Dịch
Chương 325 Uy hiếp
Tại sở cảnh sát, Hướng Nhật trực tiếp bị giải vào trong phòng thẩm vấn. Bên trong sớm có bốn người chờ sẵn ở đó, không ai xa lạ, chính là đám gậy Triều Tiên lần trước tại quán ăn nhỏ gần trường học có xung đột với hắn, tuy nhiên Hướng Nhật cũng không nhìn thấy tên gậy Triều Tiên tóc chẻ ngôi giữa, đoán chắc là đến giờ này hắn còn đang nằm trong bệnh viện mà hưởng phước.
- Ngồi xuống!
Vừa vào sở cảnh sát, Hướng Nhật nhìn phớt qua liền biết ngay cái tên Âu Dương Kiếm này cùng với cái tên đội trưởng mới lên thay thế tên đội trưởng Từ Thiên có quan hệ mập mờ, mà cả thủ hạ của hắn cũng không ngoại lệ. Mới lên thay thế hắn làm gì biết chuyện bên trong xảy ra trước đó, đối với đối tượng mà Âu Dương công tử muốn hắn đặc biệt “chiếu cố”, hắn đương nhiên không hề khách khí tí nào, dường như chỉ muốn cưỡng bức đối phương phải ngồi vào ghế để thẩm vấn. Hướng Nhật ánh mắt lạnh lẽo, nhưng cũng chẳng có phản kháng gì, nếu như hắn muốn nói thì cũng không nói với loại vô danh tiểu tốt này, cho dù đem voi ra đẩy cũng chẳng thể kéo nổi hắn di chuyển đến một chút.
Một cảnh sát trung niên đeo kính mắt ngồi đối diện với Hướng Nhật, trầm giọng hỏi:
- Họ tên, tuổi, ở đâu, làm gì…
- Đừng hỏi những câu rỗng tuếch này được không?
Nói thật, Hướng Nhật rất phản cảm đối với cái vụ hỏi cung này, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn bát nước bẩn, thừa biết hắn là ai mà cứ vớ va vớ vẩn hỏi nhảm, đối phương không thấy phiền nhưng hắn cảm thấy phiền.
- Tốt nhất là cậu nên thành thật một chút đi!
Viên cảnh sát trung niên ánh mắt đầy sát khí nhìn hắn nhưng cũng không dằng dai ở mấy câu hỏi đó mà đi thẳng vào vấn đề:
- Thành thật thì được khoan dung, kháng cự thì sẽ bị nghiêm trị, tôi nghĩ cậu hiểu đạo lý này. Nếu như thành thật thì tòa án còn có thể xem xét mà giảm nhẹ tội.
Hướng Nhật suýt bật cười thành tiếng, hắn thấy tên cảnh sát trung niên này đúng là xem hắn như một đứa học sinh không biết gì, cả những lời lừa gạt con nít ba tuổi mà cũng đem ra gạt hắn, thật không biết xấu hổ. Cố ý nhịn không cười, Hướng Nhật lên tiếng hỏi:
- Vị cảnh sát này, không biết tôi phạm tội gì mà ông bắt tôi tới đây?
- Phạm tội gì à?
Viên cảnh sát trung niên giọng nói bắt đầu trầm xuống:
- Anh bạn trẻ, cậu tốt nhất nên thành thật một chút. Cậu nên biết những người ở đây đều có thể làm chứng là cậu đánh người.
Vừa nói viên cảnh sát trung niên chỉ chỉ về phía đám gậy Triều Tiên.
- Nhân chứng ư?
Hướng Nhật như thường lệ vuốt vuốt cái mũi:
- Nói cách khác là bọn hắn tố cáo tôi?
- Không sai!
Hướng Nhật làm ra vẻ kinh ngạc:
- Vậy ông đi mà hỏi bọn họ! Không phải là bọn họ là nhân chứng thì chứng kiến hết mọi việc sao? Bọn họ cũng phải có chứng cứ chứ? Còn nhờ vả tôi làm gì?
- Ngươi…
Viên cảnh sát trung niên không ngờ tên học sinh này miệng lưỡi lại sắc nhọn như thế, trước mặt hắn mà còn giữ được bình tĩnh, so với tên học sinh cá biệt bị hắn thẩm vấn trước kia thì khó nhằn hơn nhiều, phải biết rằng, chỉ cần hắn tùy tiện dọa nạt một vài câu, tên học sinh cá biệt kia cơ bản có chuyện gì cũng “thú nhận” hết.
Tuy nhiên, trước mặt hắn bây giờ không phải là tên học sinh kia nữa, điều này làm cho hắn nhận thấy bên trong có cái gì đó không ổn, vụ này vốn là do tên Thiên Na đảm trách, nhưng sau một hồi lại đổi thành mình. Với sự giảo hoạt của tiểu tử đó thì sao hắn không xử vụ này để lấy lòng quan trên mà lại nhường mình? Đáp án tất nhiên là hắn khước bỏ, vậy nói cách khác tên học sinh trước mắt này có bối cảnh không đơn giản.
Trong lúc còn đang do dự không biết có nên thẩm tra tiếp hay không thì bên cạnh đột nhiên có tiếng ho khan, viên cảnh sát trung niên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện ra là do vị Âu Dương đại công tử kia phát ra, trong đầu bắt đầu tính thầm, biết tên công tử kia đã bắt đầu bất mãn với mình, nhất thời hạ quyết định, đã đến nước này thì mình còn do dự cái gì nữa, có Âu Dương đại công tử chống lưng, tên học sinh kia dù lợi hại thế nào đi nữa trước tiên cũng phải qua được cửa của hắn, hơn nữa tên học sinh kia lại bị còng đến sở cảnh sát, cho dù có bối cảnh đặc biệt, chẳng thể nào so bì với nhà Âu Dương. Nếu không phải vậy thì sao đến giờ vẫn chưa có người đến bảo lãnh? Nghĩ tới đây, viên cảnh sát trung niên hồi phục lại tinh thần:
- Mặc dù chúng tôi có chứng cứ, nhưng chúng tôi vẫn cho cậu một cơ hội để giảm tội, chỉ cần cậu thừa nhận mình phạm tội thì chúng tôi có thể xin quan tòa giảm nhẹ tội, nới tay mà xử lý.
Hướng Nhật thật sự không biết phải nói sao, một tên có thể vô sỉ đến độ nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ hắn tưởng mình thiểu năng?
- Đáng ra tôi cũng muốn nhận tội lắm! Nhưng tôi cũng không biết mình đã phạm tội gì để mà nhận, vậy phải làm sao đây?
Lần này, viên cảnh sát trung niên không chút tức giận móc từ trong túi ra một xấp giấy, đó là lời khai cuộc thẩm vấn mà hắn đã chuẩn bị trước, sau đó quay ngược lại rồi đẩy sang cho Hướng Nhật:
- Cậu chỉ cần ký vào đây một chữ là được rồi.
- Thật ra đó chỉ là một chuyện đơn giản thôi.
Hướng Nhật trong giọng nói có vẻ ung dung thoải mái, nhưng trong lòng thì mắng tổ tông mười tám đời nhà tên kia, vốn tưởng rằng chỉ giải mình về đây để hỏi vài câu, không ngờ đối phương vốn đã có mưu tính “ngụy tạo” chứng cứ từ trước.
Nhìn sơ qua nội dung bản cung khai, Hướng Nhật cũng không thể không bội phục cái người đã viết ra bản cung khai này, ngang nhiên đổi sự thật từ hành vi khiêu khích gây hấn của đối phương vặn vẹo thành bản thân hắn vì đố kỵ ghen ghét kết thành thù hận nên muốn giết người, nhất quyết gán cho hắn cái tội “cố ý mưu sát” đây mà.
- Thế nào? Có ký không đây?
Viên cảnh sát trung niên miệng thì hỏi, nhưng tay thì đưa bút tới trước mặt hắn. Hướng Nhật nhẹ nhàng cầm lấy cây bút, bên cạnh đó, tên Âu Dương đại công tử ánh mắt đắc ý, đột nhiên cây bút trên tay của Hướng Nhật đang bình yên vô sự liền bị gãy làm hai, ánh mắt hắn khinh khỉnh nhìn đối phương:
- Chúng mày bảo ông ký thì ông phải ký sao, không phải quá mất mặt ông à?
Mấy tên cảnh sát cắc ké kế bên sắc mặt tái xanh, vốn tưởng đối phương sẽ ký nhưng không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra, nóng nảy muốn nịnh nọt vị Âu Dương đại công tử kia, đang định ra tay đánh người ngay tại trận.
- Khoan đã!
Viên cảnh sát trung niên lên tiếng ngăn cản, không biết tại sao khi thấy đối phương cường ngạnh như vậy, trong lòng hắn lại có một cảm giác không được thoải mái. Lăn lộn trong nghề cảnh sát đã hai mươi năm nên hắn cũng cẩn thận hơn nhiều, cũng không vì chuyện này mà chịu thua thiệt được. Hơn nữa, mấy người kia muốn động thủ cũng không cần làm lộ thế chứ? Tối quan trọng là phải lót thêm vài quyển sách vào mới được, đến lúc đó pháp y có muốn kiểm tra cũng chẳng kiểm tra được dấu vết gì.
- Ấy! anh bạn trẻ, cậu không nên chống cự, cậu còn như vậy thì không những tôi không giúp cậu xin giảm án trước mặt quan tòa, mà còn xin tăng thêm hình phạt nữa đấy.
Không thể không nói tên cảnh sát trung niên này là một tay lão luyện, uy hiếp rõ ràng mà còn nói đạo lý, nếu như là người bình thường thì sớm đã “nhận tội” rồi.
Nhưng Hướng Nhật là ai? Kiếp trước là đại ca của lưu manh, chém người như thái rau, ra vào sở cảnh sát như cơm bữa, chuyện trong này đương nhiên hắn cũng rõ như lòng bàn tay. Tuy bây giờ hắn chỉ là một tên học sinh nhưng so với trước kia cũng không thua kém gì, thậm chí còn hơn. Không nói đến mấy vị đại tiểu thư bên cạnh hắn đều có gia thế không tầm thường, mà bây giờ chỉ cần nói tới thực lực cường đại trong người, hắn tin rằng hắn khủng bố cả Bắc Hải cũng không có ai làm gì được, đương nhiên tên cảnh sát quèn này hắn không để trong mắt.
Hướng Nhật không thèm nhìn vào tên cảnh sát trung niên mà trực tiếp nhìn thẳng vào tên Âu Dương đại công tử nói:
- Âu Dương “Tiện” (đồng âm với chữ Kiếm) phải không? Tao không biết tại sao mày nhất định phải làm thế này, chẳng lẽ… mày không sợ tao trả thù?
- Mày nghĩ rằng đã vào trong này còn có đường đi ra nữa hay sao?
Âu Dương Kiếm mắt nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
- Chẳng lẽ không được sao?
Hướng Nhật dáng vẻ ung dung hỏi ngược lại.
- Hừ, tao nói cho mày biết, mày ký cũng được, mà không ký cũng chẳng sao!
Thấy thái độ của đối phương vẫn ung dung không hề khiếp sợ, Âu Dương Kiếm càng hận thấu xương, trong lòng bắt đầu nảy sinh ác ý.
Mặc dù đối phương đánh nhau rất lợi hại, tại công ty Hướng Nhật hắn cũng đã lãnh giáo qua, nhưng hiện tại đối phương tay đang bị còng, hơn nữa, bên cạnh hắn còn có nhiều cảnh sát mang theo súng, hắn có thể nói không còn gì phải bận tâm. Nếu muốn đánh đối phương, đây là phòng thẩm vấn, người bên ngoài rất khó tìm ra chân tướng, đến khi đó tùy tiện tìm ra cái lý do gì đó phủ nhận là được.
- Tao ngược lại muốn thấy mày làm sao để bắt tao?
Hướng Nhật buông lỏng thân thể dựa vào thành ghế, mặt như đang xem một vở kịch nhưng tay thì chuẩn bị bứt còng, chỉ cần đối phương dám sử dụng bạo lực thì hắn cũng chẳng quan tâm đến chuyện “đánh cảnh sát". Âu Dương Kiếm càng bước càng gần, đột nhiên điện thoại của hắn vang lên, hắn vội vàng rút điện thoại ra nghe, nghe được hai câu thì mặt biến sắc, ban đầu thì ra vẻ khoái chí nhưng lúc sau vẻ mặt đanh lại, trở nên âm trầm, nói chuyện được thêm vài câu thì ngắt điện thoại. Mặc dù cách xa nên Hướng Nhật cũng không nghe được đối phương nói gì, nhưng qua nét mặt rất khó chịu của tên Âu Dương “Tiện” cho thấy chuyện này cũng không phải là chuyện tốt, thậm chí Hướng Nhật còn cảm thấy đây là do quan hệ của hắn và Tinh Tinh.
Đang “lo lắng” tên Âu Dương “Tiện” này có phải vì vậy mà buông tha cho hắn, đối phương lại âm trầm đi tới, lạnh lùng nói một câu:
- Lập tức ký tên, nếu không mày sẽ hối hận!
Nói xong những lời này trong ánh mắt của Âu Dương Kiếm đầy vẻ điên cuồng, thực ra, hắn lúc trước khi nghe mấy nhân viên trong công ty ở “trong nước” bị người đánh, hắn cũng chẳng quan tâm, nhưng nghe mấy người bị đánh miêu tả hình dáng của tên đánh họ, Âu Dương Kiếm nghĩ đây là cơ hội trả thù tốt nhất của mình, thật vất vả mới tìm được một cơ hội như vậy, không thể để công toi được, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, dù hắn biết làm vậy trái ý cha hắn nhưng hắn cũng không ngại mà làm tới!
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ