Đỉnh Cấp Lưu Manh

chương 276 : cho dù ở cùng với cô ấy cũng được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người đi xe đến bệnh viện, khi xe của nữ sĩ quan cảnh sát còn chưa hoàn toàn dừng lại, Hướng Nhật đã mở cửa xe xông ra ngoài, vừa vào bệnh viện, Sở Sở sớm đã chờ ở đó lập tức lao vào trong lòng hắn, sau đó thấp giọng khóc nức nở.

Nhìn Sở Sở trong lòng khóc sướt mướt thành ra như vậy, Hướng Nhật cực kì khó chịu, cố hết sức khống chế không cho mình bộc phát cơn thịnh nộ, hắn trầm giọng hỏi:

- Tiểu Thanh thế nào rồi?

Tuy nhiên dù hắn che giấu như thế nào, nhưng vẻ mặt vẫn âm trầm đến kinh khủng, thậm chí có thể nói là cực kỳ dữ tợn, nếu như đồ đệ thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn thề sẽ làm cho kẻ gây ra chuyện lần này phải hối hận là đã sống trên thế giới này – kể cả người nhà của hắn!

Có lẽ do cảm nhận được luồng khí điên cuồng tàn bạo phát ra từ trên người nam nhân, trong lòng Sở Sở không khỏi khẩn trương, nàng vội vàng nói:

- Chị Thanh không sao…

- Không sao?

Hướng Nhật thoáng sửng sốt, nhưng tiếp theo trong lòng nhẹ nhõm hẳn – Tiểu Thanh không sao là tốt rồi, mới vừa rồi xem dáng vẻ của Sở Sở còn tưởng rằng… Dù sao bị trúng đạn cũng không giống như những thương tổn thông thường, mà rõ ràng đồ đệ lại không có cơ thể dị thường như mình, cho nên Hướng Nhật lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.

- Dạ!

Sở Sở gật mạnh đầu một cái, đang định kéo nam nhân tiến vào phòng bệnh, nhưng lại thoáng thấy một người đi từ ngoài bệnh viện vào, nàng lập tức vùng thoát ra khỏi ngực của nam nhân, nở nụ cười chào đón:

- Chị Thiết.

Người xuất hiện đúng là Thiết Uyển vốn theo nam nhân đến đây, tuy nhiên nàng không ngờ mình vừa vào bệnh viên đã được chào hỏi thân thiết như vậy, hơn nữa đối phương lại là “Tình địch” của mình, mặc dù đây không phải lần đầu nghe thấy cách gọi này, nhưng ít nhiều gì vẫn có một chút không tự nhiên, nàng ấp úng nói:

- Sở Sở…

- Chị cũng đến thăm chị Thanh sao? Để em dẫn chị đi.

Sở Sở giống như làm một việc vốn vô cùng quen thuộc, nàng rất tự nhiên kéo lấy cánh tay của nữ sĩ quan cảnh rồi đi vào trong phòng bệnh.

Hướng Nhật theo ở phía sau lắc đầu một cách bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vui mừng không thôi, bởi vì đây chính là tình cảnh hắn muốn nhìn thấy, các nàng có thể sống chung hòa thuận không thề nghi ngờ là một tin vui to lớn đối với hắn, thế này có nghĩa [n]plays sắp thành hiện thực…..

Ba người bước vào trong phòng bệnh, Hướng Nhật lập tức thu hồi ý nghĩ tự sướng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồ đệ với sắc mặt hơi tái nhợt đang nằm nghiêng trên giường bệnh, lập tức hắn vội vàng vọt tới, suýt nữa thì đẩy ngã vị bác sĩ bên cạnh giường bệnh:

- Tiểu Thanh!

- Sư phụ.

Thạch Thanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn về phía hắn, lại nhìn thoáng qua nữ sĩ quan cảnh sát ở một bên, gật gật đầu tỏ ý cười đối với nàng ta, sau đó cố gắng ngồi dậy.

- Đừng cử động!

Hướng Nhật lập tức đưa tay giữ nàng, trong mắt đầy vẻ xót xa. Dù vết thương của đồ đệ Thạch Thanh đã được xử lý cẩn thận, nhưng quần áo trên người vẫn còn dính vài vết máu đỏ thẫm, nhất là chỗ vai trái, phần áo nơi đó đã hoàn toàn được cởi ra, một lớp băng vải dầy đươc quấn vài vòng từ dưới nách lên trên đầu vai. Mà bởi vì để băng bó vết thương, đương nhiên không tránh khỏi việc để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, cũng may bác sĩ là một phụ nữ trung niên, nếu không Hướng Nhật có thể vì chuyện này mà ăn dấm chua không thôi.

Sau khi an ủi đồ đệ một hồi, Hướng Nhật nhìn về phía bác sĩ ở một bên rồi hỏi:

- Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?

Vị bác sĩ bên cạnh sớm đã bất mãn với tên thanh niên suýt nữa đẩy mình ngã, nhưng là bác sĩ, bà cũng có thể hiểu được tâm trạng của đối phương, cho nên rất lý trí khống chế cảm xúc của mình, nhưng vẫn dành sắc mặt khó chịu cho đối phương, bà lạnh nhạt nói:

- Không sao, đạn chỉ mới sượt qua bả vai, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là ổn.

- Cám ơn, cám ơn…

Hướng Nhật liên tục nói cám ơn, khẳng định của vị bác sĩ có chuyên môn làm cho hắn hoàn toàn yên lòng, ngay cả cách nói cực kì khó chịu của đối phương cũng bị hắn bỏ qua một bên.

- Không cần, đây là chức trách của chúng tôi!

Vị nữ bác sĩ không có chút cảm kích nào, lại nhìn thoáng qua nữ sĩ quan cảnh sát bên cạnh, gật gật đầu với nàng, sau đó ra khỏi phòng bệnh, hiển nhiên bà tưởng nữ sĩ quan cảnh sát chính là người của cảnh sát nhận được tin báo mà đến – khi tiếp nhận bệnh nhân bị thương bởi súng đạn, báo cảnh sát là nghĩa vụ hàng đầu của bệnh viện.

Thiết Uyển hiển nhiên cũng nghe thấy mấy lời vừa rồi của bác sĩ, nàng vốn rất mẫn cảm đối với từ “Đạn”, thấy bác sĩ đi ra ngoài, lập tức mở miệng nói:

- Chuyện gì đã xảy ra?

Sở Sở ở một bên đang định trả lời thì cửa phòng bệnh phía sau bị đẩy ra, chỉ thấy An đại tiểu thư cầm trên tay hai túi đồ gì đó đi vào, khi nhìn thấy trong phòng bệnh có thêm vài người, nhất là nhận ra nam nhân ở ngay trước giường bệnh, thân thể cứng đờ, sau đó bừng tỉnh rất nhanh, nàng ném túi đồ trên tay sang một bên rồi nhào thẳng vào trong lòng nam nhân, vừa khóc một cách ấm ức vừa nói:

- Hướng Quỳ, em sợ lắm!

- Đừng sợ, đừng sợ, đã có anh ở đây!

Hướng Nhật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, từ trong lời nói của An đại tiểu thư, hắn có thể thấy được nhất định là nàng đã bị sợ hãi quá độ, lúc này mới nhẹ giọng hỏi:

- Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

An Tâm vùi thật chặt đầu mình vào lồng ngực của nam nhân, nàng nói cứ như một đứa bé vừa làm sai chuyện gì đó:

- Em không biết… Lúc đang chạy, đột nhiên Thanh Thanh đẩy em nằm xuống …

Nghe An Tâm ngập ngừng kể lại, Hướng Nhật đại khái đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện. Sau khi hắn rời khỏi quán ăn nhỏ, An đại tiểu thư cũng tức giận chạy ra ngoài, sau đó Sở Sở cùng Thạch Thanh đuổi theo, ngay lúc sắp tới cổng trường đại học Bắc Hải, đột nhiên Thạch Thanh đẩy An đại tiểu thư đang hờn dỗi chạy phía trước nằm xuống, sau đó chỉ nghe một tiếng súng “Đoàng” vang lên, hiện trường lập tức hỗn loạn, còn Thanh Thanh đã ôm đầu vai nhuộm đầy máu tươi…

Nghe xong cả quá trình, Hướng Nhật không đợi nữ sĩ quan cảnh quan đặt câu hỏi như thói quen nghề nghiệp của nàng, hắn đã hỏi đồ đệ trước:

- Tiểu Thanh, sao em biết có kẻ muốn gây bất lợi cho An An?

Nhìn nam nhân dùng vẻ mặt thận trọng nhìn chằm chằm vào mình, Thạch Thanh có chút khẩn trương, nàng vội nói:

- Em thấy có kẻ cầm súng hướng về phía An An, cho nên em mới…

Hướng Nhật không biết có nên trách mắng nàng hay không nữa, chuyện nguy hiểm như vậy mà không nghĩ ngợi gì đã làm, chẳng lẽ nàng không cân nhắc đến hậu quả hay sao? Có điều hiển nhiên Hướng Nhật sẽ không nói vậy, nếu như lần này không có đồ đệ, có thể An đại tiểu thư đã gặp nguy hiểm, cho nên hắn chuyển đề tài:

- Kẻ kia đâu? Em có nhìn rõ hắn trông như thế nào không?

Thạch Thanh lắc đầu:

- Không, hắn đeo kính đen, trên cơ bản em không nhìn rõ hắn.

Hướng Nhật vốn không kỳ vọng sẽ tìm ra manh mối gì từ đồ đệ, cho nên hắn cũng không thất vọng lắm, hắn biết cái loại dám động thủ giết người giữa chốn đông người, trừ phi là người điên, nếu không khẳng định là kẻ rất giỏi hóa trang, chắc chắn sẽ không làm cho người khác dễ dàng nhận ra được. Cân nhắc một chút, Hướng Nhật lại hỏi sang An đại tiểu thư:

- An An, gần đây trong nhà em có xảy ra chuyện gì không? Hoặc là ba em có nhắc nhở gì em không?

Đã có người muốn gây bất lợi cho An đại tiểu thư, Hướng Nhật đương nhiên phải nghĩ đến việc có phải nhà nàng gặp vấn đề gì hay không, dù sao bố vợ tương lai cũng là trùm Bắc Hải, nếu như nói không có kẻ thù chắc chẳng có ai tin.

- Em…

An Tâm há to miệng, nhìn thoáng qua nữ sĩ quan cảnh sát bên cạnh, cuối cùng cũng nói:

- Trưa hôm nay anh ba có đến cho em biết, kêu em quay về nhà, nói là trong nhà có một ít chuyện, nhưng mà…

Nói tới đây, mặt An Tâm đỏ lên, nàng ôm thật chặt phần eo của nam nhân, lại còn vùi đầu vào trong lòng đối phương:

- Em không về nhà đâu, em muốn được ở cùng anh, cho dù…Cho dù ở cùng với cô ấy cũng được!

Nói xong, An Tâm chỉ chỉ vào nữ sĩ quan cảnh sát bên cạnh.

Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio