Nhẹ nhàng bước tiến, Tống Thu Hằng chỉ cảm thấy thế giới là một mảng trời tốt đẹp, từ bi thương đến hoan hỉ, cái tư vị này chỉ có một mình nàng mới hiểu được, nhưng vô luận là nói thế nào, nàng chờ đợi nam nhân kia, cuối cùng cũng tới được bên cạnh hắn. Bất quá, nàng lại cảm giác như là mờ ảo không thể hình dung rõ ràng, nam nhân trước mặt không còn là tên nam nhân của trước kia mà là học sinh của mình – giờ lại biến thành người yêu của mình, tuy nói về bản chất hắn vẫn là nam nhân kia, nhưng trong nội tâm nàng thì luôn có một cảm giác kì quái phức tạp.
Nói thì nói là mâu thuẫn, nhưng mà vậy cũng không có gì, chỉ là chuyển biến này quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào thích ứng ngay được. Hiện tại tâm tình của nàng rất mâu thuẫn, chờ mong được gặp nam nhân, nhưng cũng lại sợ gặp được hắn, bởi vì nàng không biết khi hai người gặp nhau nên nói cái gì. Cho dù trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng nếu chân thực mà gặp mặt cũng chưa chắc nói ra được lời nào.
Trong lòng đang quanh quẩn những ý niệm này, Tống Thu Hằng cũng không chú ý mình đã bước vào hành lang, bất thần va thẳng vào một người. Nhất thời, cả thân thể không tự chủ được bật ngã về phía sau. Đang lúc tưởng rằng mình nhất định sẽ té ngã, không ngờ một bàn tay to ấm áp lại vươn ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nâng nàng kéo sát vào người đó.
Cảm nhận hơi thở mãnh liệt của nam tử đối diện, Tống Thu Hằng vội vàng dãy dụa thoát khỏi vòng tay của đối phương. Song khi dãy dụa được một nửa, nàng lại thấy khuôn mặt cười hì hì của đối phương, nhất thời đình chỉ dãy dụa, trong lòng run lên nói:
- Anh, anh tại sao lại ở chỗ này?
Vừa mới nhớ đến nam nhân kia thì hắn lại hiện ra trước mắt, điều này làm cho những suy nghĩ của Tống Thu Hằng vừa nãy tiêu tán không còn một mảnh, đại não trong thời gian ngắn lâm vào trạng thái trống rỗng.
- Vừa đúng lúc anh đi tìm chủ nhiệm lớp có một số việc, đi ra thì đụng trúng em.
Hướng Nhật nhẹ nhàng buông nàng ra, không phải là hắn không muốn chiếm tiện nghi, mà chỉ là hắn cảm giác được, như vậy có chút khinh nhờn đối phương. Ở cùng một chỗ lâu như vậy mà phải làm ra vẻ một người xa lạ đối xử với đối phương, đến khi người đó biết được chân tướng thì lại chiếm tiện nghi của nàng, chuyện kiểu này hắn hoàn toàn không làm được.
- À!
Tống Thu Hằng nhẹ nhàng lên tiếng, mấp mấy miệng.
- Em……
Câu phía sau vô luận thế nào cũng không nói nổi nữa.
Hướng Nhật nhìn nàng hình như là có chuyện gì muốn nói, trong lòng chợt nghĩ ngợi một chút, liền đại khái đoán ra, trên thực tế, hắn cũng có cảm giác này, nên chỉ đơn giản nói rõ:
- Tiểu Tống, anh biết trong khoảng thời gian ngắn như thế này em rất khó tiếp nhận…
Không đợi hắn nói xong, Tống Thu Hằng đã vươn nhẹ bàn tay mà che lấy miệng của hắn.
- Không, em chỉ cần biết rằng anh là hắn, vậy là đủ rồi.
Hướng Nhật trong lòng ngơ ngẩn ra, nha đầu ngốc này trước nay đều ngốc nghếch đến đáng yêu, cân nhắc một chút mới hỏi:
- Em có muốn nghe tại sao mà anh lại biến thành như vầy không?
- Em muốn!
Lời nói đó không phải là giả, Tống Thu Hằng gật đầu thật mạnh. Trong lòng càng chờ mong hơn, nàng thực muốn biết tại sao nam nhân lại biến thành như thế này, chỉ mong lập tức có thể có đáp án.
Hướng Nhật âm thanh trầm thấp nói:
- Em tin trên thế giới này có tồn tại linh hồn chứ?
Tống Thu Hằng ngơ ngẩn nhìn nam nhân một hồi, trên mặt hốt nhiên lộ ra vẻ hiểu một chút, ngữ khí kiên định nói:
- Em tin!
- Kì thật anh không có lừa em, anh chính thức là đã ‘chết’, bây giờ linh hồn của anh bám vào thân thể này…
Hướng Nhật dốc hết sức nói ngắn gọn dễ hiểu. Đương nhiên, hắn cũng không hoàn toàn đem tất cả sự thật nói ra, sỡ dĩ chính mình bị chết, là bởi vì tai nạn xe. Không phải hắn muốn lừa gạt nàng, mà vì cái phương diện tàn khốc của hắc đạo này Hướng Nhật không muốn nàng bị dấn thân vào.
Nghe xong tất cả sự tình, Tống Thu Hằng thở phào nhẹ nhõm:
- Cho nên họ Hướng chỉ là trùng hợp, người này… căn bản không phải là em họ của anh đúng không?
- Ừ!
Hướng Nhật gật gật đầu.
- Anh trước giờ không phải nói cho em biết sao? Anh là cô nhi, lý nào lại có huynh đệ tỷ muội gì chứ.
Tống Thu Hằng hoàn toàn yên lòng, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao nam nhân lại thành như vậy, tâm tình mâu thuẫn ban đầu của nàng giờ đã hoàn toàn biến mất, trong đầu chỉ muốn cùng nam nhân này ở bên nhau mãi mãi. Trầm mặc thật lâu, Tống Thu Hằng lại đột nhiên thấp giọng hỏi:
- Tại sao chuyện này anh không nói sớm cho em biết.
Hướng Nhật bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng, điều này cũng là điều hắn lo sợ nhất, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào.
Nhưng thật ra Tống Thu Hằng đã nhìn thấu được sự khó sử của nam nhân, trong giọng nói mang theo một tia ghen tuông:
- Anh sợ em không thể tiếp nhận được những nữ nhân bên cạnh anh phải không?
Thân thể Hướng Nhật không nhịn được mà run lên, vây quanh bên người hắn hiện tại có rất nhiều nữ nhân như vậy, quả thật rất có lỗi và không công bằng với mỹ nữ sư phụ.
- Kì thật em chỉ cần trong lòng anh có em, em không ngại anh có bao nhiêu bạn gái.
Tống Thu Hằng đột nhiên tiến đến ôm lấy cổ của nam nhân, tựa như là sợ đối phương có thể tùy thời mà rời khỏi nàng.
Trong lòng Hướng Nhật cảm động dị thường, cũng gắt gao ôm nàng, động lòng nói:
- Nhiều năm như vậy, em chịu khổ rồi, anh sẽ…bồi thường cho em thật tốt.
Giờ khắc này, trong lòng Hướng Nhật thật sự không có bất cứ cái ý nghĩ dâm tà nào cả, trong lòng hắn giờ chỉ có sự bình tĩnh và ấm áp mà thôi.
Tống Thu Hằng cũng không nói lời nào, hai người cứ lẳng lặng mà ôm nhau như vậy.
Ôn tồn một hồi, Hướng Nhật nhìn thời gian lúc này cũng không còn sớm nữa, hắn bắt đầu buông thân thể mềm mại trong lòng ra.
- Được rồi, bây giờ cũng đã đến giờ học, anh phải đi đây.
- Ừ, anh đi đi.
Tống Thu Hằng ôn nhu nói, nhưng lúc nam nhân chuẩn bị xoay người đi, đột nhiên lại nói:
- Giữa trưa hôm nay chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, như lần trước đi tới cửa hàng mới mở đó, em nhớ nơi đó có một tiểu muội muội rất đáng yêu.
- Được!
Hướng Nhật không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, hắn nói muốn bồi thường cho nàng, đương nhiên sẽ không cự tuyệt cái yêu cầu nho nhỏ này. Về phần cái quán ăn mới mở kia, tiểu nha đầu mà nàng nói chính là Tằng Niếp. Nghĩ lại đã có mấy ngày không gặp nàng, cũng không biết gần đây tiểu nha đầu này như thế nào rồi.
Thấy nam nhân đã đáp ứng, Tống Thu Hằng cười ngọt ngào, dịu dàng đưa mắt nhìn nam nhân rời đi.
***
Trở lại phòng học. Tuy nói là đang ở trước mặt đông đảo học sinh cùng giáo viên, bất quá Hướng Nhật hình như cũng chẳng có giác ngộ gì, vẫn nghênh ngang đi vào.
Phía trong góc hàng cuối cũng vẫn để lại chỗ trống cho hắn, dù sao trong lớp các bạn học đều biết đó là “bảo tọa” của hắn, không ai dám cùng hắn tranh đoạt, cũng không nguyện ý đi đến gần, ngoại trừ nam nhân trong ban duy nhất có giao hảo với hắn—chính là Đầu củ tỏi.
- Lão đại, anh thật là giỏi nha, cư nhiên giành cả chức quán quân, thật là lợi hại!
Hướng Nhật mới vừa ngồi xuống, Đầu củ tỏi cung đã lén lút bu lại.
Hướng Nhật ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút, biết rõ là hắn đang nói về việc mình trong cuộc thi đọc diễn cảm tiếng anh mà đạt được giải nhất, trực tiếp “khiêm nhường” nói:
- Này tính là cái gì! Chỉ cần tao muốn, đừng nói là một giải, mà tám giải mười giải tao cũng giành được.
- Đúng a, cũng không nhìn xem lão đại là loại người nào cơ chứ!
Thực tế đối với lọai trình độ mặt dày như người nào đó, Đầu củ tỏi cũng không cần để ý mà thay hắn khoe khoang.
Hướng Nhật tà tà liếc mắt sang Đầu củ tỏi một cái.
- Được rồi, hôm nay có cái kỳ quái gì không?
Hắn biết, tiểu tử này bình thường nếu không có chuyện gì thì sẽ không đến gần bên này đâu, nhất định là nghe được chuyện kỳ quái gì hay tin tức gì rồi, nên chuẩn bị trước mặt mình thể hiện một phen.
- Lão đại, anh đúng là thần, em còn chưa nói mà anh đã biết, có một vấn đề mà em vẫn muốn hỏi anh, rốt cuộc anh có phải là thần tiên trên trời hạ phàm không?
Đầu củ tỏi không chút mất mặt mà vỗ mông ngựa, nữa điểm liêm sỉ cũng không có.
Hướng Nhật trong lòng thầm thở dài vì có người kế nghiệp, không thể phủ nhận, tiểu tử này đúng là hợp khẩu vị của hắn, đúng là vô sỉ như hắn. Hướng Nhật cười mắng:
- Tao nói, tiểu tử ngươi có cái rắm gì thì cứ đánh ra, bày đặt làm gì? Bất quá…tao thích!
Đầu củ tỏi cười tươi như hoa:
- Là như vầy lão đại, anh có nghe qua Lạc Phi Tử chứ? Nghe nói…có 99% khả năng, tháng sau nàng tới trường học chúng ta để học.
- Đến nơi này học?
Hướng Nhật có chút mù mờ.
- Cô nàng không phải là minh tinh hay sao? Tại sao lại trở về chỗ này học làm gì?
- Là như vầy, hình như là nàng cảm thấy bằng cấp của mình còn thấp, sợ bị người ta nói ra nói vào, cho nên mới quyết định học lại.
Đầu củ tỏi chậm rãi đáp.
- Còn có chuyện như vậy sao?
Hướng Nhật làm bộ có chút kinh ngạc, trong nội tâm thì vô cùng xem thường. Chỉ cần có tiền, còn sợ chuyện người khác khua môi múa mép hay sao? Giống như là không hiểu tiếng người cứ mặc bọn cặn bã đó không cần để ý tới, chúng như vậy chỉ thuần túy là ghen ghét. Hơn nữa hiện tại có rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp thậm chí ngay cả việc làm cũng không có, muốn cái danh hiệu sinh viên này làm gì, có làm được cơm ăn không? Nàng là nhân vật của công chúng, chính là thích làm những việc lung tung như thế, phỏng chừng lại là một phen được bố trí tỉ mỉ rồi.
- Chuyện này còn chưa xong đâu.
Mắt thấy lão đại tựa hồ có hứng thú, Đầu củ tỏi đột nhiên lại thần thần bí bí, tiếp tục rút ngắn khoảng cách, khẽ nói:
- Nghe nói Lạc Phi Tử còn muốn tìm bạn trai trong trường học.
“….” Hướng Nhật nghẹn lời, chuyện này đúng là một đại kỳ quái, tiếp theo, ánh mắt hắn có chút cổ quái nhìn về Đầu củ tỏi.
- Làm sao mày lại biết rõ vậy?
Đầu củ tỏi làm vẻ mặt không thể tin được,
- Lão đại, anh không xem hay đọc các thông tin giải trí sao?
- Thông tin giải trí? Nó là cái gì vậy, ăn ngon không?
Hướng Nhật đương nhiên biết mấy cái loại thông tin giải trí kia là gì, chỉ là đối với lại tin tức vô bổ như thế này trước nay hắn ngay cả liếc mắt cũng không, xem mấy cái này, hắn cảm giác còn không sướng bằng bồi tiếp các vị tiểu thư ngồi coi phim tình cảm.
Đầu củ tỏi “ách” một tiếng, như là bị vật gì làm mắc nghẹn, chỉ kém là còn chưa sùi bọt mép,
- Lão đại, không phải là em nói anh, mấy thứ này mặc dù đại đa số đều là giả, nhưng ít nhiều anh cũng nên tìm hiểu một chút, miễn đến lúc đụng phải đối phương thì hoàn toàn không ứng phó được, như vậy thật là xấu hổ a.
- Xấu hổ? Trong từ điển của tao chưa từng có hai chữ xấu hổ.
Hướng Nhật thoải mái nói, lạnh nhạt như chuyện đang nói không liên quan gì đến mình.
Đầu củ tỏi hoàn toàn tâm phục khẩu phục, biết đối với hắn tranh cãi nữa thì kết quả cũng giống nhau, quay lại đề tài ban đầu,
- Lão đại, vừa mới nói không phải là Lạc Phi Tử đang muốn tìm bạn trai hay sao? Em cảm giác được, hy vọng của anh rất lớn đó.
- Tao?
Hướng Nhật chỉ chỉ vào mình.
- Tao có chỗ nào mà nhìn được?
- Chỉ nhìn vào các mỹ nữ bên cạnh lão đại càng ngày càng nhiều, đó là chứng cớ.
Đầu củ tỏi thoáng cái đã nắm được điểm yếu.
- Như vậy à!
Hướng Nhật thầm nghĩ, đúng là mình có mị lực rất lớn, thật không có biện pháp a.
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ