- Hướng tiên sinh, ngài, ngài. . . Ngài lên đây bằng cách nào?
Thiên Minh Hạc trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh hai người Hướng Nhật và Lưu Phi từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào trong phòng. Vừa rồi hắn còn lo lắng không biết vị Hướng tiên sinh có gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không, ai ngờ mới chỉ chớp mắt một cái, đối phương đã từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào. Phải biết rằng, đây chính là lầu hai, cao hơn 3m chứ đùa à, nói nhảy là nhảy vào được sao?
- Chúng ta mượn thang.
Hướng Nhật đáp cho có lệ.
Thiên Minh Hạc có phần không tin, theo lẽ thường định đi tới bên cửa sổ nhìn xem sao, nhưng một câu nói của Hướng Nhật đã khiến hắn phải bỏ ý định này khỏi đầu:
- Không cần nhìn, Thiên Minh Hạc tiên sinh, lúc leo lên đến nơi ta đã ném cây thang xuống rồi.
Thiên Minh Hạc càng tỏ vẻ không tin, bởi vì vừa rồi lúc thấy Hướng tiên sinh lên trên này thì rõ ràng không có bất cứ động tác gì, nói ném cây thang đi căn bản là giấu đầu hở đuôi.
Nhưng Thiên Minh Hạc cũng biết Hướng tiên sinh nói vậy là vì không muốn mình tiếp tục truy hỏi, rất thức thời, hắn không dây dưa ở vấn đề này nữa, trái lại hỏi sang chính sự:
- Hướng tiên sinh, các vị tìm được Hàn Tuấn Tú không?
- Không.
Hướng Nhật ung dung ngồi xuống ghế sofa, sau khi giải quyết được nỗi lo về sau, giờ hắn hoàn toàn không cần lo lắng chuyện xảy ra gì đó ngoài ý muốn.
- Vậy. . .
Thiên Minh Hạc bị Hướng Nhật làm cho nghẹn lời, không thể nào nói cho hết câu.Trong khi ở một mình hắn đã suy nghĩ rất nhiều, đêm nay hai túi hàng kia mới là điểm trí mạng lớn nhất, còn những lúc khác bất kể cảnh sát đến bao nhiêu lần cũng sẽ không tìm ra vấn đề gì. Giờ hắn đã có chút hối hận, sớm biết như vậy, lúc trước đáng lẽ không nên vì hám lợi mà ôm số hàng kia. Hiện tại, chúng có khả năng sẽ làm hại bản thân hắn nửa đời sau phải sống trong ngục giam.
Thấy vẻ mặt nôn nóng bất an của đối phương, Hướng Nhật thoải mái tựa người lên sofa, nói:
- Thiên Minh Hạc tiên sinh, tuy rằng ta không tìm được Hàn Tuấn Tú, nhưng cũng không sao cả, bởi vì ta đã tìm được hai túi hàng kia, hơn nữa đã được ta giấu ở một chỗ kín đáo. Ta dám cam đoan, người khác chắc chắn nghĩ không ra chỗ đó ở đâu.
Thiên Minh Hạc sửng sốt, đến khi đã minh bạch những gì Hướng Nhật nói, khuôn mặt liền tỏ ra mừng như điên, đang định hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, là đại lão bản dẫn theo nhị lão bản Kim Chung Thành đi vào, lúc này nhị lão bản không giấu nổi cơn thịnh nộ.
- Hàn Tuấn Tú, thằng tạp chủng chó chết, tao muốn giết mày!
Kim Chung Thành vừa bước vào đã điên cuồng hét lên, bị người mình tin cậy nhất phản bội, loại cảm giác này quả thực có thể khiến một người bình thường phát điên.
Vừa nghe thế, Thiên Minh Hạc đã có thể xác định một điều, Hàn Tuấn Tú thật sự là cảnh sát nằm vùng.
Hướng Nhật nghe không hiểu tiếng Hàn, không biết Kim Chung Thành đang nói gì, nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ nghĩ là có đại sự gì đó, bèn hỏi Thiên Minh Hạc bên cạnh:
- Chuyện gì vậy?
- Hàn Tuấn Tú đúng là nằm vùng.
Thiên Minh Hạc tái mặt nói, hắn nhớ lại vừa rồi mình còn biện mình giùm cho cái tên thuộc hạ trung tâm từng đỡ cho nhị lão bản một phát súng, nào ngờ đối phương đúng là nội tuyến của cảnh sát.
- Hướng tiên sinh, thực xin lỗi, không ngờ lại làm liên lụy đến anh.
Khuôn mặt đại lão bản trông như đã già đi thêm 10 tuổi. Lúc này tại trên người hắn cũng không nhìn thấy thần thái ngang tàng như trước nữa, có chỉ là vẻ thở dài của một ông già ở tuổi xế chiều.
Lúc này đây đúng là kiếp nạn khó tránh, bởi vì kẻ phản bội không chỉ biết rất nhiều bí mật trong RAPIST, mà còn nắm trong tay chứng cứ phạm tội không thể chối cãi. Cái trước còn có khả năng lấp liếm, dù sao cũng chỉ là tin tức, không phải chứng cứ, nhưng cái sau...lại là chứng cứ rành rành, dù có giảo biện thế nào cũng vô ích.
- Ngô lão bản, liệu ông có quá lo lắng không?
Hướng Nhật vẫn tỏ ra ung dung. Đại lão bản họ Ngô, điều này Tinh Tinh đã từng nói qua với hắn.
- Hướng tiên sinh, anh không biết đấy thôi, tên phản bội kia nắm trong tay số hàng anh mang đến.
Đại lão bản không được ung dung như Hướng Nhật, hắn nhấn mạnh rằng chứng cớ không thể chối cãi đã rơi vào tay cảnh sát.
- Điều này ông không cần lo lắng.
Hướng Nhật khoát tay, ý bảo đại lão bản ngồi xuống rồi hãy nói.
Nhưng đại lão bản căn bản không có lòng dạ nào mà ngồi xuống, thấy vẻ mặt tự tin của Hướng Nhật, đại lão bản trong lòng bỗng nhiên giật mình, nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt đầy chờ mong:
- Hướng tiên sinh, anh muốn nói. . .số hàng kia là giả?
Nếu đúng là như vậy, lần này có thể nói là “hữu kinh vô hiểm”. Nhưng ngay sau đó trong lòng không khỏi có chút khó chịu, uổng công mình vừa rồi không bán đứng vị Hướng tiên sinh này, ai ngờ hắn lại mang hàng giả tới.
- Làm gì có chuyện đó, hàng của ta không thể là giả, hơn nữa độ tinh khiết còn cực kỳ cao.
Thấy sắc mặt đại lão bản có phần khó coi, Hướng Nhật biết ngay trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nghe Hướng Nhật phủ nhận suy đoán của mình, đại lão bản tuy thấy thoải mái hơn chút, nhưng sau đó lòng lại nặng trĩu.
- Vậy. . .
- Vừa rồi ta có đi ra ngoài một chuyến, đã tìm được số hàng kia, giờ chúng đã bị được ta giấu đi rồi, cho nên, không thể nào nằm trong tay tên nằm vùng kia được.
Hướng Nhật nói tỉnh bơ.
- Nhưng không phải đã bị tên phản bội Hàn Tuấn Tú. . .
Đại lão bản còn muốn nói gì đó, Hướng Nhật đã ngắt lời:
- Ngô lão bản, ông có thể yên tâm, nếu không ta làm gì có lòng dạ ở chỗ này nói chuyện, phải bỏ trốn từ lâu rồi ấy chứ.
Đại lão bản nghĩ cũng đúng, lại nhìn thoáng qua Thiên Minh Hạc, hình như là đang hỏi đối phương xem vừa rồi có đúng là Hướng tiên sinh đi ra ngoài hay không, Thiên Minh Hạc gật đầu.
Mặc dù nhận được cái gật đầu khẳng định của thủ hạ, nhưng đại lão bản vẫn hơi lo lắng:
- Hướng tiên sinh, cũng không phải ta hoài nghi anh, chuyện này thực sự rất trọng đại, có đúng là anh. .
- Ngô lão bản, ông có ống nhòm hồng ngoại không?
Hướng Nhật lại ngắt lời đại lão bản, hắn cảm thấy, thay vì nói nhiều như vậy, chi bằng cho đối phương trực tiếp nhìn thấy sự thật.
- Hướng tiên sinh muốn. . .
Vẻ mặt đại lão bản đầy nghi hoặc, nhưng vẫn từ trong ngăn kéo bàn làm việc của mình lấy ra một chiếc ống nhòm hồng ngoại, thứ này là để bảo đảm an toàn của bản thân, ban đêm hắn dùng nó quan sát động tĩnh bên ngoài.
- Ta muốn chỉ cho ông xem số hàng kia ở đâu mà thôi.
Hướng Nhật đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn thoáng qua địa phương mà mình đặt hai túi vải bố, lấy tay chỉ chỉ:
- Ngô lão bản, ông nhìn phía trên kia xem.
Đại lão bản không nói lời thừa, cầm ống nhòm nhắm ngay vào địa phương Hướng Nhật chỉ, mặc dù chưa nhìn thấy thứ mà Hướng Nhật dùng để chứa hàng lần này, nhưng thân là một đại lão bản, không thể nào không có chút thông minh, chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã biết bên trong hai túi vải bố kia là vật gì.
Tiếp đó hai người Kim Chung Thành và Thiên Minh Hạc cũng nhận lấy ống nhòm, sau khi nhìn qua, trên mặt hai người đều tỏ ra mừng rỡ, dùng tiếng Hàn giải thích gì đó với đại lão bản.
Đại lão bản lúc này mới hoàn toàn yên lòng, trên mặt lại xuất hiện vẻ hưng phấn. nhìn Hướng Nhật và nói:
- Hướng tiên sinh, ta rất tò mò, sao anh đến được chỗ ấy?
Kim Chung Thành nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng Thiên Minh Hạc có thể nghe hiểu, đây cũng là chuyện hắn muốn hỏi từ lâu, thế nên mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Hướng Nhật. Vừa rồi nhìn thấy đối phương nhảy từ cửa sổ vào, hắn đã hiếu kỳ muốn chết, giờ có thể biết được nguyên nhân, đương nhiên là muốn nghe thật rõ.
- Cái này không bật mí được.
Nhưng Hướng Nhật lại cười bí hiểm, khiến cho hai người thất vọng không thôi.
- Tóm lại, Ngô lão bản, giờ ông có thể nghênh ngang đi ra, không có chứng cứ, ta nghĩ cảnh sát cũng không làm gì được các ông.
- Anh nói rất đúng.
Đại lão bản cũng là người rất thức thời, nếu Hướng tiên sinh không muốn nói, hắn đương nhiên sẽ không cố truy hỏi cho bằng được.Lại nhớ vừa rồi ở bên ngoài phải nhũn nhặn, hắn liền bừng bừng lửa giận, lúc ấy bởi vì tưởng rằng cảnh sát có chứng cứ trong tay, cho nên chỉ đành nén giận. Nhưng giờ thi khác, biết cảnh sát không có chứng cứ, hơn nữa đối phương còn tưởng rằng đã nắm trong tay, vậy thì chờ đến lúc mình muốn bọn chúng đem chứng cứ, xem bọn chúng đem ra thế nào!
Nghĩ như vậy, đại lão bản liền cảm thấy hết sức sảng khoái, khuôn mặt cũng cười tươi đến nỗi ngũ quan hầu như nhíu lại với nhau.
- Hướng tiên sinh, hay là anh theo ta ra ngoài xem trò vui?
- Ta?
Hướng Nhật chỉ vào mình, tưởng đại lão bản hưng phấn quá nên quên hết tất cả, bèn nhắc nhở:
- Ngô lão bản, ta không có giấy chứng nhận xuất nhập cảnh.
- Đừng lo!
Đại lão bản vỗ ngực cam đoan.
- Không có chứng cứ, ta xem bọn hắn có dám tùy ý kiểm tra khách của ta ngay tại địa bản của ta hay không, vô duyên vô cớ xông vào chỗ của tư nhân, lại còn vu cáo một thương nhân đứng đắn buôn bán thuốc phiện, cái tội danh này cũng không nhỏ!
Đại lão bản có vẻ rất ngông cuồng, toàn toàn không giác ngộ ra là một người không thể chống lại cả một quốc gia.
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ