Đỉnh Cấp Lưu Manh

chương 52 : không tốn công sức (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Anh đã về đây!

Sau khi thử hàng thỏa thích tại nhà Thiết Uyển, lưu manh quay về vừa vào nhà trông thấy hai nàng đang xem TV trên ghế sa lông.

- Nàng ta có làm khó dễ anh hay không hả?

Sở Sở quan tâm chạy đến bên người hắn hỏi.

Thạch Thanh mắt cũng liếc liếc về phía hắn, mặc dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt ý tứ không cần nói cũng biết.

- Không có!

Hướng Nhật biết Sở Sở muốn ám chỉ nữ cảnh sát kia. Làm khó dễ? Có thể sao? Ta đây không làm khó dễ cô nàng xem như đã may mắn cho nàng ta lắm rồi.

- Anh ăn cơm bây giờ nhe! Để em hâm nóng đồ ăn lại, nhanh thôi chúng ta có thể cùng ăn.

Sở Sở ngúng nguẩy cặp mông tròn chạy thẳng vào phòng bếp.

- Hai người còn chưa ăn sao?

Hướng Nhật nhìn theo sau bóng lưng cô nàng, lơ đễnh đi tới chỗ nàng vừa ngồi đặt đít xuống. Đồ đệ đang ngồi cách hắn không tới mười centimet, mũi hắn thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của cơ thể cô nàng, khác hẳn mùi cơ thể của Sở Sở, hắn vội vàng hít lấy hít để; hơn nữa, lại không thể kiềm chế sinh lý bản thân 'tiểu đệ đệ' ngóc dậy phản đối.

- Vẫn chưa, sư phụ!

Thạch Thanh thân thể hơi cứng ra có chút căng thẳng nói. Thực ra lần này cũng không phải lần đầu tiên cùng với sư phụ ngồi gần như vậy, nhưng tình huống lúc này khá nhạy cảm. Từ giờ mình ở đây, cùng sư phụ mỗi ngày gặp mặt... Vừa nghĩ đến đây, hai tay của nàng không tự chủ được khẽ siết vào nhau.

- Đồ đạc này nọ em đều mang lại đây hết rồi sao?

- Ừm!

- Phòng em thu xếp xong rồi à?

- Dạ.

- Ở có quen không? – Hướng Nhật lảm nhảm.

- Sư phụ, em vừa mới tới thôi mà.

Thạch Thanh nhanh chóng trả lời câu hỏi vớ vẩn của hắn.

- Á, à…

Hướng Nhật xấu hổ gãi gãi đầu nói:

- Được rồi, Tiểu Thanh, em ở phòng nào vậy?

- Sở Sở bảo em ở phòng của anh trước đây.

- Cái gì?

Hướng Nhật bật người dậy, phóng như bay vào phòng. Dưới giường có ba khẩu Desert Eagle, phải mau tìm chỗ khác dấu đi.

- Sư phụ, anh chờ em chút!

Thạch Thanh không biết sư phụ tại sao lại kích động như vậy, nhưng nàng phải ngăn cản hắn, bởi vì vừa mới đến không lâu nên nàng còn chưa có thời gian sắp xếp đồ đạc cho ngăn nắp. Hiện tại tất cả đồ đạc riêng tư đang bày ra trong phòng, hơn nữa phần lớn đều là mấy món đồ ‘nhạy cảm’ làm cho người khác nhìn phải đỏ mặt, ngực đập thình thịch chứ chẳng chơi.

Hướng Nhật không kịp nghe đồ đệ khuyên bảo đẩy cửa bước vào. Vừa mới bước vào phòng ngủ, mấy món đồ vật kia đập vào mắt làm hắn muốn đứng tim. Cái giường mà hắn từng ngủ qua giờ phút này đang phơi đầy đồ lót to nhỏ đủ màu đủ kiểu khác nhau. Không trong suốt có, nửa trong suốt thậm chí là hoàn toàn trong suốt cũng có. Có loại thì bằng tơ tằm, có loại viền ren, có cái thì điểm hoa, không có món nào trùng nhau. Hướng Nhật muốn xịt máu mũi khi nhìn thấy một cái chỉ có hai sợi dây được nối với một mảnh tam giác màu đen nhỏ xíu ngay giữa trông rất hấp dẫn. Tất nhiên nó chính là đồ lót chữ ‘T’ nổi tiếng trong truyền thuyết – ‘G-string’.

Lưu manh vẻ mặt như đang phê, cũng không để ý đồ đệ đang đi theo vào ở đàng sau mặt đỏ tới mang tai, hắn cầm cái quần lót 'nghèo' ít vải trong tay quan sát tỉ mỉ, kéo kéo thử độ co dãn của hai cọng dây, rồi tấm tắc khen.

- Sư phụ…

Thạch Thanh ngượng chín người kêu lên, trong giọng nói có pha chút lo lắng.

- A!

Hướng Nhật lúc này mới phát hiện có người bên cạnh, lập tức nhanh như chớp lấy món đồ gợi cảm trong tay cất nhanh vào người, sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

- Có gì không?

- Không, không có việc gì!

Hành động mới rồi của hắn dĩ nhiên Thạch Thanh thấy được, chỉ là nàng thắc mắc sư phụ tự nhiên sao lại làm chuyện mắc cỡ như vậy, nàng lại thẹn thùng không dám nói ra.

- Nếu như vậy thì anh đi ra đây.

Có đồ đệ tại đây nên lưu manh không kịp lấy súng. Hay là chờ ngày nào đó lúc nàng đi vắng thì mò vào lấy đi. Dù sao hôm nay thu hoạch đã ngoài sự tưởng tượng rồi – chỉ thuận tay mà có được cực phẩm quần lót chữ ‘T’ này, đây chính là loại hắn ‘yêu’ nhất, ngay cả khẩu Desert Eagle cũng đành phải đau khổ lui xuống vị trí thứ hai.

- Chờ, chờ một chút!

Thấy sư phụ muốn mở cửa đi ra ngoài, Thạch Thanh vội vàng hô lên. Dù sao cái sư phụ lấy đi đúng là cái mà nàng thích nhất, bình thường mặc một lần rồi không nỡ mặc lần thứ hai. Hơn nữa loại hàng như vậy rất có thể đã không còn bán nữa, nhưng lại không dám đòi lại... lỡ bị Sở Sở vô tình thấy thì sao?

- Có việc gì thế? – Hướng Nhật vờ vịt quay đầu hỏi.

- Xin, xin, xin anh trả cái kia lại cho em… Trả lại cho em!

Thạch Thanh cúi đầu nói, giọng nói nhỏ tới mức chỉ có nàng mới nghe thấy mà thôi.

Cái mặt mo dày cui của lưu manh cũng thoáng đỏ lên. Hắn cứ tưởng hành động vừa rồi của mình còn nhanh hơn chớp chắc không bị phát hiện, không ngờ vẫn bị đồ đệ thấy được, nhưng hắn dám thừa nhận sao?

- Đồ vật kia? Vật gì vậy? Sư phụ đâu có lấy đồ gì của em?

- Sư phụ!

Thạch Thanh bằng giá nào cũng phải lấy lại, nói gì thì nói cũng không thể cho sư phụ lấy cái kia mang đi nên nói tiếp:

- Anh mới vừa rồi lấy đi cái mà em thích nhất, xin sư phụ trả lại cho em!

- Em nói chính là cái này sao?

Hướng Nhật như nhớ lại chuyện gì, đem đồ vật kia lấy ra, sau đó vỗ đầu bồm bộp nói:

- Kỳ quái! Cái này làm sao lại ở trên người anh vậy! Anh rõ ràng không có làm gì cả, nó như thế nào chạy vào trong người anh, thật không hiểu sao! Tiểu Thanh, là của em sao? Sau này cất giữ cẩn thận, đừng cho nó chạy lung tung đến trên người anh, người khác sẽ hiểu lầm...

Thạch Thanh không đợi hắn nói xong một tay đoạt ngay món đồ lại giấu ở sau lưng, vẻ mặt đề phòng nhìn nhìn hắn.

Hướng Nhật bất đắc dĩ nhún nhún vai. Trong lòng lúc này đã lên kế hoạch quay trở lại, vừa mang súng đi cất, vừa thuận tay lấy hàng của đồ đệ, khi đó cho dù ‘nó’ nằm trên người đồ đệ cũng lột xuống luôn. Hắn trên mặt nở nụ cười ra vẻ đau khổ lắm, tay mở cửa đi ra.

- Sư phụ! – Thạch Thanh đột nhiên gọi hắn lại.

- Xin thề, trên người anh không còn giữ bất kỳ món nào khác, không tin em có thể lục soát.

Hướng Nhật xoay người lại như cái máy chỉ tay lên trời nói.

- Anh thật trơ tráo quá đi! Không biết xấu hổ là gì!

Thạch Thanh cắn môi đẩy hắn ra khỏi phòng.

olo

Quán bar Trầm Luân.

Sau khi rót tiền đầu tư đổi mới thì quán bar lại một lần nữa thu hút rất nhiều khách trở lại.

Hầu Tử cùng thằng Mập và đám đàn em nhàn nhã ngồi tại quầy bar đằng trước uống rượu, con mắt láo liên địa tới địa lui mỗi khi có cô nàng nào đi ngang qua bên cạnh. Thấy em nào đẹp đẹp chút thì huýt sáo inh ỏi trêu chọc, thậm chí còn động tay động chân, dù sao mấy em đến chỗ này chơi thì cũng không phải gái nhà lành, lại thêm mấy bữa nay hầu bao của mỗi thằng đều rủng rỉnh, lại hơi phô trương một chút, do đó rất nhiều gái đẹp bám chặt lấy.

- Hầu ca, nữ minh tinh mà anh bao mùi vị ra sao?

Thằng Mập sờ soạng ngực một em chỉ khoảng chừng 15, 16 tuổi, rõ ràng vẫn còn là học sinh trung học vừa mới phát dục có kinh, kích cỡ bộ ngực đúng là của con nít.

- Minh tinh đếch gì! Chỉ là một diễn viên cấp ba thôi, nhưng mà gần đây có đóng một bộ phim hài, nghe nói có khả năng gặp vận may. Hắc hắc... Ông đây tuy không phải là người đầu tiên nếm trái cấm của cô nàng nhưng mà mùi vị, chậc - - tuyệt đối ngon! Đm, diễn kịch lên màn hình TV thì giả bộ hiền thục đoan trang lắm, vừa mới lên giường đã f**king đĩ thóa như dâm phụ, cái thắt lưng của ông đây đến bữa nay vẫn còn đau, nhưng mà con nhỏ đến bây giờ mịa còn đang nằm trên giường không dậy nổi!

Hầu Tử dương dương tự đắc với 'năng lực' đàn ông của mình.

- Hầu ca, bữa nào em cũng đi kiếm một đứa về.

Thằng Mập dâm đãng tưởng tượng, mấy thằng côn đồ nhãi nhép bên cạnh cũng láo nháo hùa theo.

- Chỉ cần mày có tiền thì đem mười đứa về cũng không thành vấn đề. Hầu Tử lớn tiếng nói, mấy bữa nay nếm trải mùi được làm đại gia, vung tiền mua vui, cái em minh tinh cấp ba mà hắn chấm từ lâu hôm qua được ma cô dẫn đến tận giường. Đối với người đẹp mà lúc trước hắn chỉ có thể thoải mái chà đạp nàng trong mơ, giờ người thật ngay trước mắt, Hầu Tử tự nhiên hăng hái bội phần, sung sức cày bừa cả đêm đến nỗi thắt lưng đau nhức không thôi.

- Mọt sách đi đâu rồi? – Hầu Tử liếc mắt nhìn khắp quán bar, đột nhiên hỏi.

- Hầu ca! Tha cho nó đi, dám nó trốn đâu đó với em sinh viên nào rồi.

Thằng Mập cười cười, mấy thằng xung quanh lộ ra vẻ ngầm hiểu ý hắn nói gì.

- Nhắc tới thật đáng thương! Uổng công đi học đại học, ra trường tốt nghiệp năm hai mươi lăm tuổi mà vẫn còn trinh, cực phẩm thế gian giờ mới nếm qua không dứt được cũng là chuyện thường tình.

- Hắc hắc…

Cả đám dâm ma cười to khoái trá.

- Hầu ca, thằng Mọt sách bị người ta đánh!

Một thằng đàn em không biết từ đâu chui ra la to làm cho cả đám đang cười lặng người ngưng bặt tiếng cười.

- Mịa thằng nào dám động tới đàn em ông!

Hầu Tử rống lên giận dữ, liền cùng thằng em đến báo tin nhanh chóng rời đi.

Tại một góc của quán bar, ánh sáng mờ mờ, một người đàn ông dáng ốm yếu nằm sấp trên mặt đất, chỉ là ngẫu nhiên từ miệng thốt ra tiếng rên rỉ xác định là người còn sống. Một thanh niên tướng mạo coi cũng không tệ đang ngồi ngay ngắn tại trên ghế sa lông, trong tay cầm một ly rượu cốc-tai nhẹ nhàng lắc lắc. Hắn tay trái đang ôm một cô gái mặt tô son trát phấn trong trang phục nóng bỏng mê người, ánh mắt sắc bén nhìn nam nhân nằm dưới đất cách đó không xa.

Phía sau lưng hắn là hai bóng người cao to lực lưỡng đang đứng như hai bóng ma không nhúc nhích, nhìn giống như hai cái cọc gỗ.

- Tranh gái với tao hả? Chán sống rồi à!

Tên thanh niên nốc cạn rượu trong ly, khinh miệt nói.

- Thằng nào, đm sao hung hăng quá vậy! Ngay cả người của ông đây mà cũng dám đụng tới?

Hầu Tử nhanh chóng dẫn người chạy vội đến, mấy thằng đàn em không đợi đại ca mở miệng đã vực thằngi ở dưới dất dậy.

- Là tao đó, thì sao hả?

Thanh niên nhàn nhã dựa vào sô-fa, mặt đầy vẻ xem thường nói.

- Mày là ai?

Hầu Tử ngăn cản mấy thằng đàn em bên cạnh đang nhoi nhoi muốn động thủ, lạnh lùng hỏi.

- Có nói thì đám rác rưởi tụi bây cũng không biết đâu. Nhưng mà, hôm nay tao tâm tình vui vẻ mới nói cho tụi bây biết! Đại gia ta họ Ngô, gọi là Ngô Khiêm Vân. Không biết cũng không sao, tin chắc chẳng bao lâu nữa thì tụi bây sẽ ghi nhớ khắc sâu cái tên này!

Thanh niên ngạo mạn cười nói.

- Đm! Ông đây chém chết mày!

Một thằng lưu manh không nhẫn nại nổi rút mã tấu ra xông lên.

- Chém tao hả? Tới đi!

Ngô Khiêm Vân đứng lên thuận tay móc khẩu súng lục màu bạc chĩa vào hắn, vẻ mặt vênh váo nói.

Mấy thằng đàn em Hầu Tử toàn thân chấn động, thằng cầm mã giữ nguyên tư thế chuẩn bị chém người, sợ hãi nhìn khẩu súng trong tay đối phương. Khẩu này bọn chúng đã quá quen thuộc, uy lực cũng đã thấy tận mắt, nhưng mà lần đó là nó nằm trong tay 'phe mình' nên không cảm thấy gì hết, bây giờ lại nằm trong tay kẻ đối đầu, lòng bàn tay đứa nào cũng mướt mồ hôi, tâm lý chịu đựng sự uy hiếp chết người.

-Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!

Hầu Tử vội vàng tiến tới mở miệng giảng hòa, còn mắt hắn thì khẽ liếc thằng Mập bên cạnh ra hiệu, thằng kia hiểu được gật đầu lén lút rời khỏi nơi đó.

- Giờ biết hiểu lầm thì đã muộn!

Ngô Khiêm Vân cũng không phải không thấy thằng Mập lén rút đi, chỉ là hắn cũng không thèm để ý. Hắn nghĩ cái thứ rác rưởi vô dụng vậy thì có thêm bao nhiêu thằng hắn cũng có thể xử đẹp. Huống chi phía sau hắn còn có hai tên cuồng sát mà nhị thúc phái theo bảo vệ hắn.

Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio