Trương Thế Gia mặc dù cũng là người Hoa, tuy nhiên Trương gia cắm rễ ở Mỹ đã lâu, thế nào cũng có người lấy nữ nhân mang huyết thống ngoại quốc, cho nên dòng máu không phải người Hoa thuần túy, có chứa huyết thống khác cũng là chuyện bình thường.
Hướng Nhật quả thực có ý châm biếm nên mới nói như vậy, nhất là câu cuối cùng "Không mang chút tạp chất nào", căn bản là ám chỉ Trương Thế Gia là loại tạp chủng.
Mấy lời này chẳng khác nào một cái tát thật mạnh vào mặt Trương Thế Gia, vốn hắn đã không có thiện cảm gì với tiểu tử nghèo này, giờ đối phương lại còn ngang nhiên sỉ nhục mình, Trương Thế Gia sao có thể chịu để yên, nhìn trừng trừng Hướng Nhật, cắp mắt như muốn phun ra lửa:
- Nếu như bây giờ ngươi xin lỗi, ta có thể cân nhắc bỏ qua cho ngươi. Bằng không, ngươi cũng đừng mong bình an ra khỏi phố người Hoa.
- Xin lỗi? Lỗi gì mà xin?
Hướng Nhật khinh khỉnh nhìn Trương Thế Gia, ánh mắt dần lạnh lẽo.
- Ta thật muốn xem xem mình có thể bình an ra khỏi phố người Hoa hay không.
- Không sai, ta cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là người nào dám lớn lối như vậy, nước Mỹ không phải là quốc gia dung túng cho bọn tội phạm hoành hành.
Nữ hoàng ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, thái độ của Trương Thế Gia thật xấc xược, mặc dù nàng không rõ tại sao đang yên đang lành Hướng tiên sinh lại dùng mấy lời như vậy để sỉ nhục đối phương, nhưng nàng cho rằng, nhất định là hắn có lý do. Hướng tiên sinh là ân nhân kiêm bằng hữu của mình, mặc dù trên phương diện tình cảm có chút hoa tâm, nhưng nàng cũng không có lý do gì để người nhà không giúp lại đi giúp người ngoài.
Khác với Hướng Nhật và nữ hoàng, Alice cực kỳ khẩn trương, bởi vì nàng nắm khá rõ thân phận của Trương Thế Gia, đồng thời lại không biết gì về "Vị hôn phu", trong lòng rất sợ Hướng Nhật sẽ gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn. Nàng nắm chặt lấy cánh tay Hướng Nhật, chặt đến nỗi ngón tay dần dần trắng bệch.
Thấy cô gái quý phái và thần bí là nữ hoàng ra mặt, Trương thế gia liền có chút hối hận vì vừa rồi mình nói quá nặng lời, tuy nhiên khi nhìn thấy Hướng Nhật vẫn giử vẻ mặt khinh khỉnh , chút hối hận này lập tức biến mất tiêu, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật:
- Được lắm, ta sẽ cho ngươi thấy.
Cảm thấy có ở lại cũng chỉ làm cho mình càng mất mặt, hắn lập tức quay người bỏ đi.
Nhưng Hướng Nhật không lại không cho hắn thong dong bỏ đi, đầu tiên tiểu tử này hoài nghi mình là người Nhật Bản, sau đó lại còn uy hiếp mình, bất kể là xét từ điểm nào thì cũng không thể để hắn bỏ đi dễ dàng như vậy được. Chủ yếu nhất chính là, từ thái độ của cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim bên cạnh, hắn đã cảm giác được hai người không có quan hệ gì, cho nên hành xử mà không chút lo ngại. Tiện tay chộp lấy cốc thủy tinh chứa đầy nước trên bàn ăn, lúc này Trương Thế Gia đã quay người lại, rất thích hợp cho hắn đánh lén, Hướng Nhật không chút nghĩ ngợi, đập thẳng cái cốc vào đầu gã. "Choang" một tiếng, những giọt nước văng tung tóe, thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đất.
Người bị đập vào đầu như vậy đương nhiên không thể không sao, Trương thế gia kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất. Hắn căn bản không thể ngờ sau lưng lại có người đánh lén hắn, hơn nữa còn hèn hạ như vậy, dùng cả cốc thủy tinh uống nước. Trên đầu nhất thời rách một mảng, máu tươi chảy ra ngoài theo vết thương mà thủy tinh gây nên. Hướng Nhật cũng không dùng nhiều sức, cho nên Trương Thế Gia cũng chỉ xem như bị thương ngoài da, nhưng hắn chưa từng bị đánh như vậy, hơn nữa còn ở trước mắt bao nhiêu người, trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ.
Đám khách xung quanh đang xem cảnh náo nhiệt bên này cũng trợn mắt há hốc mồm, lúc bọn họ nhìn thấy cô gái gợi cảm tóc bạch kim kia chạy về phia bàn Hướng Nhật là đã biết có kịch hay để xem, nhưng không ngờ vở kịch này còn đặc sắc hơn cả sự tưởng tượng của bọn họ . Người trẻ tuổi có gương mặt phương Đông kia trông chẳng có sức gì ghê gớm, thế mà tính tình lại nóng nảy như vậy, chỉ một lời không hợp, thừa dịp người ta quay người liền chộp cái cốc đập một phát, chỗ nước bắn tung tóe thậm chí có một ít còn vẩy cả lên người bọn họ, nhưng mà không có ai ra mặt nói phải trái.
Nữ hoàng và nhóm bảo tiêu của nàng cũng nhìn Hướng Nhật đầy sửng sốt, không phải họ ngạc nhiên về chuyện nam nhân đột nhiên động thủ ở nơi như thế này, mà là không ngờ một "Cao thủ" từng dùng ba cú đấm đập bể một bức tường lại đi sử dụng thủ đoạn đánh lộn đê tiện của bọn lưu manh đầu đường xó chợ. Trong ấn tượng của các nàng, hắn là một “cao thủ’ vô cùng dũng mãnh, đáng lẽ ra không cần phải dùng đến thủ đoạn như vậy, nhất thời không ai dám tin người vừa đánh lén chính là hắn.
Alice cũng tỏ vẻ không thể tin nổi, bưng đôi môi đỏ mọng trông rất đáng yêu, "Vị hôn phu" của mình lại "Dũng mãnh phi thường " như vậy, điều này quả thật khiến cho người ta phải thất kinh. So với hình tượng nam nhân nhường dù trên may bay, tuy ít đi một phần thâm tình, nhưng lại thêm một phần khí phách. Nhưng trong tâm khảm nàng lại mơ hồ có chút lo lắng, dù sao thế lực Trương gia ở New York cũng quá lớn, giờ "Vị hôn phu" của mình đánh đại thiếu gia của Trương gia người ta, không biết Trương gia sẽ trả thù "Vị hôn phu" của mình như thế nào.
Trương Thế Gia từ trạng thái sững sờ do bị đánh đột ngột đã hồi tỉnh lại, nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, đứng lên định cho tiểu tử nghèo vừa mới đánh lén mình một trận. Gì thì gì, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tiểu tử dám làm cho mình mất mặt trước ánh mắt của nhiều người như vậy, cho dù là vì chuyện đánh nhau nơi công cộng mà bị lão nhân trong nhà biết được mắng cho một trận thì cũng bất chấp. Hơn nữa, với chiều cao và thể hình của mình, hắn hoàn toàn tự tin có thể trừng trị được tiểu tử nghèo trông thiếu dinh dưỡng kia.
Nhưng hắn còn chưa xông tới, mấy nữ bảo tiêu bên người nữ hoàng đã tiến lên trước, ánh mắt không hề có chút hảo ý.
Trương Thế Gia nhất thời kinh hãi, vội lui lại, mặc dù có chút bản lãnh để giữ mình, nhưng đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa những nữ bảo tiêu này xem ra không phải loại dễ chọc vào, nhất định mình không phải là đối thủ.
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ