Dùng xong cơm trưa thì cũng đã hơi muộn, Hướng Nhật đi thẳng tới trường học, còn Nhâm Quân bị ba kêu về nhà .
Bởi vì tiết đầu tiên của buổi chiều là thể dục , hơn nữa là Phạm Thải Hồng lão sư dạy, còn chưa vào học, đám giống đực trong lớp đã hưng phấn tới mức xoa xoa tay không ngừng, chẳng khác nào … gà trống động đực đang ra sức thể hiện mình trước mặt gà mái.
Hướng Nhật uể oải nằm dài ra bàn, hắn chẳng có hứng thú gì với tiết học thể dục, dù cô nàng Phạm Thải Hồng đẹp tới mức phi nhân loại, nhưng Hướng Nhật ở cùng nàng đã lâu, ngoài việc thỉnh thoảng thấy nàng thì “tiểu đệ đệ” có chút hưng phấn mãnh liệt, còn lại những lúc khác về cơ bản đều có thể kiềm chế được bản thân.
Giờ hắn đang phiền lòng một chuyện, đừng tưởng buổi trưa hắn nghênh ngang nói mặc cho Dịch Tiểu Quân đi tố cáo mình có “tiểu tình nhân” ở bên ngoài mà lầm, đấy chẳng qua là không muốn mình bị yếu thế, nếu thật sự phải công bố việc này thì hắn lại có chút e dè. Rốt cuộc có nên khai ra mối quan hệ giữa mình và Nhâm Quân nhanh như vậy không, hoặc là nên nói cho ai trước? Hướng Nhật đắn đo không biết phải làm gì cho đúng.
Tập trung các nàng lại, sau đó tuyên bố chuyện này, đừng đùa, hiển nhiên là không thể được. Chưa nói đến việc các vị đại tiểu thư có chấp nhận hay không, Hướng Nhật đã có thể tưởng tượng được bầu không khí sôi sùng sục lúc ấy. Cho nên, biện pháp duy nhất chính là nói cho một người trong sô các nàng biết trước, mà người này nhất định phải có sức ảnh hưởng lớn trong chúng nữ, hơn nữa còn không hay ghen.
Có thể loại trừ An Tâm, cô nàng này hay ghen nhất. Thạch Thanh là đồ đệ ngoan, mặc dù dịu dàng đáng yêu, lại hiểu ý người ta, nhưng hơi thiếu sức ảnh hưởng. Vậy cũng chỉ còn lại hai lựa chọn, nói với Thiết Uyển hoặc Sở Sở.
Nằm dài trên bàn suy tính một hồi lâu, Hướng Nhật cuối cùng chọn nói cho Thiết Uyển biết trước . Bởi vì hắn nhớ ra một điều, Thiết Uyển lúc trước cũng đã biết việc mình có "Tình nhân" bên ngoài, khi đó mình còn bịa rằng Nhâm Quân và Sở Sở là bạn tốt, khiến nữ cảnh quan ném chuột sợ vỡ bình, thế mới tránh được một kiếp nạn. Vào phút cuối, nữ cảnh quan còn yêu cầu Hướng Nhật dẫn Nhâm Quân đến gặp mặt nàng, tuy nhiên bởi vì chuyện này được hoãn lại, hơn nữa từ lần ấy nữ cảnh quan cũng không nhắc lại lại, Hướng Nhật cũng không muốn tự rước lấy phiền toái, nếu có thể giấu diếm được nhất thời, đương nhiên hắn càng mừng.
Nhưng lần này thì khác, tên đã trên dây, không bắn không được, nếu như mình không nói ra trước, đến khi bà dì Dịch Tiểu Quân kia đến tố cáo hắn ( về điểm này, Hướng Nhật nghĩ là rất có thể ), chuyện sẽ không đơn giản nũa. Cái này giống như tội phạm tự thú, khi tự thú có thể được khoàn hồn hơn, đạo lý tương tự, nếu như mình "Nhận tội" trước, các nàng thấy mình thành khẩn, có lẽ sẽ không quá phẫn nộ . Nhưng nếu giấu không nói với các nàng, đến lúc có người khác đến nhà mách lẻo, như vậy tính chất của sự việc đã hoàn toàn khác. Cho nên nhất định phải qua cửa nữ cảnh quan trước, đến lúc đó cho dù bị vạch trần cũng có nàng ở một bên đỡ lời, không đến mức xuất hiện tình huống xấu nhất.
Nghĩ là làm, Hướng Nhật cũng mặc kệ tiết học sắp bắt đầu ngay bây giờ, từ chỗ ngồi thoáng cái đã bật dậy chạy ra khỏi phòng học, mấy người Sở Sở đều nhìn bóng hắn biến mất ở cửa với vẻ nghi hoặc.
Khoa Luật nằm cách không xa khoa Máy Tính, hơn nữa Hướng Nhật cũng xem như là thạo đường, rất dễ dàng tìm đến nơi cần đến – phòng làm việc riêng của nữ cảnh quan, nơi này là do trường học đặc biệt bố trí cho nàng, giáo viên thông thường căn bản không được đãi ngộ như vậy.
Vừa tới cửa phòng làm việc, thật khéo lại nhìn thấy nàng đi ra, trên tay cầm một chồng tài liệu giảng dạy, hiển nhiên là đang chuẩn bị lên lớp, Hướng Nhật lập tức ngăn nàng lại.
- Sắp vào tiết rồi mà? Anh tới đây làm gì?
Thiết Uyển có chút tức giận lườm nam nhân, giọng bực bội, hiển nhiên nàng rất bất mãn đối với việc nam nhân sắp trốn học.
Hướng Nhật nhìn quanh bốn phía, khi thấy không ai mới tiến lại gần và nói:
- Tiểu Uyển, có chuyện anh muốn thương lượng với em.
- Chuyện gì? Không thể chờ đến khi về nhà rồi nói hay sao?
Thiết Uyển khẽ cau mày, bởi vì sắp vào tiết đến nơi rồi.
Dù sao không phải chuyện gì quang minh chánh đại, Hướng Nhật hơi hơi cảm giác như có tật giật mình, nhẹ giọng nói:
- Có thể hay không vào hòng làm việc của em rồi nói không?
Nhìn nam nhân kia có vẻ thần thần bí bí , Thiết Uyển cũng ý thức được nam nhân có thể là thực sự có chuyện quan trọng gì đó muốn nói với mình.
- Vậy được rồi, tuy nhiên không được lâu quá, em còn phải lên lớp.
Nói xong, lại mở cửa phòng làm việc và đi vào .
Đối với biểu hiện “cuồng công việc” của nữ cảnh quan, Hướng Nhật cũng đành chịu thua. Lúc trước ở cục cảnh sát cũng luôn làm việc cả ngày lẫn đêm, không ngờ bây giờ đổi nghề rồi mà vẫn thế. Đi theo nàng vào phòng làm việc, Hướng Nhật tiện thể khóa cửa lại.
Đặt chồng tài liệu trên tay xuống bàn làm việc, sau đó Thiết Uyển mới nhìn nam nhân, vẻ mặt vừa bất mãn lại vừa mang một chút hiếu kỳ, nàng nói:
- Bây giờ có thể nói được rồi chứ.
Đến thời khắc quyết định, Hướng Nhật đột nhiên không còn dũng khí như lúc mới tới, hắn gãi gãi ót:
- Cái này, anh không biết nên nói thế nào.
Vừa thấy nam nhân có biểu hiện như vậy, Thiết Uyển trong lòng càng thêm nghi hoặc, với tác phong bình thường của nam nhân, làm sao có thể ấp a ấp úng được chứ? Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn có vẻ ngại ngùng như vậy, trừ phi . . . . . . Cũng không biết nghĩ ra điều gì, Thiết Uyển bỗng nhiên biến sắc.
- Có phải ở bên ngoài anh đã làm chuyện gì có lỗi với chúng em phải không?
Nếu có lỗi các nàng, tất nhiên chỉ có thể là việc nam nhân ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, vừa nghĩ vậy, sắc mặt Thiết Uyển trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng.
Thấy vẻ biến hóa trên mặt nữ cảnh quan, Hướng Nhật trong lòng run lên, vội vàng xua tay:
- Tiểu Uyển, em có thể bỏ cái vẻ mặt ấy đi được không, nói thật, anh có hơi sợ .
Đây cũng không phải lời nói dối, Hướng Nhật quả thật có hơi sợ hãi khi thấy thái độ lạnh lùng của nàng, bởi vì mỗi lần như thế cũng tức là nàng đã cực kỳ tức giận.
- Sợ?
Thiết Uyển lạnh lùng liếc hắn, trong lòng hết sức tức giận, giọng nói cũng trở nên lạnh băng.
- Vậy sao anh còn dám ra ngoài tán tính nữ nhân khác?
Thấy cách nàng nhìn mình càng ngày càng bất thường, Hướng Nhật vội vàng giải thích:
- Tiểu Uyển, em nghe anh nói đã, thực ra chuyện này em cũng biết rồi.
- Em biết rồi?
Thiết Uyển sững mặt, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng, liếc xéo nam nhân, dường như đang đợi hắn cho một lời giải thích .
Hướng Nhật nhắc cho nàng nhớ:
- Lúc đó em còn bảo anh dẫn cố ấy tới cho em gặp mặt mà.
-
Được nam nhân nhắc, Thiết Uyển hiển nhiên cũng đã nhớ ra.
- Người anh nói là bạn rất than của Sở Sở đấy hả?
Nếu nam nhân không nói ra, Thiết Uyển quả thật đã quên mất. Tuy nhiên, nghe thế, trong lòng nàng càng thêm tức giận, nam nhân kéo Sở Sở vào, rõ ràng là muốn khiến nàng không thể hạ quyết tâm. Bởi vì nếu là người không có quan hệ gì, nàng lập tức có thể gạt đi, nhưng nếu có liên quan đến Sở Sở, nàng không thể không cân nhắc một chút, dù sao Sở Sở cũng là hảo tỷ muội của nàng.
- Đúng! đúng!
Hướng Nhật vội vàng gật đầu không ngừng, nữ cảnh quan cuối cùng cũng dịu lại, hơn nữa nhìn vẻ mặt của nàng, dường như chuyện đã phần nào chuyển sang chiều hướng tốt đẹp.
Vẻ mặt Thiết Uyển mặc dù không còn lạnh lùng như trước, tuy nhiên sắc mặt vẫn có chút u ám, nàng cho rằng nam nhân căn bản là dựa vào điểm "bạn của Sở Sở” nên mới không ngại khai ra, nàng oán hận nói:
- Nói như vậy, anh muốn dẫn cô ta tới gặp em?
- Không phải, cô ấy..
Hướng Nhật còn đang giải thích, Thiết Uyển lại không cho hắn nói tiếp, vành mắt đã ửng đỏ:
- Nếu không phải thì là chuyện gì? Hay là định khoe với em anh có bao nhiêu người thích hả?
Sự kích động nữ cảnh quan quả thực là bất ngờ, nhưng Hướng Nhật lập tức nhận ra mình sai ở đâu, nữ cảnh quan cho rằng mình lấy tên Sở Sở ra để uy hiếp nàng, cho nên nàng mới tức giận như vậy. Hướng Nhật trong lòng căng thẳng hẳn lên, biết nếu không giải thích rõ thì chuyện có khả năng sẽ hỏng bét, mặc dù lúc đó mình nói như vậy cũng là có ý dựa vào Sở Sở, nhưng tuyệt đối không định uy hiếp nữ cảnh quan.
- Tiểu Uyển, có một việc anh đã gạt em, thực ra . . . . . .
- Không cần phải nói nữa, anh gạt em còn ít sao?
Nghe nam nhân chính miệng thừa nhận đã lừa dối mình, Thiết Uyển đau đớn như xé lòng xé dạ, không nhịn được nữa, nàng rơi lệ .
Hướng Nhật đau lòng không thôi, vội tiến lên một bước, định ôm lấy nàng, nhưng lập tức bị nàng đẩy ra.
- Đừng đụng vào em, anh đi tim bạn của Sở Sở đi!
- Tiểu uyển, em nghe anh nói đã.
Bất chấp sự vùng vẫy phản kháng của nữ cảnh quan, Hướng Nhật vội ôm chặt lấy nàng.
- Thực ra cô ấy không phải là bạn thân của Sở Sở, thậm chí cũng không tính là bạn, cùng lắm chỉ mới gặp nhau vài lần.
Nghe được mấy lời này, sự vùng vẫy của Thiết Uyển yếu dần, sau một lúc thì ngừng hẳn lại.
- Anh, anh nói thật chứ?
- Uh.
Hướng Nhật nặng nề gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Thiết Uyển nghiến răng:
- Được! Cô ta đã không phải bạn của Sở Sở, vậy sau này anh cũng không được gặp lại cô ta nữa .
Hướng Nhật không khỏi cười khổ:
- Tiểu uyển, em biết anh không thể làm thế được mà.
- Vậy anh buông em ra!
Thiết Uyển vẻ mặt thê lương, lại bắt đầu vùng vẫy dữ dội.
Hướng Nhật ôm chặt lấy nàng, nói với vẻ mặt kiên quyết:
- Anh sẽ không buông! Anh cũng sẽ không bỏ rơi cô ấy, các em trong lòng ta đều quan trọng như nhau, bất kể là mất đi người nào, anh sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa nữa!
- Nói nghe hay lắm !
Thiết Uyển cắn răng, nước mắt tuôn rơi lã chã.
- Có em và mấy người Sở Sở còn chưa đủ sao? Rốt cuộc anh còn muốn dẫn bao nhiêu cô gái về nhà nữa đây?
Hướng Nhật không suy nghĩ gì đã thuận miệng đáp:
- Một mình cô ấy thôi!
- Một người?
Thiết Uyển nắm chặt tay đấm thùm thụp vào ngực nam nhân.
- Anh cho chúng em là người mù sao? Thế còn Hác Tiện Văn, chẳng lẻ không tính?
- Cái này . . . . . .
Hướng Nhật nghẹn lời, vừa rồi trả lời sảng khoái quá, hoàn toàn là theo phản xạ có điều kiện để gây ấn tượng tốt cho mình, nhưng lại quên béng mất Hác đại tiểu thư ngày ngày vẫn ở cùng một chỗ với mấy vị đại tiểu thư kia.
- Sao, em nói không sai chứ?
Thiết Uyển ngẩng đầu u oán nhìn nam nhân, nước mắt rơi lã chã, rồi bỗng nhiên bất ngờ cắn vào vai nam nhân.
Hướng Nhật mặc cho nàng trút giận trên người mình, trầm giọng nói: -
- Tiểu uyển, không phải là anh không muốn nói , chỉ là anh thực sự không biết nói như thế nào, tình cảnh của các cô ấy cũng giống em lúc trước. Nếu cứ muốn anh phải bỏ rơi một người trong các cô ấy. . . . . . Anh tình nguyện để chính mình ra đi.
- Anh thật nhẫn tâm!
Vừa nghe nam nhân nói hắn tình nguyện ra đi chứ không nỡ bỏ rơi hai cô gái kia, Thiết Uyển đột nhiên nhào vào lòng hắn, khóc lớn.
- Anh nhẫn tâm ra đi thật sao? Chẳng lẽ anh đã quên trong bụng em còn có con của hai chúng ta?
Hướng Nhật không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, dịu dàng vuốt ve bờ lưng của nàng .
Rất lâu sau, có lẽ là khóc tới mức quá mệt mỏi, Thiết Uyển cuối cùng ngừng khóc, vùng khỏi ngực nam nhân, ngoài việc hai hốc mắt vẫn sưng đỏ, vẻ mặt đã trở lại lạnh lùng như trước, nhìn thoáng qua nam nhân, sau đó mới quay đầu đi, lạnh giọng nói:
- Các cô ấy muốn vào nhà chúng ta cũng được, nhưng mà không thể ngang vai ngang vế với chúng em, chỉ có thể làm thiếp!
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ