Đỉnh Cấp Lưu Manh

chương 338 : xung đột

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thằng Mập, chú mày có tin anh theo đuổi được cô nàng kia hay không?

Khoảng thời gian này, Hầu Tử đang vô cùng đắc ý, mới có chút tiền trong tay, lại bao được em tiểu minh tinh nên giọng nói vô cùng khoa trương.

Thằng Mập tỏ vẻ khinh bỉ đáp lại:

- Đánh chết em cũng không tin, trừ khi em thấy tận mắt.

Hầu Tử tỏ vẻ tức tối:

- Không tin? Được…anh mày cho chú mở rộng tầm mắt.

Nói xong, hắn lập tức đứng dậy đi về phía bàn bên kia .

Khách khứa xung quanh ai mà không biết hắn là ông chủ kiêm luôn bảo kê của quán, nhất loạt dạt sang hai bên tránh đường, kể cả vài tên háo sắc đang tìm cách tiếp cận người đẹp cũng dừng lại quan sát. Bọn họ cũng biết hắn đã ra tay thì chẳng còn hi vọng gì. Ai bảo đây là địa bàn của người ta, lại thêm một lũ đàn em tay chân, tốt nhất là không chọc vào hắn cho khỏe người.

- Hello!

Hầu Tử nửa chữ tiếng Anh còn không biết cũng… bày đặt phong nhã từ xa bắt chuyện:

- Welcome to China!

- Không ngại, nếu chúng tôi nói tiếng Trung chứ?

Người đàn ông gầy yếu trong ba người lên tiếng, ánh mắt kèm theo sự hài hước pha chút giễu cợt.

- Hóa ra các vị cũng biết nói tiếng nước tôi, như vậy tốt quá!

Hầu Tử cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói kia, vốn đang lo lắng mình chỉ học lỏm được vài câu thông dụng thường ngày, không biết ứng phó được không? Hiện tại thấy đối phương nói quốc ngữ khiến lo lắng của hắn như vơi đi một nửa, vì vậy việc “giao lưu”cùng đối phương đã không còn trở ngại.

- A.

Người đàn ông gấy yếu ra vẻ kinh ngạc nói:

- Vị tiên sinh này, anh tìm chúng tôi có chuyện gì không?

- Kỳ thật cũng không có gì, tôi thấy các anh đích thực là du khách nước ngoài, mà người Trung Quốc chúng tôi rất coi trọng quan hệ bang giao, thân là chủ nơi này, dĩ nhiên tôi phải mời các anh một chén, tiền rượu hôm nay tôi mời, như thế nào…

Hầu Tử hào phóng vỗ ngực nói, mắt cũng không ngừng ngắm nghía mỹ nữ tóc vàng.

- Như vậy xin đa tạ.

Ánh mắt của gã gầy gò càng tỏ ra giễu cợt khinh thường, hắn nghĩ thầm, tiểu tử này thật không biết xấu hổ, ngay cả lời vô sỉ như vậy mà cũng nói được.

- Không cần khách sáo!

Hầu Tử cũng không nóng vội bắt chuyện với mỹ nữ tóc vàng, hắn cho rằng như vậy là hạ thấp bản thân, hơn nữa rất dễ bị đối phương nhìn ra mục đích hắn chính vì cô ả mà tìm đến.

Cùng lắm hắn trước tiên trò truyện thân mật với mấy người kia, sau đó làm như vô tình cùng nàng ta nói vài câu, xem chừng cũng không có vấn đề gì. Đắn đo một chút, Hầu Tử bắt đầu khơi mào câu chuyện:

- Các vị là từ nước nào tới, thoạt nhìn có vẻ từ Anh quốc.

“Thoạt nhìn có vẻ” hắn dùng từ này rất chuẩn, lỡ như đoán sai cũng không bị mất mặt, hơn nữa, nếu đoán đúng thì có thể tiếp tục phát huy mồm mép lợi hại. Nhưng Hầu Tử đành ôm thất vọng, gã gầy gò cũng không trực tiếp trả lời mà chỉ mỉm cười đáp:

- Anh nghĩ chúng tôi giống người Anh lắm à? Tôi thì cảm thấy không phải.

Hầu Tử ra vẻ thâm trầm nói:

- Tôi thấy các anh có phần giống người Mỹ hơn.

- Chúng ta là người Ý.

Gã nam nhân gầy gò còn chưa trả lời, một tên tóc vàng bên cạnh đã khai khẩu. Rõ ràng đối với cái người tự xưng là chủ quán bar này hắn không hề có chút hảo cảm, mắt chằm chằm nhìn đối phương:

- Nếu như anh không có chuyện gì để nói, tôi hy vọng anh có thể rời đi! Không nên quấy rầy hứng thú uống rượu của chúng tôi.

Tên tóc vàng giọng trầm thấp nói, ánh mắt hắn cũng trở nên sắc bén.

Hơn nữa, Hầu Tử phát hiện bên trái khuôn mặt của gã này có một hình xăm dị thường, trông như hình người bị thiêu, nhìn kỹ lại thì giống một ký hiệu hơn, hắn không khỏi rùng mình, đồng thời trong lòng cũng có ý thối lui, nhưng nghĩ đến việc quay lại khằng định sẽ bị đám thằng Mập cười nhạo. Tưởng cũng nên nhắc lại, hắn từng phát biểu xanh rờn, muốn ôm mỹ nhân tóc vàng vào tay, nhưng hiện tại ngay cả nói một câu với nàng cũng không được, điều này làm hắn cảm thấy mất thể diện.

Hầu Tử mặc dù có chút khiếp sợ hình xăm quỷ quái của đối phương, nhưng cũng không hoàn toàn có ý lui, bên cạnh đó, hắn cũng khó chịu với cách ăn nói của đối phương. Dù sao nơi này cũng do mình đứng ra cai quản, trong tay cũng có ít nhất bốn năm chục thủ hạ, còn đối phương chỉ có ba người, nếu quả thật muốn gây chuyện thì bên mình tuyệt đối không bị lép vế. Nghĩ tới đây, Hầu Tử liền buông một câu đầy vẻ thách thức :

- Vị tiên sinh này, nói vậy là có ý gì?

Hầu Tử là ai chứ? Hắn đâu phải loại người dễ dàng bị kẻ khác hù dọa! Tuy sau này theo lão đại tính khí có phần điềm tĩnh hơn, nhưng trước kia hắn cũng là kẻ một câu không vừa ý là rút đao chém liền, nếu không hắn cũng không thể ở “Ngạ lang bang” trở thành một trong hai chiến tướng tâm phúc của Cuồng Lang, không có chút bản lãnh mới là lạ.

- Chỉ là muốn anh rời đi mà thôi.

Gã trên mặt có vết xăm quỷ dị dường như chẳng quan tâm đến giọng nói khác thường của đối phương, vẫn âm trầm tiếp lời.

- Rời đi?

Hầu Tử lạnh lùng cười, hắn cảm thấy đối phương đã uống quá nhiều, cứ như chỗ này chỉ mình hắn được lên tiếng, dù biết sẽ gây ác cảm với mỹ nhân tóc vàng, nhưng Hầu Tử cũng không thể nhẫn nại thêm:

- Chẳng lẽ các anh quên tôi mới là chủ nơi này sao?

- Nếu như không muốn chết lập tức biến đi.

Gã có hình xăm quái dị nhìn nam nhân trước mặt với ánh mắt lạnh lẽo, không khí xung quanh cũng biến hóa theo hắn. Hầu Tử cảm nhận được hơi lạnh truyền đến, không khỏi rụt người lùi ra sau.

Trước cửa quán bar, Hướng Nhật cùng Hác đại tiểu thư cùng rời khỏi taxi.

- Anh nói chỗ vui chơi hấp dẫn là nơi này đó hả?

Hác Tiện Văn chỉ vào bảng hiệu bên phải quán bar.

- Em chưa từng tới chỗ này à?

Hướng Nhật cười hắc hắc, kỳ thật trong lòng hắn khẳng định, Hác đại tiểu thư ngày thường mặt lạnh như băng thật khó gần, phỏng chừng không có chuyện nàng mò đến nơi này

- Không có.

Quả nhiên Hác đại tiểu thư lắc đầu, nhưng vẫn cố nói:

- Tuy nhiên em cũng đã thấy trên TV, bên trong hình như có rất nhiều loại người, hơn nữa đèn đóm tối om.

- He he.. Không phải hình như, căn bản chính là như thế.

Hướng Nhật không biết nói gì hơn, trong quán bar chẳng lẽ phải ít người? Đèn đóm phải sáng trưng? Nếu như vậy, e rằng muốn làm một số động tác “thân mật” cũng không được. Vì vậy nhiều người đến đây không hẳn chỉ để uống rượu, phần lớn là tìm kiếm sự kích thích.

Tiếp theo Hướng Nhật không để nàng kịp hỏi thêm, kéo nàng đi nhanh vào quán, thằng đến chỗ ngồi thường lệ của hắn.

Tuy vậy, không đợi hắn đến gần, thằng Mập đã sớm nhận ra nhân vật quan trọng, “tạch” một phát từ trên ghế salon chạy đến,cúi người nghênh đón:

- Lão đại.

Bên cạnh đó, ba tên côn đồ lúc đầu tưởng hắn chỉ ra vẻ, nhưng thoáng nhìn về phía hắn đi tới, thiếu chút nhảy dựng lên chạy theo.

- Mấy tên hỗn đản tụi bay sao lại ở đây hết vậy?

Hướng Nhật một bên vừa cười vừa mắng, một bên kéo Hác đại tiểu thư ngồi xuống, đang muốn giới thiệu nàng với bọn đàn em, không ngờ thằng Mập đã mau mồm mau miệng:

- Lão đại, cô nương đây là….?

Hướng Nhật lập tức không chút do dự đáp:

– Gọi đại tẩu đi.

Thằng Mập cùng đám lâu la lập tức cùng chào:

- Đại tẩu mạnh giỏi!

- Các anh… mạnh giỏi!

Hác Tiện Văn mặt thoáng ửng hồng, không chỉ vì tiếng hô đồng thanh “đại tẩu” mà vì nàng từ trước tới giờ chưa bao giờ ngồi cùng với nhiều nam nhân như thế này, lời nói có vẻ gấp gáp mất tự nhiên. Đồng thời nàng cũng có chút tò mò, lưu manh sao lại biết đám người kì quái này, xem bộ dạng bọn họ tựa hồ không giống học sinh, ngược lại giống bọn người xấu thường thấy trên TVhơn.

Tuy nhiên, thấy lưu manh cùng đám người kia quen thân như vậy, Hác Tiện Văn cũng không tin bọn họ là người xấu.

- Hầu Tử đâu? Sao không thấy hắn?

Sau màn giới thiệu, Hướng Nhật thấy thiếu một người liền hỏi thăm.

- Ở bên kia kìa đại ca.

Thằng Mập khua chân múa tay chỉ, hắn dường như không chờ được cảnh người nào đó đột nhiên thấy lão đại trước mặt, bộ mặt biểu lộ tình cảm quái đản như thế nào.

Hướng Nhật theo hướng tay thằng Mập nhìn lại, quả nhiên thấy Hầu Tử cùng mấy người ngoại quốc có cả nam lẫn nữ ngồi quanh bàn trò chuyện, thoạt nhìn bọn họ nói chuyện có vẻ rất khoái trá. Hướng Nhật cũng không tiện qua quấy rầy, đang định thu hồi ánh mắt, đột nhiên dừng lại, vội đứng lên.

Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio