Nam nhân điển trai không phải ai khác, chính là Tư Mã Dự, trên thực tế, vừa rồi nghe Lạc Phi Tử nói chuyện thì hắn cũng đã đoán được là ai, có điều muốn xác mình một chút mà thôi. Nghe được lời khẳng định từ Lạc Phi Tử, ánh mắt của hắn đầu tiên là sáng ngời, tuy nhiên khi nghe đến đoạn “mấy người bạn của cô ấy”, Tư Mã Dự không cười nổi nữa, bởi điều này làm hắn nhớ tới cái thằng kia, đồng thời càng khiến hắn nhớ lại một vài chuyện không thoải mái. Vốn lần này mục đích chính mà hắn có mặt ở đây là cổ vũ cho Lạc Phi Tử, nhân tiện tuyên truyền cho bài hát mới của mình, dù sao hắn cũng là khách mời của liveshow, nhất định sẽ có cơ hội một mình lên sân khấu, đến lúc đó cùng Lạc Phi Tử hợp ca một bài, không chừng đấy chính là tiết mục đặc sắc nhất của buổi biểu diễn này. Sau đó lại tuyên bố mình sắp ra bài hát mới, kết thúc liveshow nhất định sẽ có phóng viên đến phỏng vấn hắn, khi đó không sợ không có người lăng xê giúp mình.
Chỉ có điều hắn không ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn kia, nếu như trước kia, nhất định hắn sẽ dùng chút thủ đoạn ngăn không cho gã kia tiến vào hậu trường. Nhưng trải qua bữa tiệc tối lần trước tại Hách gia, hắn biết đối phương không phải là người mình có thể đắc tội được, cho nên cũng không dám giở trò gì. Vạn nhất bị điều tra ra, chắc chắn mình sẽ bị trả thù, mà đối phương lại có hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy, có lẽ mình cũng hết đường sống trong giới giải trí. Hắn chỉ đang tính xem có nên tìm lý do rời đi hay không, dù sao lần trước đã ra mặt đắc tội với đối phương.
Nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng, vất vả lắm mới có một cơ hội để lăng xê bản thân, sao có thể bỏ qua một cách dễ dàng được ?
Hơn nữa, bây giờ mình bỏ đi, với sự thông minh của cô nàng Lạc Phi Tử, tất nhiên có thể đoán được mình vì sợ gã kia nên mới mới trốn đi, vậy sau này trước mặt nàng chỉ sợ mình khó mà ngóc đầu lên nổi. Huống chi, còn một điểm quan trong hơn, trong điện thoại chỉ nghe nói là Sở Sở cùng mấy người bạn, chưa chắc có gã kia trong số đó, cho nên Tư Mã Dự đương nhiên lâm vào tính thế tiến thoái lưỡng nan…..
Trong lúc Tư Mã Dự đang cân nhắc thiệt hơn, ngoài đại sảnh, Hướng Nhật đã bị phái làm đại diện để đi về phía cánh của nhỏ kia trước. Sở dĩ đẩy nam nhân đi một mình, mà đám người An Tâm không đi cùng, không phải vì sợ thủ đoạn bạo lực của bốn gã bảo vệ, có nam nhân bên cạnh, hơn nữa Sở Sở đã gọi điện thoai, các nàng cũng không cần lo lắng về điều này.
Chỉ có điều khu vực gần cửa có rất nhiều người, các nàng sợ bốn gã bảo vệ chưa nhận được lời nhắn của Lạc Phi Tử, vạn nhất cũng đuổi các nàng đi, như vậy mặt mũi biết giấu vào đâu. Cho nên các nàng cho rằng phái nam nhân đi thám thính tình hình trước là cách làm chuẩn nhất.
Hướng Nhật thật ra không có ý kiến gì về việc này, chính hắn cũng sợ một mình mình không chiếu cố hết cho tất cả, chẳng may bốn gã bảo vệ kia gây thương tổn cho các nàng thì phiền, bây giờ thấy các nàng tình nguyện cho mình đi trước, đương nhiên hắn không khỏi mừng rỡ.
Tuy vậy không phải ai cũng có tâm trạng như Hướng Nhật, mọi người ở gần cửa đều nhìn hắn chê cười, trong lòng tự nhủ: lại xuất hiện một tên xui xẻo. Trải qua mấy lần ồn ào, bọn họ biết cái cửa nhỏ đó không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, ngoại trừ nhân viên công tác, có lẽ chỉ có nhân vật chính của liveshow lần này mới có thể tự do qua lại. Quả nhiên, tên xui xẻo kia còn chưa tới gần, một trong bốn gã bảo vệ đã đi ra ngăn lại. Điều này làm cho sự phấn khích của những người đứng xem không ngừng gia tăng, bởi sắp có trò hay để xem.
Hướng Nhật cũng không biết mình bị biến thành con khỉ trong mắt mọi người, nhưng việc hắn bị ngăn là sự thật.
- Xin lỗi, thưa tiên sinh, nơi này là hậu trường, không có phận sự thì không được vào!
Tên bảo vệ ngăn cản hắn nói với vẻ mặt lãnh đạm. Nhưng có thể nghe được trong giọng điệu hàm chứa sự khinh miệt, hiển nhiên, đối với thanh niên không có vẻ gì là cường tráng trước mặt, hắn chẳng để vào trong mắt.
Hướng Nhật mỉm cười, hình như cũng không nghe ra sự khinh thường trong lời nói của đối phương.
- Thật ngại quá, tôi nhận lời mời của Lạc Phi Tử tiểu thư mà đến.
Cái loại chó canh cửa thích xem thường người khác như thế này,Hướng Nhật đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, cho nên cũng chẳng muốn so đo cùng bọn chúng. Loại người này, nói dễ nghe một chút, bọn họ là đang ra sức vì cương vị được giao, nhưng nói khó nghe, chính là ỷ vào chủ nhân có chút tiếng tăm mà xem thường người khác, tự cho mình có người đứng trên đầu thiên hạ.
- Nếu không rời đi, cũng đừng trách chúng tôi không khách khí!
Tên vệ sĩ dường như bỏ ngoài tai lời giải thích của Hướng Nhật, hùng hổ tiến lên một bước, rõ ràng là có ý uy hiếp. Trong mắt hắn, tiểu tử trước mặt nhất định là muốn giả làm bạn của Lạc Phi Tử, trò hề này hắn đã sớm thấy nhiều, đối phương còn bịa ra cả chuyện được Lạc Phi Tử mời, trò này lại càng cũ rich. Ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không có, còn dám nói được Lạc Phi Tử tiểu thư mời tới, đây không phải muốn làm cho người ta cười đến rụng răng hay sao?
- Các ngươi muốn thế nào mới chịu tin đây?
Hướng Nhật vẫn giữ nụ cười nho nhã lễ độ, nhưng trong lòng hận không thể đánh cho tên này một trận thê thảm, nếu không vì ngại xung quanh có nhiều người nhìn, nếu mình đánh người ngay tại đây, ngay mai nhất định sẽ bị đưa lên báo. Hướng Nhật cũng không muốn cho tất cả mọi người đều biết chuyện, phải nhớ rằng, trong liveshow của một ngôi sao không bao giờ thiếu các tờ báo muốn đưa tin giật gân, chuyện chẳng có gì nhưng đám ký giả cũng sẽ thêu dệt bừa bãi, bọn họ không cần biết anh là ai, một khi đã bị chọn làm mục tiêu thì đều bị đưa lên mặt báo….
Mắt thấy đối phương cũng không ý rời đi, mà cứ tiếp tục làm phiền hoài, gã bảo vệ kia có lẽ cho rằng uy nghiêm của mình đã bị hao tổn nghiêm trọng, hắn cười gằn, tiến lên định ném kẻ trước mặt ra ngoài.
Đám người xung quanh thấy gã bảo vệ động thủ, trên mặt bắt đầu có chút hả hê, ai cũng đoán tên nhóc xui xẻo kia sẽ không chịu nổi một đòn, chưa biết chừng còn hộc máu tại chỗ. Mà đám ký giả xung quanh càng nhanh chóng đặt tay lên máy ảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể chụp lại khoảnh khắc kinh điển “Diều hâu bắt gà con”.
Lúc này, gã bảo vệ tựa vào bên trái cửa đột nhiên che lỗ tai mình lại, nơi đó có một ống nghe mini, vừa nghe được một câu, hắn lập tức biến sắc, vội vàng gọi tên đồng bạn đang tiến lên chuẩn bị động thủ:
- Chờ một chút!
- Cái gì!
Động tác của gã bảo vệ định động thủ đột nhiên khựng lại, vốn định tóm lấy đối phương, tự nhiên lại bị đồng bạn gọi lại, hắn lập tức quay đầu hỏi, tưởng có chuyện gì xảy ra.
Gã bảo vệ tựa vào cửa lập tức vọt đến trước mặt hắn, ghé bên tai hắn thì thầm mấy câu, gã bảo vệ định động thủ cũng biến sắc, lại quay đầu nhìn tên thanh niên mà trong mắt hắn không có chút thực lực nào, không ngờ hắn...Thật sự là khách mời của Lạc Phi Tử tiểu thư? Khó mà tin cho nổi!
Nhưng vì vừa mới định gây khó dễ cho đối phương, lúc này hắn cũng thấy ngượng, không dám chủ động tiến lên đối mặt cùng đối phương. Gã bảo vệ còn lại biết ý,vội vàng thay hắn tiến lên, vừa gật đầu vừa cúi người đối với Hướng Nhật.
Hướng Nhật lập tức hiểu ra cuộc gọi của Sở Sở đã có tác dụng, có lẽ vừa rồi mấy gã bảo vệ này chưa nhận được lệnh, nếu không cũng sẽ không có chuyện không cho mình tiến vào. Trên thực tế Hướng Nhật sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần gã bảo vệ kia dám động thủ với mình, chắc chắn hắn sẽ mặc kệ chuyện ngày mai có thể bị đưa lên báo hay không, cứ đánh đối phương trước rồi tính. Không muốn bị đưa lên báo không có nghĩa là hắn chấp nhận chịu thiệt thòi, đối mặt với chuyện bất lợi cho mình, hết thảy đều không có ý nghĩa, chỉ có nắm đấm mới là đạo lý chân chính. Tuy nhiên bây giờ thấy có người đứng ra xin lỗi, cơn giận của Hướng Nhật cũng tiêu tan đi rất nhiều, nhưng vẫn dùng ánh mắt rất có thâm ý nhìn về phía gã bảo vệ định động thủ.
Đám người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kinh dị giống như nhìn thấy một đầu trâu đột nhiên xuất hiện trong không trung. Vốn tưởng rằng tiểu tử đó phải đổ máu, ai biết đâu gã bảo vệ tiến lên định động thủ lại bị đồng bạn gọi trở về, sau cả gã đồng bạn kia tiến lên vừa gật đầu vừa cúi người, việc này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ đều tưởng là ảo giác do hoa mắt.
Gã bảo vệ kia xin lỗi xong, tiếp đó cung kính làm động tác “Mời”, ý bảo Hướng Nhật đã có thể tiến vào.
Hướng Nhật không chút khách khí, đi thẳng vào bên trong, có điều khi đi qua mặt tên bảo vệ vừa định ra tay với mình, hắn vươn tay ra nhẹ nhàng đè lên bả vai của đối phương, sau đó mới nói:
- Ta còn có ba cô bạn gái, hi vọng sẽ không xuất hiện tình huống giống như ta.
Nói xong, người đã bước qua cánh cửa.
Gã bảo vệ bị hắn đè tay lên bả vai toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, chỉ cảm thấy chỗ bị đối phương ấn tay xuống truyền đến từng cơn đau nhức, cứ như toàn bộ xương bả vai đều bị đối phương bóp nát. Nhưng hắn cũng không dám tiết lộ với ai, ra sức cắn răng nhịn đau, mà trong lòng lại càng kinh hãi, cái tên thanh niên kia nhìn thế nào cũng không dọa được ai, thậm chí còn gây cho người ta cảm giác gầy gò ốm yếu, thế mà hắn lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy, không biết có phải người không nữa? Đồng thời trong lòng không khỏi thầm nhủ may mắn, may mà vừa rồi mình không thực sự động thủ với đối phương, nếu không sợ rằng sẽ phải chịu đau đớn hơn nhiều.
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ