Đỉnh Cấp Lưu Manh

chương 573 : nan đề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong nhà hàng của khách sạn đã ngồi đầy người từ lâu, nhưng cũng không hề thấy ầm ĩ. Tại nơi cao cấp như ở đây, tất cả mọi người đều cố gắng duy trì phương thức nói chuyện văn minh nhất cùng với cách ăn uống nhã nhặn nhất. Một đám áo quần bảnh bao, nam thì thân sĩ, nữ thì hiền thục.

Mấy người Hướng Nhật được bồi bàn dẫn đến trước một bàn ăn vừa mới thu dọn xong, bồi bàn đặt trước mặt mỗi người một quyển thực đơn, sau đó đứng ở một bên đợi khách gọi món ăn.

Thân là người mời khác, Monica khách khí nói:

- Jack tiên sinh, Lưu Phi tiểu thư, xin cứ tự nhiên.

Đối với vấn đề ăn uống, Hướng Nhật trước giờ chưa từng biết khách khí là gì, cầm lấy thực đơn, bất luận giá cả thế nào, chỉ cần bản thân thấy hợp ý là gọi, làm cho bồi bàn ở một bên ghi lại có phần không kịp. Lãnh diễm nữ nhân Lưu Phi thì khiêm nhường hơn chút, chọn mấy món thanh đạm giá vừa tầm. Sau đó đến Monica chọn thêm mấy món, gấp thực đơn lại giao cho bồi bàn ở một bên.

- Monica tiểu thư, chúng ta có nên tiếp tục nói đến vấn đề vừa rồi hay không, hình như cô nói tôi rất không có phong độ thân sĩ thì phải?

Chờ bồi bàn lui xuống, Hướng Nhật nhìn về phía Monica, nói đùa.

Monica đỏ mặt, nhưng đã không còn vẻ xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái hố để chui vào như trước nữa:

- Jack tiên sinh, anh đang truy hỏi vấn đề xấu hổ của một nữ sĩ, cũng đã có thể chứng minh anh có phong độ thân sĩ hay không rồi.

Câu nói của nàng có hàm ý là, nếu Hướng Nhật không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, đương nhiên có thể coi là hành vi của thân sĩ.

Hướng Nhật hiển nhiên là nghe hiểu, kỳ thực hắn cũng không có ý bới móc ra, chỉ là nhân tiện trả đũa đối phương chuyện nói xấu sau lưng mình lúc nãy. Tuy nhiên nếu đối phương đã gợi ý ra như thế, Hướng Nhật đương nhiên phải tỏ ra thân sĩ, bụm miệng cười, quay đầu đi giả vờ nhìn sang nơi khác.

- A~~

Hướng Nhật bỗng nhiên kêu một tiếng kinh hãi, bởi vì khi liếc đại qua một nơi, hắn lại thấy được hai người quen.

Hướng Nhật không thể không cảm thán trong lòng, hắn cũng không biết đây là lần thứ mấy gặp phải người quen trong lúc ăn cơm, hơn nữa đa phần đều ở trong tình huống mà bản thân không muốn gặp.

Hai người quen này chỉ ngồi cách Hướng Nhật có một bàn, các nàng phân biệt là Tô Úc cùng nữ thư ký Phương Oánh Oánh. Có thể là tiếng “a” kinh hãi của Hướng Nhật đã làm kinh động đến các nàng, hai đại mỹ nữ vốn đang vừa ăn vừa nói chuyện gì đó, tức khắn liền quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, đúng lúc mặt đối mặt với Hướng Nhật .

Hướng Nhật xấu hổ gật đầu, xem như chào hỏi, thời gian này mà gặp phải các nàng thì đúng là xong đời, bởi vì ngồi bên cạnh mình bây giờ là hai mỹ nữ xa lạ, chỉ mong sao các nàng không hiểu lầm.

Tô Úc cũng gật đầu đáp lễ, nhưng Phương Oánh Oánh lại nhìn thẳng về phía hai cô gái bên cạnh nam nhân.

- Jack tiên sinh, nhìn thấy người quen sao?

Từ động tác của nam nhân, Monica đã nhìn ra manh mối, chỉ là do khuất tầm nhìn, cũng không thấy được mặt Tô Úc và Phương Oánh Oánh, nhưng có thể khẳng định là hai nữ nhân.

- Đúng vậy, thật khéo làm sao.

Hướng Nhật cười ha ha, đáp lại rất qua quýt.

- Nếu như không ngại, anh có thể mời các cô ấy qua đây.

Monica nói rất phóng khoáng, cũng không biết là muốn gặp hai người bạn của Hướng Nhật, hay là có tính toán gì khác.

- Không, không cần, các cô ây cũng đang dùng cơm, chúng ta cứ. . .

Hướng Nhật mới vừa nói đến đây, đột nhiên nhìn thấy nữ thư ký ở bên kia đang đẩy đẩy Tô Úc, vẻ mặt Tô Úc có hơi khó xử, nhưng nữ thư ký lại nói một câu gì đó, rốt cuộc nàng cũng đứng lên, đi về hướng bên này, nữ thư ký cũng theo sau nàng.

Hướng Nhật cũng nói không gì nữa, chờ Tô Úc cùng nữ thư ký đến, tâm trạng có hơi thấp thỏm.

- Ông chủ.

Rốt cuộc, bên tai vang lên giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Tô Úc, hình như còn mang theo một chút lo lắng.

- Là Tô Úc và Oánh Oánh à, thật khéo làm sao.

Hướng Nhật nói lời thừa, tiếp đó định giới thiệu hai người với Monica và lãnh diễm nữ nhân bên cạnh mình.

Nhưng Monica bên cạnh đã giành mở miệng trước, nhìn Tô Úc và nói bằng giọng không chắc chắn lắm:

- Tô Úc tiểu thư?

Tô Úc cũng thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Monica, cảm thấy có chút quen mắt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cũng dùng giọng nghi hoặc hỏi lại:

- Cô là Monica tiểu thư?

- Hai người quen biết à?

Hướng Nhật ở một bên trợn tròn mắt.

- Đúng vậy, ta đã sớm nhìn thấy Tô Úc tiểu thư trên TV, trong thương trường cô ấy đúng làcái truyền kỳ, nghĩ không ngờ ngày hôm nay có thể gặp tận mặt.

Vẻ mặt Monica có chút kích động.

Tô Úc cũng có vẻ mặt như vậy:

- Monica tiểu thư quá khen rồi, cô mới thực sự là truyền kỳ, về bản sách lược marketing hoàn mỹ của cô, đến bây giờ tôi vẫn như in, thật sự quá hoàn mỹ!

Tô Úc vừa có vẻ bội phục vừa có vẻ tán thán.

Monica lại khiêm tốn một phen, nhưng sắc mặt có chút phong thái khác thường.

Hướng Nhật cũng đã hiểu quan hệ hai người là như thế nào, hai người vốn đều được coi là nữ thương nghiệp trong khu vực của mình, không hay xuất hiện trên báo chí thì cũng xuất hiện trong các buổi phỏng vấn trên TV, như thế không khó để lý giải vì sao vừa rồi hai người lại có biểu hiện ấy, cái này gọi là “anh hùng trọng anh hùng”.

Hướng Nhật không khỏi thở dài một hơi, từ chuyện hắn nói muốn cưới Tô Úc ngay trước mặt ba nàng tối qua, hắn đã nhận ra rằng, kỳ thực sâu trong đáy lòng mình phần nào vẫn luôn có ảo tưởng đối với Tô Úc, vừa rồi thấy nàng đi tới, vốn có chút lo lắng về tình cảnh khi nàng bắt gặp Monica và Lưu Phi, giờ thấy không khí hài hòa như thế, đương nhiên đúng là mừng rỡ đón nhận.

- Hự ——

Ttrong lòng đang nghĩ ngợi, bất thình lình phía sau bị người ta khẽ đẩy một cái. Hướng Nhật quay đầu, phát hiện nữ thư ký Phương Oánh Oánh đúng lúc ấy đang thu tay về, nàng trừng mắt với hắn, hình như là có gì đó muốn nói với hắn. Nhìn lướt qua Tô Úc cùng Monica đang nói chuyện rất tâm đắc, cộng thêm lãnh diễm nữ nhân Lưu Phi vừa mới nhập bọn, Hướng Nhật cáo lỗi một tiếng, theo nữ thư ký đi sang một bên.

- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Sau khi xác định không có ai nghe được, Hướng Nhật nghênh ngang hỏi.

- Không có việc thì không được tìm ngươi sao?

Phương Oánh Oánh bĩu môi.

- Lại dụ dỗ được đối tượng mới hả?

- Cái gì mà dụ dỗ, ta cùng các cô ấy cũng không có quan hệ đó, muốn dụ dỗ cũng phải dụ dỗ đại ... mỹ nữ như cô kìa.

Hướng Nhật tức tối nói, lại liếc nhìn bộ ngực của nữ thư ký, kỳ thực vừa rồi hắn muốn nói là đại hung (ngực to) mỹ nữ, nhưng sợ nữ thư ký nổi giận, cho nên mới sửa lời ngay tại thời điểm mấu chốt. Tuy nhiên phải nói thật, trong số nữ nhân mà hắn quen biết, chỉ có ngực của nữ thư ký là vĩ đại nhất.

- Muốn chết à.

Phương Oánh Oánh ra sức trừng mắt với hắn, dáng vẻ giận dữ trông rất mê người.

Hướng Nhật cười hehe, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vì lời đùa giỡn vừa rồi của mình.

- Đúng rồi, ngươi định xử lý như chuyện Tô tổng thế nào?

Đối với việc nam nhân da mặt dày, Phương Oánh Oánh đã sớm chứng kiến nhiều lần, sau khi tức tối một hồi thì lại nghiêm mặt hỏi.

- Cái gì mà xử lý thế nào?

Hướng Nhật giả ngu.

- Nhanh quên chuyện hôm qua vậy sao? Ngươi ôm cô ấy trước mặt nhiều người như vậy, giờ chưa gì đã quên mất hả?

Phương Oánh Oánh tức giận đến nỗi muốn lao tới véo nam nhân một cái, nhưng ngại bị người khác phát hiện, cuối cùng cũng không hành động.

Hướng Nhật vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh:

- Đó chỉ là “túng thế tùng quyền”, chắc cô cũng thấy tình cảnh, Tô Úc hiền lanh như vậy, ông già cô ấy lại nói muốn gả cô ấy cho ai đó, chẳng lẽ cô ấy dám phản đối sao? Nếu như ta không ra mặt, hậu quả như thế nào cô cũng biết phải không?

- Giờ ngươi nói những lời này với ta có ích gì? Dù sao thì mọi người đều đã nhìn thấy, hơn nữa, ngươi cũng từng nói, sẽ không để Tô tổng gả cho người mà cô ấy không thích. Hiện tại Tô tổng thích ngươi, ngươi không cho cô ấy gả cho ngươi, vậy là muốn làm trái lời thề của mình đúng không?

Phương Oánh Oánh cũng không dễ bị bịp, dùng chính lời của Hướng Nhật để lấp miệng hắn.

Hướng Nhật quả thực không biết phản bác thế nào, lúc đó đúng là không nghĩ tới điểm này, chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

Thấy nam nhân không nói lời nào, Phương Oánh Oánh lại nói:

- Ngươi ngẫm lại đi, Tô tổng đẹp như vậy, hơn nữa một lòng si tình với ngươi, ngươi thà đi tìm nữ nhân khác cũng không chấp nhận Tô tổng sao?

Hướng Nhật nhịn không được bèn nhìn về phía Tô Úc bên kia đang cười cười nói nói với Monica và Lưu Phi, bất luận là nhìn từ phương diện nào, đều là mỹ nữ trong mỹ nữ, hơn nữa người lại tài giỏi, e là không một người nam nhân nào có thể cự tuyệt người vợ hiền như vậy.

- Thế nào? Động tâm rồi sao? Có muốn ta tác hợp giúp các người không?

Phương Oánh Oánh giống như là ma quỷ, không ngừng nói lời cám dỗ bên tai Hướng Nhật.

Hướng Nhật quả thực động tâm, nhưng mấy vị đại tiểu thư trong nhà mới là nguyên nhân chính khiến hắn không dám hạ quyết định, hơn nữa, chuyện danh phận của mấy tiểu lão bà bên ngoài vẫn chưa được giải quyết, giờ lại tăng một vị, đây đúng là họa vô đơn chí.

Càng nghĩ càng phiền, Hướng Nhật dứt khoát không thèm nghĩ đến nó nữa, dù sao thì ngày mai cũng đi Hàn Quốc rồi, tất cả chờ trở về rồi hãy nói. Tuy nhiên thấy nữ thư ký vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Hướng Nhật bỗng nhiên nẩy ý trêu ghẹo:

- Muốn ta tiếp nhận Tô Úc cũng không phải không có khả năng, tuy nhiên. . .

- Tuy nhiên cái gì?

Phương Oánh Oánh truy hỏi.

- Ta còn cần một nha đầu làm của hồi môn.

Hướng Nhật nhìn nữ thư ký và cười gian trá.

Phương Oánh Oánh nhíu mày, hình như cũng đoán được nam nhân muốn nói cái gì:

- Ngươi nói rõ ràng xem.

- Nha đầu hồi môn là cô thì thế nào?

- Tiểu tử thối, dám có ý đồ với ta!

Nữ thư ký hết sức tức giận, bỗng nhiên lại cười hề hề, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách:

- Được, chỉ cần ngươi cưới Tô tổng, ta không ngại làm nha đầu hồi môn.

- Coi như ta chưa nói gì đi!

Từ “cưới” là từ mà hiện tại Hướng Nhật kiêng kị không muốn nghe thấy nhất, cho dù là cưới một trong các vị đại tiểu thư ở nhà, hậu quả cũng sẽ là ầm ĩ rầm trời. Muốn cưới thì phải cưới toàn bộ, như vậy mới là công bằng nhất, nhưng chuyện công bằng nhất cũng khó làm nhất.

Cho tới nay, Hướng Nhật đều không muốn suy nghĩ đến vấn đề này, không chỉ vì tính hắn không thích động não, mà hắn sợ nhất chính là thái độ của mấy vị đại tiểu thư, vạn nhất trong lòng các nàng căn bản không muốn cùng nhau gả cho mình thì sao? Cho nên Hướng Nhật tình nguyện duy trì tình trạng này, chứ không muốn để kết quả mà hắn lo lắng nhất xuất hiện.

Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio