Nhất.... định sẽ làm cho em trở thành một tay đầu bếp đặc biệt...
An Tâm lập tức cắt đứt lời của hắn:
- Lại giả mù sa mưa, ai nói với anh cái này? Em hỏi anh, em để tóc dài có phải không đẹp đúng không?
- Không, không đúng.
Hướng Nhật vẻ mặt cười khổ, tại sao quanh đi quẩn lại cuối cùng lại quay về vấn đề này như vậy? Hắn vội vàng tiến hành bổ cứu:
- An Tâm, thật ra anh thích chính là con người của em hiện tại, chứ không phải cố ý thay đổi em... Ý của anh em có hiểu hay không? Anh muốn nói là, anh không muốn em bởi vì anh mà phải thay đổi bất cứ cái gì, hãy cứ như là lần đầu tiên mà anh gặp em vậy... Thẳng thắn, muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm gì thì làm.
- Anh thật sự cho là như vậy?
Khóe miệng của An Tâm khẽ nhếch lên, khóe mắt đúng lúc này lộ ra nét cười đầy hạnh phúc, ngay cả khi hắn dừng lại trước khi nói hai chữ “thẳng thắn” kia nàng cũng không để ý:
- Đàn ông bọn anh không phải ai cũng thích đàn bà dịu dàng sao?
- Đó chỉ là mấy tên biến thái mà thôi, bọn họ thích biến nữ nhân trở thành cái xác không hồn, trở thành công cụ nghe lời mình, ông xã của em cùng bọn họ... không giống nhau, bọn họ có thể so với anh sao? Chỉ cần là nữ nhân của anh, anh cũng không hy vọng các em giống nữ nhân khác mà chịu câu thúc như vậy, cứ giữ nguyên bản chất của mình... Ai ôi!
Hướng Nhật đang nói huyên thuyên, thình lình An tiểu thư bên cạnh lại vừa cho hắn một cái Long Trảo Thủ.
- Bà xã, em sao lại nhéo anh nữa rồi?
- Nhéo anh? Em đây vẫn còn nhẹ tay đó.
An Tâm trong mắt đầy lửa giận nói tiếp:
- Em hỏi anh, anh đến cùng muốn bao nhiêu nữ nhân đây? Mở miệng là “các em” hả? Em nói cho anh biết, ngoại trừ Thanh Thanh, Sở Sở và em ra, không cho phép anh mon men tới gần bất cứ “con” nào khác nghe chưa, nếu không em sẽ bóp chết anh!
- Tuân lệnh, tuân lệnh cục cưng...
Hướng Nhật liên tục không ngừng gật đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại nói:
- Bà xã, tụi mình mua đồ đi. Em xem, hiện tại thật nhiều người đều đang nhìn tụi mình kìa.
- À!
An Tâm cúi đầu kêu lên một tiếng sợ hãi, lúc này mới phát hiện rất nhiều ánh mắt trong chợ đều tập trung nhìn hai người, nàng lập tức đẩy hắn ra. Nơi đông người cùng lúc bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn mình cùng một người nam nhân ôm nhau, An Tâm trong lòng không được tự nhiên.
Hướng Nhật cũng có chút khó chịu, mình cùng bà xã thân thiết lại có nhiều “đèn pha” chiếu tới như vậy, vội vàng kéo An tiểu thư trốn sang một bên, cũng không ngờ lại trực tiếp trốn tới trước một tiệm bán thịt.
Ông chủ của tiệm bán thịt là một người đàn ông đầu trọc khoảng hơn bốn mươi tuổi, thấy có “khách hàng” tới, lập tức nhiệt tình bắt chuyện chào hàng:
- Cô cậu đến đúng chỗ rồi nghe, thịt bò còn mới tươi rói đây, hôm nay mới vừa ngả bò làm thịt, cam đoan không mới không lấy tiền.
- Để tôi xem.
Hướng Nhật đương nhiên biết ông chủ này đang khoe khoang khoác lác, nhưng xem màu sắc của thịt thì hình như ông ta cũng không gạt mình. Vừa định hỏi cô nàng họ An bên cạnh có muốn mua hay không mua, cũng không ngờ tay mình lại chụp vào khoảng không, quay đầu nhìn lại phát hiện đối phương đã bưng mũi đứng ở xa xa cách vài bước . Xem dáng vẻ của nàng, hình như đối với cái mùi của thịt bò rất có ác cảm, nhưng cũng khó trách, bên trong chợ là vậy, thịt loại này vốn không có trải qua bất kỳ công đoạn xử lý nào… cứ trực tiếp mang ra chợ bán, không có mùi thì mới là lạ. Hướng Nhật mở miệng hỏi:
- An Tâm, có muốn mua thịt bò hay không?
- Anh thích ăn là được, em nghe theo anh.
An Tâm bịt chặt mũi nói, giọng nàng nói chỉ là âm mũi.
Được An đại tiểu thư giao cho quyền đi chợ, Hướng Nhật quay đầu trở lại, chỉ vào những miếng thịt bò trưng bày trên bàn hỏi:
- Ông chủ à, thịt này bán thế nào?
- Hai mươi sáu đồng nửa kí nghe.
Ông chủ trọc đầu ánh mắt sáng lên trả lời.
- Thật “rẻ” như vậy sao?
Hướng Nhật vừa định nói , An Tâm kinh ngạc nói to. Nhớ mỗi lần đi nhà hàng dùng bữa, một phần bò bít-tết rẻ nhất cũng phải từ mấy trăm cho đến một ngàn, đắt tiền xa hoa như vậy không cần phải nói, nhưng ở đây nửa kí thịt lại chỉ cần bỏ ra hai mươi sáu đồng, trời ạ, cái này thật quá "rẻ" đúng không? Thực ra, An Tâm căn bản không hiểu được những nơi mà nàng dùng bữa đều là nhà hàng ăn uống cao cấp, mặc dù có hơi đắt một chút nhưng không phải quá đáng, dù sao nguyên liệu dùng trong mấy nhà hàng đó cũng khá đắt, ví dụ như thịt bò của bọn họ so với ở chợ này không thể so sánh, thịt bò của họ đều là từ quốc gia khác dùng máy bay chuyển đến, tính luôn cả tiền trả cho nhân công vào thành phẩm, mấy ngàn đồng cho một bữa ăn là bình thường.
Ông chủ trọc đầu ngược lại bởi vì câu nói của An Tâm mà cảm thấy có chút hối hận. Thực ra, ông ta đã sớm nhìn ra hai người này là “dê béo” rồi, nam mặc dù không có gì, nhưng cô nàng kia thì khi vừa vào chợ đã lấy tay bịt mũi, do đó có thể thấy được rõ ràng cô nàng lần đầu tiên tới chợ. Đối với cái loại người ngớ ngẩn này thì ông chủ trọc đầu sớm đã mài bén con dao mà chuẩn bị “chém”…
Vốn tưởng rằng mình đã “chém” được một mối cực kỳ “thơm” nên khi nhìn dáng vẻ của đối phương nghĩ mình hình như “hét” chưa mạnh bạo cho lắm, sớm biết vậy thì mạnh tay hơn một chút, nhưng hiện tại cũng đã muộn, ông chủ đầu trọc ra vẻ hào phóng nhếch miệng cười, thuận theo lời đối phương mà “vuốt”:
- À há, rẻ không? Đó là tất nhiên, cô cậu nên biết cả chợ đều biết rõ tiệm của tôi buôn bán đúng giá nhất, không lừa dối trẻ thơ và người già cả!
Hướng Nhật cười nhạt, đúng giá sao? Không lừa gạt người sao? Đừng tưởng rằng ông đây không biết tí gì. Hướng Nhật không phải như An Tâm thuộc loại thiên kim đại tiểu thư cơm áo dâng tận miệng, đối với giá cả thịt thà thì hắn vẫn rất rõ ràng, cũng không nói thêm một lời nào chỉ kéo An đại tiểu thư xoay người bỏ đi.
- Ai da, đừng đi mà, cô cậu...
Ông chủ trọc đầu trợn tròn mắt, đã nói rõ ràng là tốt như thế, sao chỉ chớp mắt đã bỏ đi?
- Sao đây?
Hướng Nhật quay đầu lại, giọng nói đầy vẻ châm chọc:
- Nhiều lắm là mười tám đồng mà ông dám hét tụi tôi hai mươi sáu đồng? Ông chủ, ông bán thật "đúng giá" quá đi!
Nói xong, hắn lại xoay người rời đi. Thực ra, Hướng Nhật cũng không phải bởi vì muốn tiết kiệm vài đồng bạc mà là vì cái vẻ mặt khoái trá khi đã lừa gạt được bao nhiêu người vì cái "giá rẻ" kia của ông chủ. Nó làm cho Hướng Nhật thật thấy gai mắt, nếu đã như vậy thì ông đây chẳng muốn hưởng cái "giá rẻ" đó làm gì.
- Đừng đi, tôi bán cho cô cậu giá mười tám đồng...
Hướng Nhật lại ra vẻ điếc tai, tiếp tục hướng phía trước đi tới, An Tâm có chút không hiểu nên hỏi:
- Hướng Quỳ, sao lại không mua? Ông chủ kia hình như lại bán “rẻ” thêm một chút mà.
Nói tới đây, An Tâm giống như “hiểu ra chân lý” thốt lên:
- A, em biết rồi, ông ta khẳng định muốn gạt tụi mình. Thịt bò kia khẳng định không đúng như lời ông ta nói, nếu không sao lại bán rẻ như thế?
- An Tâm!
Hướng Nhật “tắt họng” không biết nói gì với cô nàng. Cô nàng này thật sự không nên đến đây.
- Sao vậy?
An Tâm mở to đôi mắt vô tội ngây thơ nhìn hắn.
- Chẳng lẽ em không biết cái gì gọi là trả giá sao?
- Em biết, ông chủ nói giá, tụi mình trả giá thấp hơn mà.
- Vậy em mới vừa rồi nói rẻ là sao?
- Nó thật sự rẻ mà!
Hướng Nhật hoàn toàn không nói gì, nhớ lại “chính mình” trước kia để có được một bữa cơm thịt thì phải ăn cơm rau liên tục cả tuần... Đương nhiên, chuyện này thật khó nói rõ cho một người sinh ra trong nhung lụa như nàng. Quên đi! Hay là trước tiên đi mua rau cải, cái này… chắc sẽ không có vấn đề gì?
Đang muốn kéo An tiểu thư rời đi, Hướng Nhật bất chợt ánh mắt ngưng tụ, động tác vốn đang lôi kéo lập tức sửa thành ôm, một tay kéo lấy An tiểu thư ôm vào trong ngực.
- Đáng ghét! Buông em ra!
An Tâm mặt đỏ bừng, bởi vì tới gần giữa trưa trong chợ có thật nhiều người, hiện tại thấy lưu manh lại chiếm tiện nghi của mình, An Tâm buộc phải hờn dỗi.
- Đừng nhúc nhích, tụi mình bị người theo dõi.
Hướng Nhật áp vào sát bên tai nàng nói nhỏ.
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ